Tiễn Cung Thần đi rồi sắc mặt Lâm Sơ Văn khá phức tạp.
"Thọ Vương Tương nha!"
Sở Diệp cau mày lẩm bẩm: "Hình như nhận nhiệm vụ nóng phỏng tay rồi."
"Đúng vậy! Cung thiếu cũng quá nể mặt đệ rồi." Cung Thần cũng không sợ cậu lén nuốt luôn Thọ Vương Tương hay sao.
Sở Diệp cười nói: "Sơ Văn, đệ so ra không hề kém hơn mấy Dược tề sư Địa
giai kia đâu, Cung Thần làm như vầy cũng coi như là sáng suốt, mắt vị
đảo chủ này cũng tốt đó chớ."
Sở Diệp lắc đầu, "Huynh nói thật đó, nếu huynh đoán không sai thì chắc
chắn Cung Khiếu đã từng mời người luyện chế Duyên Thọ dược tề rồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chắc vậy." Thọ Vương Tương tuy rằng hiếm có nhưng với
năng lực của Cung Khiếu muốn lấy chắc cũng là chuyện dễ dàng. Duyên Thọ
dược tề luyện chế từ Thọ Vương Tương chỉ có dùng lần đầu tiên mới có tác dụng, nếu Cung Thần nhờ tới cậu chỉ sợ rằng những Dược tề sư trước kia
đều đã luyện chế thất bại. Nếu thất bại, vậy không biết là do thực lực
có hạn, hay là ... cố tình thất bại.
"Phân lượng Thọ Vương Tương
chắc chỉ đủ luyện chế được hai lần thôi hà!" Muốn chỉ luyện chế ra thành phẩm chỉ sau hai lần sợ là có chút khó khăn mà!
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Cũng chỉ còn có nước như vậy thôi."
Sở Diệp cười nói: "Đệ lạc quan lên đi, không chừng cả hai phần Thọ Vương
Tương đều có thể luyện chế thành công, như vậy chúng ta còn có thể giữ
lại được mấy phần Duyên Thọ dược tề luôn ấy." Duyên Thọ dược tề đó! Dù
cho bây giờ hai người họ không dùng được nhưng bán đi cũng sẽ kiếm được
mớ tiền đó.
Lâm Sơ Văn cười khổ, "Nếu được như huynh nói thì tốt quá rồi."
"Hai ngày tới đệ có thể luyện tập luyện chế thêm nhiều loại dược tề Địa giai xíu." Gần đây Sở Diệp vẫn luôn thu thập linh thảo để luyện chế dược tề
Địa giai, dược thảo Địa giai quá mức thưa thớt, Sở Diệp thu thập cũng
không được bao nhiêu, chẳng qua lấy đi luyện tập cũng còn được.
Lâm Sơ Văn trầm ngâm một hồi mới nói: "Trước khi bắt tay vô luyện chế Duyên Thọ dược tề, đệ sẽ cố gắng hết sức tăng trình độ luyện chế lên mới
được." Sau khi nhận đơn hàng của Cung Thần, trong lòng Lâm Sơ Văn cảm
thấy khá khẩn trương nên cậu giao toàn bộ chuyện cửa hàng cho Sở Diệp xử lý, trong khi cậu dành toàn bộ sức lực cho việc nghiên cứu dược tề.
......
Thời gian nhoáng cái lại hơn nửa tháng trôi qua.
Sở Diệp đang thu thập sát khí trong rừng hoa thì một đoàn bóng đen nhanh
chóng tới gần, một ngụm nuốt hết sát khí trong sát hố. Sở Diệp quay đầu
lại liền nhìn thấy một đoàn sương mù màu đen.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Tiểu Mặc về rồi ha!" Mấy ngày nay Lâm Sơ Văn đều đang nghiên cứu dược
tề, được bữa ra ngoài hít thở không khí trong lành thì vừa vặn gặp được
Mặc Đoàn Tử về nhà, tâm tình rất tốt.
Sở Diệp trợn trắng mắt, tên
nhóc Mặc Đoàn Tử này vừa về tới nhà chuyện gì cũng chưa làm đã nuốt hết
ba phần sát khí đầu tiên rồi, thứ gì phá của ghê!
