Khương Vân nhìn bức ảnh này hồi lâu, có chút xuất thần.
Lúc Lục Niệm Chi đem bức ảnh này gửi cho nàng, nàng cảm thấy thật xấu hổ,
thậm chí không thèm nhìn nó, bây giờ khi nhìn thấy trong tập sách, nàng
đột nhiên cảm thấy bức ảnh được chụp rất tốt, có rất ý vị.
Nàng
trong ảnh đang nằm nghiêng, lộ ra tấm lưng trần trắng nõn, xương bướm
hai bên hiển lộ, rãnh sống lưng ở giữa toát lên vẻ gợi cảm, ánh đèn
trong phòng mờ nhạt tương tự màu sắc những thước phim xưa cũ.
Thiết kế trang trí hiện đại chạm với bầu không khí cổ xưa thoạt nhìn có vẻ xung đột nhưng trên thực tế lại dung hợp rất tốt.
Người trên giường chính là người mà nhiếp ảnh gia đã nghiện bao nhiêu năm
nay, cô đối với nàng từ rất sớm đã có tơ tình, tình yêu cùng tưởng niệm
từ lâu đã bén rễ, chôn sâu, một ngày nào đó sẽ phát triển đâm chồi nảy
nở, rốt cục cũng có một ngày có được khởi đầu mới.
Khương Vân
đóng tập sách đặt lại bên cạnh TV, sau đó đi vào bếp dọn cơm, đầu tiên
bưng cơm ra sau lại bưng ra hai bát canh cá diếc.
Làm xong những thứ này vừa lúc Lục Niệm Chi mở cửa vào nhà.
Người này vội vã về nhà sau khi xong việc, hôm nay cô đi bàn chuyện làm ăn
nên mặc một bộ tây trang kaki, vừa bước vào cửa đã đổi giày cao gót, cởi ra áo khoác ngoài.
"Em tới khi nào?", Lục Niệm Chi hỏi, để túi xách xuống.
Khương Vân nói: "Không lâu lắm, khoảng một tiếng".
Lục Niệm Chi đi tới, ôm lấy nàng, không nói lời nào đã muốn hôn xuống.
Khương Vân để tuỳ người này, bất quá vẫn là nhẹ giọng nói: "Nên ăn cơm
thôi".
"Chờ chút đã", Lục Niệm Chi ôm chặt eo nàng.
Một
nụ hôn kéo dài hai, ba phút, hai người biểu hiện không giống nhau, khởi điểm là Lục Niệm Chi dẫn dắt sau đó chính là Khương Vân chủ động. Sau
khi hôn, Khương Vân vẫn ôm Lục Niệm Chi, hôn lên mặt và cằm người này,
sau đó dần dần di chuyển. Hai người yêu nhau rất thích thân mật, một nụ
hôn đơn giản sẽ dần dần có ý vị khác, bầu không khí cũng dần thay đổi.
Ánh sáng trên đỉnh đầu có chút chói mắt, sáng đến người khác khó có thể nhìn thẳng.
Lục Niệm Chi kéo ghế ra, ôm Khương Vân ngồi xuống, hai nàng cứ như vậy âu yếm nhau một lúc.
Có điều thân mật thì thân mật nhưng cơm cũng phải ăn. Lục Niệm Chi làm
việc vất vả một ngày, cuối cùng vẫn là Khương Vân buông cô ra, để cô ăn
chút gì đó, dù sao đêm vẫn còn dài nên nàng không vội.
Trong lúc dùng cơm các nàng nói chuyện, đề tài đều khá nghiêm túc, cơ bản đều xoay quanh công việc mà nói.
Chậm chút thời điểm trở về phòng, hai người sau khi tắm xong nằm trên giường tán gẫu. Khương Vân nằm nhoài trong lòng Lục Niệm Chi, tựa đầu vào vai
đối phương.
Lục Niệm Chi nói một hồi, nhắc tới Lục Thời Tinh,
bạn nhỏ đã kết thúc huấn luyện quân sự muốn tới đây chơi hai ngày, Lục
Niệm Chi không cho. Lục Thời Tinh liền tới chỗ thầy Đặng.
