Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 209: TRÀ MỚI TĨNH AN


trướctiếp

Trong quán trà.

"Lão bản, cho mười vò rượu hoa đào." Một khách nhân bước vào nói.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Một vò năm vạn."

Khách nhân sảng khoái nói: "Được."

Dư Trúc cứ quấn lấy Sở Diệp đòi mua rượu cho nên cuối cùng Sở Diệp cũng không khó xử Dư Trúc nữa mà bán rượu cho đối phương. Phụ thân của Dư Trúc có rất nhiều bạn nhậu, mấy người bạn nhậu của ông ấy nghe được quán trà này của hắn có bán rượu thế là một đám tìm tới đây. Sở Diệp tự nhủ: Dù sao đi nữa bán một người cũng là bán, mà bán hai người cũng là bán, bán thì cứ bán thôi, người tới đây mua rượu gần đây còn nhiều hơn người tới mua trà.

Thư Tùng An buồn bực nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu huynh thật là quá đáng mà, Dư Trúc muốn mua rượu thì huynh liền bán cho hắn, còn ta muốn mua dược tề thì huynh không chịu bán." Hắn có chỗ nào không bằng Dư Trúc, Sở Diệp vậy mà nặng bên này nhẹ bên kia.

"Đâu có giống nhau đâu mà." Sở Diệp nói.

"Chỗ nào không giống?" Thư Tùng An hỏi.

Sở Diệp cười nói: "Rượu khác với dược tề mà." Tuỳ tiện bán dược tề là phạm pháp đó. Bọn họ không có chứng nhận Dược tề sư, không thể nào mở cửa hàng bán dược tề, chỉ có thể lấy dược tề ra làm phần thưởng, cũng coi như là lách luật rồi, nhưng cũng không thể làm quá phận được. Việc mần ăn của quán trà cũng tốt quá mức, cũng không biết có bao nhiêu người còn đang nhìn chằm chằm đâu. Một khi Thư Tùng An vừa mở lời liền phiền phức, hai ngày này người tới dò hỏi dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch cũng rất nhiều.

Thư Tùng An rầu rĩ nhìn Sở Diệp.

Sở Diệp cười nói, "Không phải ngươi muốn mua vài thứ mang về lừa tiền tiêu vặt sao? Dù sao hai gia gia kia của ngươi cũng không xài được dược tề Băng Hồn Thanh Tâm, mua chút rượu về cũng được mà!"

Mặt Thư Tùng An đỏ lên, rầu rĩ nói: "Sở lão bản huynh nói bậy bạ gì đó? Ai muốn lừa tiền tiêu vặt chứ?"

Sở Diệp cười nói, "Rồi rồi rồi, là ta nói sai rồi."

Thư Tùng An châm chước một hồi, cảm thấy kiến nghị của Sở Diệp cũng không phải không thể suy xét, "Vậy lấy cho ta mười vò rượu đi."

Nếu rượu của Sở Diệp lọt được vào mắt xanh của phụ thân Dư Trúc thì chắc hẳn là không sai chạy đi đâu được.

Sở Diệp cười cười, nói: "Được."

Thư Tùng An nhìn Sở Diệp, "Sở lão bản có nghe được mấy lời đồn đãi bên ngoài không?"

"Đồn đãi? Đồn đãi cái gì?" Sở Diệp hỏi.

Thư Tùng An chớp chớp mắt nói: "Ngoài kia người ta nói quán trà này của huynh hét giá quá cao, chủng loại thì quá ít, quán trà không lo bán trà mà lại còn bán rượu, quán trà không giống quán trà, quán rượu không ra quán ruợu, hết thảy không đâu ra đâu."

"Vậy hả? Có loại đồn đãi này nữa hả?" Sở Diệp nói.

Thư Tùng An gật đầu, "Có mà! Đều là do mấy người đó ghen ghét việc làm ăn khấm khá của huynh chứ sao? Sở lão bản huynh đừng tức giận."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Ta mắc gì sinh khí? Không phải bọn họ toàn nói thật sao?" Chỉ cần có thể kiếm tiền là được rồi, bị người chua chát vài câu cũng không thành vấn đề. Trên đời này luôn có người ngoài miệng thì nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật.

Cũng giống như hàng xa xỉ kiếp trước vậy, rất nhiều người một mặt thì trào phúng người mua hàng xa xỉ là ham đua đòi, một mặt lại hy vọng chính mình cũng có thể có được như vậy.