"Hơi thở trên
người Tiểu Mặc mạnh lên rất nhiều nha! Nhìn kiểu này rất nhanh là có thể đuổi kịp Tiểu Bạch rồi." Lâm Sơ Văn khích lệ.
Sương xám ngưng tụ
thành một đôi mắt bự nhấp nháy nhấp nháy, Mặc Đoàn Tử hưng phấn không
ngừng biến hình, không ngừng thả ra hơi thở trên người.
Lâm Sơ Văn nhìn Mặc Đoàn Tử, cười nói: "Mặc Đoàn Tử đã tiến giai Chiến Tướng thất
giai rồi, chắc không bao lâu nữa là có thể thăng cấp bát giai rồi nè."
Khoe khoang tu vi của mình xong, cuối cùng Mặc Đoàn Tử cũng bình tĩnh lại.
Sở Diệp nhìn Mặc Đoàn Tử nói: "Mặc Đoàn Tử, ngươi ở Thiên Khốc Hải Vực có thu hoạch được cái gì không?"
Mặc Đoàn Tử kích động tỏ vẻ nó tìm được đồ tốt có giá trị liên thành ở
Thiên Khốc Hải Vực đó. Sở Diệp nghe Mặc Đoàn Tử nói tức thì trở nên kích động, quả nhiên Mặc Đoàn Tử gặp được kỳ ngộ rồi sao? Nói như vậy là hắn sắp phát tài rồi phải không? Mặc Đoàn Tử lấy nhẫn không gian, thả ra
một đống dược tề.
"Nhiều quá ha!" Sở Diệp kinh hãi nói. Đôi mắt hắn toả sáng, tự nhủ: Cuối cùng cũng tới lượt mình một đêm phất nhanh rồi sao?
Lâm Sơ Văn kiểm tra dược tề một hồi mới nói: "Hình như đều là Huyền cấp,
còn có rất nhiều dược tề Địa cấp, chỉ là năm tháng xa xưa lắm rồi nên
đều biến chất, không còn bao nhiêu giá trị."
Vốn dĩ Sở Diệp đang kích động máu sôi trào, nghe xong nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặc Đoàn Tử mờ mịt hỏi: "Biến chất? Không có giá trị."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Sở Diệp thở dài, phiền muộn nói: "Ta biết mà, ta biết không dễ gì một đêm phất nhanh được đâu."
Mặc Đoàn Tử nghi hoặc hỏi: "Không phải bỏ trong bình dược tề đều là thứ tốt sao?" Nó nhớ rõ ràng toàn bộ bình dược tề thế này bày trong tiệm đều
rất đáng giá mà!
Lâm Sơ Văn: "......" Cũng không phải hoàn toàn là như vậy mà!
Sở Diệp cau mày nghi ngờ hỏi: "Dược tề vứt đi như vầy hình như hơi bị nhiều quá rồi thì phải."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Hình như hơi bị nhiều."
"Kỳ lạ." Lâm Sơ Văn kiểm tra lại dược tề lần nữa, trong lòng nghi ngờ thêm vài phần.
"Làm sao đó?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn mở mấy lọ dược tề ra lại kiểm tra lại lần nữa, nghi ngờ nói:
"Niên đại mấy lọ dược tề này chênh lệch có vẻ khá lớn, có loại hơn một
ngàn năm trước, có loại hai ba ngàn năm trước, có loại chắc là bảy tám
ngàn năm trước, còn có loại ở tận hơn vạn năm trước."
Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "Sao lại như vậy hen?"
"Bên cạnh mấy loại dược tề này còn có thứ gì khác không?" Lâm Sơ Văn quay qua hỏi Mặc Đoàn Tử.
Mặc Đoàn Tử nghiêng đầu, "Chung chỗ với đống dược tề này còn tìm được một
cuốn sách nát nữa." Mặc Đoàn Tử lấy ra một cuốn sách, sách có chút ố
vàng cũ xưa, nhưng nội dung bên trong cũng không sứt mẻ gì.
Lâm Sơ Văn cầm lấy sách mà kích động.