Về
phần tại sao không cho, đương nhiên là bởi vì Khương Vân thỉnh thoảng sẽ tới mà gặp lúc Lục Thời Tinh ở đó thì sẽ không thuận tiện.
Vừa rồi ở phòng khách căn bản là Lục Niệm Chi nói chuyện, nhưng khi ở trong phòng, dần dần chủ yếu là Khương Vân nói.
Hôm nay Khương Vân cùng bình thường không giống nhau lắm, có chút mất tập trung, tựa hồ là có gì đó không ổn.
Tắt đèn, Lục Niệm Chi nhu hoà hỏi: "Chị cảm thấy em có gì đó không ổn, xảy ra chuyện gì sao?"
Khương Vân ngược lại cũng không che giấu, thành thật nói: "Em thấy sách ảnh rồi".
"Cái bên cạnh TV?"
"Uhm".
Lục Niệm Chi cũng không quan tâm nói: "Vốn là muốn cho em xem trước tiên
nhưng hai ngày nay có nhiều việc quá nên chị quên mất".
Khương Vân một chút cũng không ngần ngại cô dùng hình của mình dự thi, chỉ là nhẹ giọng hỏi: "Tại sao lại dùng ảnh của em vậy?"
Lục Niệm Chi không trả lời ngay, ôm Khương Vân hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu mới nghiêm túc giải thích.
"Chủ đề của cuộc thi ảnh đó là "Độc nhất vô nhị", có nhiều tác phẩm dự thi
khác nhau", Lục Niệm Chi sống hơn hai mươi năm, cái gì cũng không thiếu, trong cuộc sống không có bao nhiêu điều được cô gọi là đặc biệt, chỉ có điều này trong quá khứ là khác.
"Vì vậy em là người đặc biệt?", Khương Vân hỏi, hướng vào trong lòng Lục Niệm Chi dụi dụi.
Lục Niệm Chi không phủ nhận, chỉ chốc lát sau lại nói thêm một câu: "Em rất quan trọng".
Khương Vân mỉm cười, hôn lên môi cô, cuối cùng tự mình dâng tới.
Bóng đêm thâm trầm, vô biên vô hạn.
Không có sống gió trập trùng nên ngày tháng trôi qua nhanh chóng, thoáng một cái đã qua.
Vào hôm ăn tối cùng Chu Duẫn Hoài, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đi tới,
không có nhiều người đến, chỉ có mấy người Giang Châu Húc. Do Ngải Ni
đang mang thai nên được mọi người vây quanh, tâm tình Ngải Ni rất tốt,
luôn mỉm cười.
Kỳ thực Chu Duẫn Hoài cùng Ngải Ni hai vợ chồng
xưa nay không nghĩ tới muốn sinh con, mang thai chỉ là một chuyện bất
ngờ. Hai người cứ như vậy thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận.
Khương Vân đặc biệt chuẩn bị quà tặng, quy củ ngồi trên sô pha.
Tất cả những người có mặt đều biết mối quan hệ giữa nàng và Lục Niệm Chi,
mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, như đối với Ngải Ni vậy. Lúc ăn
cơm Giang Châu Húc cùng Từ Mẫn rót rượu cho nàng.
Từ Mẫn nói
nhiều, mấy chén rượu vào bụng liền nói mấy chuyện không đâu, một tiếng
lại một tiếng gọi chị dâu. Anh ta so với Lục Niệm Chi nhỏ hơn nhưng lại
lớn hơn Khương Vân một chút cho nên mới xưng hô như vậy.
Họ còn mang quà đến cho Khương Vân, khiến cho Khương Vân có chút ngượng ngùng.
Nhóm bạn này rất có ý vị, hiểu được tôn tọng lẫn nhau.
Hai ngày sau, trong khi Lục Niệm Chi bận rộn ở văn phòng thì Khương Vân lại đi gặp Hà Dư.
Thời điểm nàng qua bên đó đã tương đối trễ, đúng lúc gặp Diệp Tầm đang ở
trong quán, thật tình cờ nàng thấy được Hà Dư và Diệp Tầm một trước một
sau từ phòng chứa đồ đi ra.
Bởi vì Khương Vân không gọi điện báo trước nên Hà Dư không biết nàng tới, nhìn thấy người vào cửa có chút bất ngờ.