Thư Tùng An giật giật khoé miệng, không nói nên lời, "Sở lão bản cũng thật là rộng lượng mà!"

Sở Diệp cười nói: "Không dám, không dám."

Thư Tùng An: "......"

"Đúng rồi, ngoài kia người ta có nói người tới trong quán trà của ta đều là người coi tiền như rác? Phá gia chi tử?" Sở Diệp tò mò hỏi.



Thư Tùng An: "Bây giờ không còn nữa..." Trước kia thật ra có người nói như vậy, chẳng qua vì các phu nhân Cung Thần cũng thường xuyên tới nơi này cho nên không còn mấy ai dám nói nữa, có nói cũng là nói sau lưng.

Sở Diệp cau mày, thất vọng nói: "Không còn sao? Tại sao lại chỉ còn có mình lão bản như ta còn bị mắng vậy? Chuyện này thật là không công bằng mà. Thật là đức hạnh!"

Thư Tùng An: "....." Sở Diệp đây là có ý tứ gì chứ! Chẳng lẽ hy vọng khách nhân tới trong tiệm cũng bị mắng? Cái tính tình gì không biết nữa!

......

Triệu Xuyên bước vào trong cửa hàng, nói: "Sở thiếu, việc buôn bán của huynh càng ngày càng tốt nha!"

Sở Diệp gật đầu, "Ừa, mới đưa ra một loại trà mới, có rất nhiều khách nhân tới đây nếm thử món mới." Sở Diệp mở quán trà cũng đã được một thời gian, tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng trà trong quán khá mắc nhưng ngược lại có khá nhiều người tán thành giá trị của quán trà, nghe nói quán trà mới ra thêm một loại trà mới rất nhiều người đều tới ủng hộ.

"Trong tiệm mới ra một loại trà mới sao?" Triệu Xuyên tò mò hỏi.

Sở Diệp gật đầu, "Ừa, mới đưa ra trà Tĩnh An." Trà Dưỡng Nhan uống lần đầu tiên mới có được hiệu quả tốt nhất, về sau có uống bao nhiêu nữa hiệu quả cũng không lớn. Tuy rằng trong quán trà cũng có nhiều khách quen nhiều tiền kiểu như Thư Tùng An, nhưng càng có nhiều người sau khi uống qua một lần sẽ không tới lần nữa. Gần đây nguồn tiêu thụ của Hoán Nhan với Địch Trần giảm mạnh, doanh số của Đào Hoa Tửu cũng giảm, cũng cần phải đưa ra trà mới.

"Cuối cùng cũng cho ra trà mới! Bên ngoài rất nhiều người đều nói quán trà này của huynh chỉ có hai loại trà, căn bản không giống quán trà đàng hoàng chút nào." Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp: "....." Quán trà của bọn họ sao không đàng hoàng rồi.

"Trà mới có hiệu quả đặc biệt gì không?" Triệu Xuyên hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Có thể bình phục tâm tình, nếu ngươi bị bồ đá cũng có thể tới đây kêu một bình trà, sau khi uống xong tâm tình chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn."

Triệu Xuyên rầu rĩ nói: "Sở huynh không thể mong đợi ta tốt lành hơn được sao?"

Sở Diệp cười cười, "Giỡn chút thôi mà."

Triệu Xuyên thần thần bí bí nói: "Sở huynh, gần đây có phải thường xuyên có người mua trà mang đi không?"

Sở Diệp ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Hình như là có chuyện như vậy." Đa phần mọi người đều uống trà trong tiệm, người mang đi cũng có chẳng qua ít ỏi không có mấy, Triệu Xuyên nhắc tới Sở Diệp bỗng nhiên cảm thấy người mang trà đi hình như có tăng nhiều hơn trước rồi.

"Ta nghe nói mấy nhà mở quán trà mua trà đem về nghiên cứu rồi tạo ra hàng nhái." Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp không thèm để ý, "Cứ kệ bọn họ đi."

Triệu Xuyên nghi hoặc nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu, huynh không để bụng nha!"

Sở Diệp cười nói: "Có cái gì đâu! Bọn họ nghiên cứu ra được là bản lĩnh của bọn họ, bọn họ tới mua trà nghiên cứu cũng gián tiếp kéo tăng việc buôn bán quán trà mà." Trà trong quán của hắn có hiệu quả đặc biệt là bởi vì trà là do dược tề điều phối ra, cũng chỉ vì bọn họ không có chứng nhận Dược tề sư, còn không sao lại phải phiền phức vậy chứ.

Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp hỏi: "Trà này rất khó điều phối ra sao?"

"Thật ra cũng không phải, cái này phải nhìn thiên phú, Sở Văn điều chế trái lại đơn giản rồi." Chẳng qua có bản lĩnh như Sở Văn bình thường không có ai mở quán trà đâu. Sơ Văn là Dược tề sư Huyền cấp đỉnh phong lại đi mở quán trà, hình như có hơi không làm việc đàng hoàng nè.

Triệu Xuyên nhìn bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt của Sở Diệp, cảm thấy hắn giống như trở nên sâu không lường được.

"Làm sao vậy?" Sở Diệp nhìn Triệu Xuyên hỏi.

Triệu Xuyên lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy Sở thiếu huynh cứ như là cao nhân vậy."

Sở Diệp đắc ý cười nói, "Phải không? Quen biết nhau lâu như vậy rốt cuộc ngươi cũng phát hiện ra rồi."

Triệu Xuyên: "..... Giờ nhìn lại thì không giống."

Sở Diệp trợn trắng mắt, "Triệu Xuyên tên ngu ngốc này, mắt mũi cũng chỉ tốt một phút mà thôi."



......

Quán trà đưa ra Tĩnh An hấp dẫn rất nhiều khách hàng mới.

Sát bên Thiên Nhàn Đảo có một vùng biển tên là Thiên Khốc Hải Vực, mảnh hải vực này có rất nhiều loại cá biển có giá trị. Thiên Khốc Hải Vực cơ duyên nhiều nhưng cũng nguy hiểm hơn các hải vực khác, nói chung đa số tu sĩ từ Thiên Khốc Hải Vực về không bao giờ đi tay không. Thiên Khốc Hải Vực có một loại cá kêu là Thiên Khốc Ngư, loại cá này sẽ phát ra tiếng khóc lóc nỉ non quỷ dị nhiễu loạn thần hồn của Hồn Sư khiến cho người ta nóng nảy tức giận, Hồn Sủng bị loại cá này ảnh hưởng cũng sẽ trở nên hiếu chiến, dễ manh động. Rất nhiều người từ hải vực bên kia về đều sẽ thay đổi tính tình trăm tám mươi độ. Hồn Sư liên tục trà trộn trong Thiên Khốc Hải Vực dễ dàng nóng nảy tức giận, nghiêm trọng còn có khả năng tẩu hoả nhập ma. Trà đưa ra lần này chính là chuẩn bị cho Hồn Sủng Sư trà trộn trong Thiên Khốc Hải Vực. Trà Tĩnh An có tác dụng bình tâm tĩnh khí, có lợi rất lớn đối với Hồn Sư. Sau khi trà Tĩnh An đưa ra việc buôn bán trong quán trà lại trở nên nhộn nhịp.

......

Quán trà Vân Hải.

"Lão bản, mấy trà sư đã nếm qua trà của Quán trà Thanh Linh hết rồi, đều nói là không điều phối được." Quản sự nói.

Lão bản quán trà Vân Hải gật đầu, nói: "Chế không ra thì thôi bỏ đi."

"Lão bản, cứ tiếp tục như vậy cũng không thể được đâu!" Quán trà Vân Hải của bọn họ là quán trà tốt nhất trong Nhàn Vương Thành, một vài đại nhân vật khi hẹn mặt bàn việc làm ăn này nọ thường hay tới đây, nhưng từ sau khi quán trà Thanh Linh khai trương quán trà của bọn họ có chút so không bằng.

"Trà của quán trà Thanh Linh, nói là trà chứ không bằng nói là dược tề." Trà của quán trà của bọn họ chú trọng chính là hương vị, trà quán trà Thanh Linh lại chú trọng tới tác dụng. Đừng nhìn thấy trà của quán trà Thanh Linh mắc, thật ra giá đó cũng không tính là quá khoa trương.

"Trà sư bên quán trà Tân Nguyệt cũng đoán trong quán trà Thanh Linh có Dược tề sư, nhưng quán trà có Dược tề sư sao lại không trực tiếp mở cửa hàng dược tề mà một hai phải cạnh tranh với quán trà chúng ta chứ?" Quản sự quán trà tức giận bất bình nói.

Lão bản lắc đầu, "Ai mà biết đâu, có lẽ là có Dược tề sư nào đó tâm huyết dâng trào không chừng, nghe nói nhiều Dược tề sư rất kỳ quặc, có lẽ Dược tề sư quán trà Thanh Linh nhiều khi thích làm trà sư."

