Các cô trước mắt ở cạnh nhau cần phải bảo trì khoảng cách nhất định
nhưng lại không thể quá xa cách, việc giữ khoảng cách thế này nếu không
nắm chắc thì Lục Niệm Chi cơ hồ sẽ quẳng sang một bên mà lao tới.
Thời gian quá muộn rồi, ngày mai còn có việc phải làm, một cuộc điện thoại
nói qua lại cũng chỉ mười phút. Cúp máy Khương Vân nằm nghiêng hướng về
cửa sổ, cả người không quá tỉnh táo. Giữa người trưởng thành kết giao
với nhau từ trước đến nay đều trực tiếp, không vòng vo, có chút lời
không cần nói quá trắng trợn cũng đều hiểu ý nhau.
Hôm sau là một ngày đầy nắng.
Đầu tháng bảy, thành phố C tiến vào mùa nắng nóng trong năm, mặt trời treo
trên đỉnh đầu như muốn nướng chín người đi đường, nhiệt độ không khí lập tức lên tới ba mươi bảy, ba mươi tám độ, nhiệt độ cao đồng nghĩa không
khí cũng nóng bức.
Hai hàng cây bên đường lá đều bị chiếu tới có chút héo rũ, bóng cây loang lỗ dừng trên mặt đất. Nếu không phải trong
thời gian làm việc có việc cần phải ra ngoài thì xác định chắc chắn là
không ai nguyện ý đi ra khỏi văn phòng
Khương Vân sáng sớm đã
thức dậy, đêm qua lăn lộn đến khuya mà nay nàng lại rất có tinh thần,
còn tới công ty sớm hơn nửa tiếng. Bất quá lúc này người tới văn phòng
cũng không ít, đồng nghiệp tới sớm đều ngồi trước máy vi tính nhìn nhìn
báo cáo hoặc là lật xem tư liệu, cơ hồ không ai rảnh rỗi.
Bên
cạnh đó hai phó giám đốc kia còn chưa tới, không khí trong phòng tương
đối hài hòa, đa số mọi người đối với nàng không lãnh đạm như vậy, nhìn
thấy nàng cơ bản đều chào hỏi một tiếng.
"Phó giám Khương, sớm".
Bầu không khí hôm nay so với hôm qua nhẹ nhàng hơn nhiều, Khương Vân còn có chút không thích ứng được, nàng mỉm cười, hướng những người đó gật đầu
đáp lại. Dương Hi bưng hai ly đồ uống lạnh bước vào, một ly đưa tới văn
phòng nàng cùng với một đống văn kiện, tựa như quen thuộc mà hô: "Chị
Vân uống miếng cà phê đá nè, nâng cao tinh thần".
Khương Vân tiếp nhận đồ vật, "Cảm ơn".
Dương Hi cười cười, "Đây là giám đốc Đại gửi cho chị làm, bên trên chính là
kế hoạch của bốn quý cùng với các báo biểu, phía dưới là một ít tư liệu
liên quan. Chị có thời gian thì có thể nhìn xem, nếu thiếu cái gì chị
nói em một tiếng là được, em giúp chị tìm".
"Được rồi", Khương
Vân nói, đem ly cà phê để một bên, mở ra văn kiện trên cùng lại nhìn về
phía Dương Hi đang đứng bất động trước mặt, "Làm phiền em quá".
"Không có gì, chuyện cần làm mà". Dương Hi có điểm ngại ngùng, phút chốc như
nghĩ tới cái gì, lại nói: "Giám đốc Minh khỏang mười giờ tới, chị Vân
cùng giám đốc Đại đi tiếp đón đó".
Suy xét Khương Vân vừa mới
tới công ty có chút không quen thuộc, ngày hôm qua Đại Trí Sùng bảo
Dương Hi đến hỗ trợ nàng, Dương Hi lanh lợi lại tận tình, mọi việc đều
sẽ nhắc nhở nàng một hai câu.
Khương Vân biết việc này, tới công ty sớm cũng là để chuẩn bị một chút, nàng đạm nhiên đồng ý, thật ra một chút đều không nóng lòng. Dương Hi còn công tác khác phải làm, nói xong này nọ liền đi ra ngoài trước.