Sở Diệp liếc mắt nhìn Mặc Đoàn Tử một cái, không biết phải nói cái gì chỉ
nghĩ Mặc Đoàn Tử tên ngốc này thật không biết nhìn hàng mà! Rách nát lại coi là bảo bối, bảo bối lại coi thành rách nát. Cuốn sách nát? Cuốn
sách nát nào có thể ngâm trong nước biển sâu hơn ngàn năm mà không bị
mục nát? Tuyệt đối chính là đồ tốt đó.
Lâm Sơ Văn mở sách ra, lật qua vài tờ, kích động tới mở to mắt.
Sở Diệp liếc mắt nhìn Lâm Sơ Văn hỏi: "Sao đó? Phát hiện được gì sao?"
Lâm Sơ Văn hưng phấn nói: "Đây là một cuốn sách dược tề ghi lại vài loại
phối phương dược tề thượng cổ, càng hiếm có chính là trong đó có một
loại phương pháp kêu là Dược Tề Hoàn Nguyên Thuật, Dược Tề Chiết Xuất
Thuật." Có nghĩa là chiết xuất ra được tinh hoa dược tề nhất định từ
trong dược tề vứt đi, sử dụng tinh hoa này như là linh dược.
"Nếu nói như vậy thì đống dược tề vứt đi này rất có thể là bị vài người cố ý thu thập." Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Chắc là vậy." Linh dược ngàn năm rất khó
kiếm, rất nhiều loại dược tề phát hiện được trong các bí cảnh thượng cổ
đều bởi vì năm tháng xa xôi mà mất đi tác dụng. Dựa theo Chiết Xuất
Thuật trong cuốn sách dược tề này có thể chiết xuất được một vài loại
nước thuốc hữu dụng. Phải biết rằng nếu có thể chiết xuất được một phần
dược tề hữu dụng từ trong dược tề Địa giai cũng thập phần trân quý. Nếu
may mắn gặp được dược tề Thiên phẩm vứt đi có lẽ sẽ có đại cơ duyên,
dược hiệu của phần lớn dược tề Thiên cấp đều rất kinh người, cho dù chỉ
có thể chiết xuất được một phần mười nước thuốc thì tác dụng có thể cũng sẽ vượt qua cả dược tề Địa giai.
Sở Diệp cười nói: "Nếu đệ nắm
vững Dược tề Chiết Xuất Thuật, hình như rất hữu dụng." Sở Diệp nghĩ
thầm: Trong nguyên tác hình như nữ chính cũng nắm được kỹ thuật giống
vầy, nam chính ngoài ý muốn lấy được mấy lọ dược tề Thiên cấp vứt đi từ
trong di tích, nữ chính chiết xuất được một phần nước thuốc hữu dụng lấy cho Hồn Thú thăng cấp.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Để đệ nghiên cứu, sau này chắc có chỗ hữu ích." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Dược tề Chiết Xuất
Thuật này hình như có tác dụng giúp rèn luyện linh hồn lực, nếu cậu có
thể thuần thục nắm giữ nó cũng sẽ có lợi ích rất lớn cho việc cải thiện
kỹ năng dược tề.
......
Một tháng sau Lâm Sơ Văn thành công
nắm vững Dược tề Hoàn Nguyên Thuật với Chiết Xuất Thuật, trình độ dược
tề tăng dũng mạnh. Qua một tháng nữa, Lâm Sơ Văn luyện chế ra được Duyên Thọ dược tề.
Cung Thần hơi kinh ngạc khi nhận được dược tề. "Lâm
thiếu đúng là lợi hại." Cung Thần thật ra cũng không ôm bao nhiêu hy
vọng khi tìm Lâm Sơ Văn luyện chế Duyên Thọ dược tề, ai mà ngờ Lâm Sơ
Văn nhanh như vậy đã luyện chế ra rồi.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Đảo chủ quá khen."