Lúc này trong cửa hàng cũng có những khách hàng khác, không khí yên tĩnh,
không ai để ý có chuyện gì, tưởng là chủ quán cùng nhân viên vào phòng
chứa đồ lấy gì đó.
Môi Hà Dư có chút hồng hào như bị cắn, bộ đồ
nàng mặc tối nay vẫn không phải là phong cách thường ngày của nàng mà là áo phông đen giống lần trước.
Khương Vân có thể nhìn ra áo
phông này là của Diệp Tầm nhưng vẫn làm như cái gì cũng không biết, nhìn Hà Dư liền bắt chuyện một tiếng nói chuyện phiếm. Hà Dư có chút ngượng
ngùng, không thoải mái, ánh mắt đều luôn hướng về người bên cạnh.
Diệp Tầm quá mức yên tĩnh, trong suốt thời gian đó không tham gia vào cuộc
trò chuyện của hai người, cô chỉ ở quầy pha chế giúp lau rửa ly tách,
sau đó cho hai người ly nước lạnh.
"Gần đây thế nào?", Hà Dư hỏi, tận lực không đi quan tâm Diệp Tầm.
"Cũng được", Khương Vân nói, "Công việc thuận lợi, cuộc sống cũng rất tốt".
"Tháng sau cậu chuyển sang nhân viên chính thức đúng không?", Hà Dư nhớ nàng đang trong kỳ thử việc.
"Đã làm chính thức rồi", Khương Vân mỉm cười nói, biểu hiện trong công việc của nàng tốt nên hôm thứ sáu đã được chuyển sớm.
"Vì lẽ đó đêm nay mình mới ghé qua đây một chuyến, muốn cùng bạn bè chia sẻ".
Hà Dư nói chúc mừng.
Khương Vân muốn mời mọi người ăn cơm, nàng vòng vo mà nói có thể mang người thân bạn bè theo.
Hà Dư còn chưa có phản ứng thì Diệp Tầm lại ở một bên đỏ lỗ tai, cũng không nhìn sang bên này.
Hà Dư chú ý tới vòng tay trên tay trái của Khương Vân, như lĩnh ngộ ra gì
đó, tựa tiếu phi tiếu hỏi thẳng: "Có người theo đuổi sao?"
"Coi như thế đi", Khương Vân trả lời, suy nghĩ một chút lại dứt khoát thừa nhận, "Đã theo đuổi được rồi".
Có một số việc, bạn bè ngầm hiểu ý lẫn nhau là được, hai nàng ai cũng
không đề cập những chuyện không vui trước kia. Khương Vân thoải mái thừa nhận, Hà Dư cũng không bày tỏ ý kiến gì về việc này, nàng ủng hộ Khương Vân. Tuy rằng Hà Dư chưa chính thức gặp mặt Lục Niệm Chi nhưng người đủ để Khương Vân kiên định bước ra bước đi này khẳng định sẽ không hề kém.
Một khi quá khứ cùng những chuyện cũ đã qua thì sẽ không còn liên quan đến hiện tại.
Trên đường trở về, Khương Vân gửi một tin nhắn cho Lục Niệm Chi, hỏi qua đợt này nàng muốn mời một người bạn đi ăn cơm, cô có nguyện ý đi cùng
không.
Ban đêm, Lục Niệm Chi vẫn đang làm việc, khoảng mười phút sau, cô trả lời: "Được thôi".
Khương Vân đang chuyên tâm lái xe, lần này là trở lại ngõ An Hoà.
Một ngày thứ sáu cuối tháng chín, Thiệu Thanh rời đi thành phố C trở về
Đức, mấy người Khương Vân cùng Đại Trí Sùng tiễn cô ấy đi.
Trước khi đi, mọi người từng người từng người chào tạm biệt cấp trên gần hai
tháng nay của mình. Đại Trí Sùng còn phi thường cảm khái, có chút không
nỡ. Khương Vân đứng sau đám đông, không biểu hiện gì nhiều nhưng nàng có chuẩn bị cho Thiệu Thanh một phần quà nhỏ, đó chỉ xuất phát từ tình
đồng nghiệp và cảm ơn Thiệu Thanh đã quan tâm đến bản thân nàng trong
khoảng thời gian này.