Nhân viên trong phòng lục đục
tới công ty, không bao lâu sau Đại Trí Sùng cũng tới, ông ta vừa vào cửa toàn bộ nhân viên thoáng chốc liền an tĩnh lại, những nhân viên đang
tưng bừng khí thế nói chuyện sôi nổi cũng thẳng lưng trở lại làm việc,
không dám hé răng nói loạn, chỉ có mấy nhân viên lâu năm có tuổi thì
cười chào ông ta một tiếng.
Khương Vân ở trong văn phòng nghe
được âm thanh, dọn dẹp một chút, tính thời gian trôi qua. Đại Trí Sùng
như cũ không thích Khương Vân như hôm qua lãnh đạm như vậy nhưng nay suy xét còn phải bị thị sát, ứng phó những người phía trên nên ông ta đối
với Khương Vân cũng hòa nhã hơn, còn cố ý dặn dò vài câu, nói Khương Vân nên làm thế nào.
Khương Vân đều nhớ kỹ, không dám chậm trễ.
Đại Trí Sùng người này thời điiểm mấu chốt vẫn là công tư phân minh, dặn dò này nọ xong lại nói: "Buổi chiều có một đại cổ đông sẽ tới tham quan
công ty, nếu giám đốc Minh lúc đó còn chưa đi mà cổ đông kia hẳn là cũng tới phòng nghiên cứu phát minh nhìn xem thì lúc đó nhớ chú ý một chút,
đừng phạm lỗi".
Minh Nhân cùng đại cổ đông, Khương Vân vừa mới
tới công ty còn không quá rõ ràng tình huống nhưng bất luận Đại Trí Sùng nói cái gì nàng đều ghi nhớ, hỏi lại một chút tình huống đại cổ đông
kia để lúc đó có gặp mặt cũng biết nên xưng hô thế nào.
Đại Trí
Sùng lại không rảnh giải thích nhiều, chỉ nói: "Làm tốt công việc của cô được rồi, đến lúc đó chắc cô cũng không gặp được đâu".
Vậy cũng phải, sao có thể để một người mới như nàng đi tiếp đãi đại cổ đông.
Khương Vân thức thời không hỏi nhiều, làm tốn bổn phận công tác của
mình.
Bởi vì có người phía trên muốn tới, không khí phòng nghiên cứu phát minh có chút căng thẳng, không nhẹ nhàng như hôm qua, mọi
người đều vùi đầu làm việc, viết viết, vẽ vẽ, làm báo cáo... Ai cũng
không dám nhàn rỗi.
Hai phó giám đốc kia hôm qua còn không cho
Khương Vân sắc mặt tốt, hôm nay so với ai lại càng an tĩnh, không dám
phô trương, tận tâm làm việc.
Khương Vân một thân tây trang màu
xám, trang điểm nhàn nhạt quy củ, đứng phía sau Đại Trí Sùng. Đoàn người Minh Nhân đúng giờ thì tới, không sớm không muộn. Bọn họ còn chưa đi
vào cửa, Đại Trí Sùng đã tiến lên đón.
"Giám đốc Minh, tổng giám Thiệu, đã lâu không gặp".
Khương Vân thoáng nâng mi mắt, lập tức nhìn sang liền thấy Minh Nhân đằng trước.
Một người nhìn qua thập phần giỏi giang, tóc thẳng dài, dáng người cao gầy, mặc bộ tây trang màu đen phối cùng giày cao gót, khuôn mặt trang điểm
tinh xảo, ngũ quan đoan chính, điểm hình của mỹ nữ phương đông.
Nghe tiếng Đại Trí Sùng tiếp đón, sắc mặt Minh Nhân hòa hoãn một chút, đi
đến gần không nóng không lạnh mà đáp: "Giám đốc Đại chờ lâu rồi".
Đại Trí Sùng ít khi nói cười trong nháy mắt mặt mày xán lạn, "Không có
không có, các cô vất vả tới đây, hai ngày trước còn bận rộn trước sau
lại còn phải tới đây chỉ đạo".