Cung Thần cười tươi, "Ta vẫn còn chưa ban thưởng." Tuổi Lâm Sơ Văn quá trẻ,
nhìn không giống như là Dược tề sư cao minh. Trên thực tế, phụ thân hắn
quen biết ba Dược tề sư Địa giai, ba người đều là nhân vật thành danh đã lâu. Xét về tuổi tác, thanh danh mà nói thì Lâm Sơ Văn cũng không phải
là lựa chọn tốt nhất, nhưng có một điều thập phần hiếm có là Sở Diệp với Lâm Sơ Văn là người ngoại vực, không có liên luỵ gì với thế lực Thiên
Hải Vực. Phải biết rằng tuy phụ thân là trưởng lão Hải Long Cung nhưng
Dược tề sư trong Hải Long Cung cũng không tin được. Nghĩ tới Liễu Trần,
Cung Thần không nhịn được cau mày, Cung Thần cũng không muốn tin rằng
Liễu Trần có vấn đề, nhưng mọi việc đều chuyện hắn đều phải chuẩn bị cho hướng xấu nhất.
Cung Thần nhìn dược tề trên tay, tâm trạng rất
tốt. Mấy năm nay phụ thân vẫn luôn muốn có được Duyên Thọ dược tề, nhưng rất nhiều lần đều thất bại, có được Duyên Thọ Thảo, Thọ Vương Tương,
đem tới nhờ Dược tề sư luyện chế dược tề đều thất bại. Mấy năm trước phụ thân nghe nói Thiên Xảo Đảo có bán đấu giá Duyên Thọ dược tề mới đi tới đó trước. Đang đi trên đường lại bị hải thú tập kích, chậm trễ thời
gian tới Thiên Xảo Đảo, không tới kịp buổi bán đấu giá, các chuyện ngoài ý muốn tương tự lại còn rất nhiều.
Trước kia Cung Thần vẫn luôn
cảm thấy phụ thân thật xui xẻo, giờ nghĩ lại cảm thấy chỉ sợ là có người muốn ngăn cản phụ thân kéo dài tuổi thọ. Phụ thân đã 452 tuổi, theo lý
mà nói hẳn là còn hơn bốn mươi năm tuổi thọ, nhưng thực tế mấy năm trước phụ thân đã từng bị thương, tuổi thọ thiệt hại ít nhiều, cứ như vậy giữ nguyên cái dạng này chắc cũng chỉ sống thêm được mười mấy năm, nếu lại
phải đánh nhau một trận chỉ sợ lại thiệt hại tuổi thọ thêm nữa.
Cung Thần hít một hơi thật sâu nghĩ thầm: Nếu không có Duyên Thọ dược tề,
phụ thân chắc là chỉ sống thêm được mười mấy năm, đối với Hồn Vương mà
nói thì mười mấy năm chẳng qua chỉ trong một chớp mắt mà thôi. Mười mấy
năm mà hắn tính toán là cho dù trong tình huống thế nào đi nữa phụ thân
cũng không ra tay, nếu thường xuyên tham gia đại chiến tuổi thọ của phụ
thân sợ là càng tổn hại.
Duyên Thọ dược tề Lâm Sơ Văn luyện chế
chắc có thể tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ, cũng coi như giải pháp cho
tình trạng lửa cháy ngang mày. Cung Thần gắt gao giữ chặt Lâm Sơ Văn,
thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn thật sự quá khiêm tốn luôn, có dược tề thuật cao
minh như vậy mà lại rất bình tĩnh. So với mấy Dược tề sư thích đao to
búa lớn, có chút thành tích liền phải tuyên dương cho cả thiên hạ đều
biết thật sự khác biệt một trời một vực.
Cung Thần tò mò hỏi Lâm Sơ Văn: "Lâm thiếu chắc còn chưa tới ba mươi tuổi đúng chứ?"
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Cũng sắp rồi."
Cung Thần nheo mắt nghĩ thầm: Dược tề sư Địa cấp chưa tới ba mươi tuổi,
tuyệt thế thiên tài đó! Hồi trước đưa Thiên Hà hoa lâm này cho hai người Cung Thần vẫn còn hơi đau lòng, giờ Cung Thần lại âm thầm cảm thán mình có mắt nhìn người, đổi một Thiên Hà hoa lâm để giao hảo với một Dược tề sư Địa cấp tuyệt đối là đáng giá. "Lâm dược sư, dược tề ngươi phối trí
cho ta gần đây hình như hiệu quả bị giảm." Cung Thần nói.
Lâm Sơ
Văn bất đắc dĩ, "Vốn dĩ Tam Dương dược tề cũng chỉ có thể trị phần ngọn
không thể trị tận gốc, tình trạng Cung thiếu như bây giờ chỉ sợ là dược
tề đã sinh ra kháng tính."