"Vậy là cớ làm sao ha! Dược tề sư tôn quý hơn trà sư nhiều mà!" Quản sự rầu rĩ nói.

"Ai biết được, chẳng qua không nên đắc tội với Dược tề sư đâu." Lão bản quán trà bất đắc dĩ nói.

......

Sở Diệp cũng không biết mấy trà sư các quán trà kia đang cực khổ nghiên cứu trà nhà hắn, vẫn an tĩnh bán buôn như cũ. Sau khi trong tiệm nhiều hơn một loại trà, việc buôn bán trở nên nhộn nhịp. Sau khi trà Tĩnh An ra mắt khách quen trong tiệm cũng thay đổi khác trước. Thư Tùng An oán giận với Sở Diệp, nói hồi trước tới tiệm nhìn thấy đều là mỹ nữ như hoa như ngọc, bây giờ bước vô tiệm nhìn thấy đều là mấy vị vạm vỡ thô kệch toàn mùi hải sản.

"Ngồi bên cạnh cửa sổ hướng Đông là Huyết Đấu hả?" Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp gật đầu, "Chắc là vậy, hai ngày nay hắn thường tới đây." Phân lượng một bình trà của hắn bên này thật ra đủ cho mấy người uống, khách nhân bình thường tới đây đều là vài người cùng nhau uống chung một bình trà, còn người này mỗi lần tới chỉ uống một mình. Những người khác khi nhìn thấy hắn cũng sẽ tự giác bảo trì khoảng cách.

"Ngươi quen biết?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên xấu hổ cười nói: "Ta biết hắn nhưng hắn không biết ta, tuy rằng đều là Hồn Sư nhưng một chưởng của người ta cũng đủ chụp chết ta đó."

Sở Diệp liếc nhìn Triệu Xuyên, "Ngươi hiểu biết bản thân mình thật sâu sắc mà."

Triệu Xuyên cười khờ, Huyết Đấu có tiếng là người tàn nhẫn trên Thiên Nhàn Đảo, tu vi Chiến Tướng cửu giai, có hy vọng trở thành Hồn Vương rất lớn, đối phương thường xuyên ra vào Thiên Khốc Hải Vực, lúc nào cũng không về tay không. "Sở đạo hữu, việc kinh doanh quán trà này nhất định sẽ càng ngày càng tốt." Huyết Đấu cũng bị hấp dẫn tới đây, cũng là quán trà này lợi hại.

Sở Diệp cười nói: "Ta cũng cảm thấy vậy á."

Triệu Xuyên: "....." Tên khốn Sở Diệp này khiêm tốn một chút thì chết hay sao hở?

"Ta nghe nói vị này thường xuyên trà trộn vào Thiên Khốc Hải Vực." Sở Diệp nói.

Triệu Xuyên gật đầu, "Có chuyện đó." Triệu Xuyên truyền âm cho Sở Diệp, "Nghe nói bởi vì Huyết Đấu từng đắc tội với người khác rồi bị người ta đuổi giết, bắt buộc phải lẩn vào Thiên Khốc Hải Vực, trốn trong đó một tháng, sau khi ra ngoài thực lực tăng mạnh, mấy tên đuổi giết người của hắn toàn bị hắn giết ngược hết."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế." Theo hắn biết thì Thiên Khốc Hải Vực là một trong những vùng cấm của Thiên Nhàn Đảo, tuy rằng trong đó cơ duyên đầy rẫy nhưng sau khi tiến vào đó nhất định phải trở ra trong vòng mười ngày, vượt quá mười ngày tỷ lệ sống còn sẽ bị giảm thấp hết mức có thể. Huyết Đấu có thể cố thủ trong đó một tháng có thể thấy được là năng lực không kém, chẳng qua cũng sắp tới cực hạn rồi. Mấy bữa trước Sở Diệp thấy trạng thái của đối phương, cảm thấy khoảng cách tới khi hắn ta tẩu hoả nhập ma không xa, nhưng mấy ngày nay thật ra nhìn người này thấy thanh tỉnh kha khá, có thể thấy được trà Tĩnh An này vẫn có hiệu quả đáng kể.

Sau khi ra mắt loại trà Tĩnh An này, Hồn Sư trà trộn vào Thiên Khốc Hải Vực nghe tiếng lại đây uống một hai ngụm, đánh giá sản phẩm vẫn rất tốt.

trướctiếp