Thiệu Thanh ôm lấy Khương Vân một hồi, hành động đột ngột khiến Khương Vân không kịp phản ứng.
Có điều chỉ là một cái ôm, như những người bạn.
Khương Vân có chút không biết làm thế nào, không biết nên làm sao đáp lại.
Thiệu Thanh lúc này mới thú nhận: "Nếu phó giám Khương không có người cô thích, tôi nhất định sẽ đuổi theo cô".
Câu nói nói thật nhỏ, chỉ có Khương Vân mới có thể nghe được.
Khương Vân sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới sẽ như vậy.
Thiệu Thanh biểu hiện vô cùng thoải mái: "Con búp bê sứ kia là người kia tặng cô?"
Khương Vân bình tĩnh gật đầu.
"Người đó hẳn là một người rất tốt", Thiệu Thanh nói.
Khương Vân không biết nên làm sao tiếp lời nên chỉ ậm ừ.
Thiệu Thanh rất thẳng thắn nhưng sau khi nói xong những điều này liền không
tiếp tục, đưa ra lời tạm biệt cuối cùng: "Sau này nhớ làm việc chăm chỉ
nhé!".
Khương Vân nở nụ cười, cảm ơn.
Đối phương vẫy tay chào, bước đi tiêu sái.
Phần yêu thích chưa từng bắt đầu này đến khiến cô chẳng hiểu ra sao, cũng
không mang đến bất kỳ quấy nhiễu nào. Khương Vân có chút bối rối, không
hiểu suy nghĩ của Thiệu Thanh, cũng không quan tâm lắm, giống như chuyện chưa từng xảy ra.
Có điều đợi đêm Lục Niệm Chi đến nhà cũ, Khương Vân vẫn là nói ra chuyện này.
Lục Niệm Chi đối với chuyện này rất để ý, tuy rằng trong miệng không nói
gì, dáng vẻ không sao cả nhưng trên thực tế lại cực kỳ lưu ý. Tối hôm đó vẫn luôn dằn vặt nàng.
Khương Vân thật khổ ah.
"Chị biết ngay cô ấy không có ý tốt mà", Lục Niệm Chi cắn lỗ tai của nàng nói, "Cả ngày đều chăm sóc cho em".
Khương Vân nằm trên gối, có chút buồn cười.
Chỉ là đồng nghiệp bình thường, chưa bao giờ liên lạc riêng với nàng.
Lục Niệm Chi không chịu để nàng giải thích, trực tiếp chặn miệng nàng lại.
Khương Vân ngày hôm sau không thể dậy sớm, mặt trời lên cao mới xuống giường.
Rèm cửa sổ đang khép lại, nàng rời giường, rửa mặt xong xuôi mới kéo
ra.
Lục Niệm Chi dậy trước, đang nấu ăn ở dưới lầu.
Bữa sáng coi như được lược bỏ, trực tiếp ăn cơm trưa.
Bạn nhỏ A Ninh đêm nay sẽ tới, chuyện hai nàng đến lúc công khai rồi, đây
không phải chuyện lớn gì. Khương Vân cùng Lục Niệm Chi không quá chú ý
mà chỉ quan tâm coi tối nay nên mua gì để nấu bữa tối.
Lục Niệm
Chi vẫn để tâm đến lời của Thiệu Thanh, Khương Vân vừa vào nhà bếp,
người này liền không giải thích được mà nói: "Cô ấy nói chị rất tốt hả?"
Khương Vân có chút bất đắc dĩ.
"Vậy em nghĩ sao?", Lục Niệm Chi cố ý hỏi.
Khương Vân nói: "Em cũng cảm thấy chị rất tốt".
Lúc này Lục Niệm Chi mới yên tĩnh lại nhưng vẫn rất để ý, chỉ là ngoài miệng không nói.
Khương Vân cố ý trêu chọc, chen vào trong lòng cô, giơ tay ôm lấy cổ cô, toàn
bộ thân thể đều dán vào, ôn nhu dụ dỗ nói: "Lục bảo bảo, đừng tức giận
được không?"
Người này bỗng dưng trở nên không được tự nhiên, thật lâu sau nói một câu: "Em ra bên ngoài chờ đi, sắp ăn cơm rồi".