Sở Diệp cau mày nghĩ thầm: Có lẽ không
chỉ là vấn đề của dược tề, Âm Sát Mị Thể không ngừng bùng nổ, bệnh tình
sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, phải biết rằng người có thể chất này
phần lớn sống không thọ.
Cung Thần hít sâu một hơi, nói: "Vậy còn có biện pháp nào khác không?"
Lâm Sơ Văn nhìn Cung Thần, "Có! Ta đã nói rồi đó, tìm người luyện chế Cửu
Dương dược tề." Việc này cũng không phải khó khăn bình thường đâu!
"Ta đang thu thập tài liệu." Cung Thần nói.
Sở Diệp nghĩ thầm: Đã thu thập tài liệu rồi sao? Cung Thần vẫn luôn không
có động tĩnh gì khiến Sở Diệp còn cho rằng đối phương là cảm thấy khó
khăn khi luyện chế dược tề này quá lớn nên từ bỏ trị liệu, ai ngờ đối
phương đang thu thập tài liệu rồi. Chín cây linh thảo ngàn năm, dù có là Cung Khiếu muốn thu thập đầy đủ hết cũng không dễ dàng!
Cung Thần nói với Lâm Sơ Văn: "Muốn thu thập được đầy đủ dược thảo trong phương
thuốc phải mất một khoảng thời gian nữa, Lâm dược sư còn có dược tề xoa
dịu nào càng có tác dụng hơn nữa không?"
Lâm Sơ Văn chần chờ nói:
"Cung thiếu, trong sách không có nói tới dược tề xoa dịu, chỉ có thể mày mò ra mà thôi, mà nếu làm vậy chỉ sợ dùng sai thuốc rồi xảy ra vấn đề." Một hai phải để cậu nghiên cứu dược tề, vậy cũng chỉ có thể lấy Cung
Thần làm thí nghiệm.
Cung Thần cau mày, "Ta đã biết, nếu Lâm thiếu cảm thấy có biện pháp khả thi thì tôi cũng có thể mạo hiểm thử một lần."
Sở Diệp: "....." Cung Thần có thể mạo hiểm còn bọn họ thì chưa chắc nha,
để Cung Thần uống nhằm đồ bậy bạ thì phải làm sao mới được chứ!
Cung Thần nhìn sắc mặt Sở Diệp, nói: "Sở thiếu không cần lo lắng, ta sẽ nói
chuyện rõ ràng với phụ thân, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng cố gắng hết sức không liên luỵ tới hai người."
Sở Diệp: "......"
Lâm Sơ Văn suy tư một hồi mới nói: "Cung thiếu cứ về chờ tin tức đi, qua một khoảng thời gian nữa không chừng sẽ có biện pháp."
Cung Thần gật đầu, "Như vậy, liền đa tạ."
Tiễn Cung Thần đi, Sở Diệp mới nghi hoặc hỏi Lâm Sơ Văn: "Vấn đề của Cung Thần đệ thật sự có biện pháp?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vốn dĩ không có cách nào, chẳng qua đệ vừa mới nghĩ ra một biện pháp có lẽ nên thử một lần coi sao, nếu mà thành công không
chừng có thể tạm thời áp chế được Âm Sát Mị Thể."
Sở Diệp tò mò hỏi: "Biện pháp gì?"
"Trong đống dược tề Mặc Đoàn Tử đem về có một lọ Chí Dương dược tề Địa giai
đỉnh phong, tình trạng biến chất của dược tề kia không quá nghiêm trọng, sử dụng Hoàn Nguyên Thuật với Chiết Xuất Thuật chắc là có thể chiết
xuất ra được hai phần nước thuốc, dược tính của Chí Dương dược tề với
Cửu Dương dược tề thập phần tương tự, nếu thành công chắc là có thể sử
dụng để xoa dịu tình trạng Cung Thần." Chí Dương dược tề là dược tề Địa
giai đỉnh phong, với năng lực hiện giờ của cậu thì xác suất luyện chế
thành công chưa tới 1%, nếu tiến hành chiết xuất nước thuốc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.