Vừa thấy mặt chính là một phen khách sáo, chính là những lời xã giao hay dùng.
Khương Vân đứng ở đằng sau, chờ bọn họ đối đáp không sai biệt lắm mới tiến lên nhẹ giọng nói: "Giám đốc Minh, tổng giám Thiệu".
Theo lý thuyết, chức cao hơn thì sẽ xếp phía trước mới đúng nhưng trên mặt
trận chức vị nhiều quy tắc tiềm ẩn, vẫn là gọi theo cấp trên thì hơn,
Đại Trí Sùng gọi sao thì nàng gọi vậy là tốt nhất.
Đám người
Minh Nhân lúc này mới chú ý tới nàng. Đại Trí Sùng đơn giản giới thiệu
hai câu, thuận miệng mà nói sau đó mang theo mọi người đi vào trong.
Minh Nhân cũng không chú ý Khương Vân tựa như không để bụng.
Nhưng Thiệu Thanh bên cạnh lại nhìn Khương Vân nhiều hơn, bất động thanh sắc
mà âm thầm đánh giá. Khương Vân không nhận thấy được, thành thật mà đi
cuối cùng theo mọi người.
Đại Trí Sùng dẫn đoàn người tới chỗ
hai phó giám đốc khác, giới thiệu một số thành quả mới nhất của phòng
nghiên cứu phát minh, bao gồm một ít khái niệm cùng phương án hoàn toàn
mới, tóm lại chính là bày ra tiến triển gần nhất trong công tác.
Cái này làm đoàn người đặc biệt vừa lòng, Minh Nhân thậm chí còn tán dương
ông ta. Đại Trí Sùng khó có được cười cười, nghiễm nhiêm rất cao hứng.
Sự tình so với tưởng tưởng còn thuận lợi hơn, không xuất hiện vấn đề gì. Tuy Khương Vân không có tác dụng gì, đa số thời điểm đều là đứng bên
cạnh nhìn nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Như hôm qua dự
đoán, thời điểm sắp kết thúc thị sát, có người tới hỏi nàng một ít vấn
đề trong công việc. Khương Vân đều có thể đáp được trôi chảy, nói chính
xác rõ ràng, giải thích theo cách của bản thân nhưng không biểu hiện quá mức nổi bật, vẫn luôn thập phần khiêm nhường.
Có người vừa lòng với nàng, hướng Đại Trí Sùng khen: "Phó giám đốc Khương thật giỏi, tuổi còn trẻ nhưng nói tới công tác đều như hạ bút thành văn, rất có ý
tưởng".
Đại Trí Sùng cười sang sảng một tiếng, nói hai câu tốt
cho Khương Vân cũng không biết là thật tâm hay dối lòng. Khương Vân cũng không nghĩ nhiều. Lúc này Minh Nhân hướng bên đây nhìn, Thiệu Thanh
cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
Có thể là ảo giác của Khương Vân,
lúc tầm mắt giao nhau với Minh Nhân, trong nháy mắt cô ấy có chút không
tự nhiên. Minh Nhân hẳn là đã sớm nhận ra Khương Vân. Hôm nay cũng nể
mặt không làm khó xử, chỉ là ánh mắt cô ấy có phần xa cách, lạnh nhạt.
Khương Vân làm bộ không thấy, cũng không lên tiếng.
Thiệu Thanh nói nhỏ với Minh Nhân gì đó rồi lại nhìn bên này, tầm mắt như có
như không dừng lại trên người nàng, Khương Vân vững vàng ứng đối, biểu
tình không có bất kỳ thay đổi gì.
Gần mười hai giờ, công tác
buổi sáng mới coi như kết thúc. Đại Trí Sùng cùng một phó giám đốc muốn
dẫn đoàn người Minh Nhân đi ăn trưa, buổi chiều còn phải ở lại công tác
nên Khương Vân không đi cùng, ở lại văn phòng bận rộn. Đại Trí Sùng để
nàng cùng một phó giám đốc khác ở lại công ty chuẩn bị tài liệu nghênh
đón đai cổ đông sắp tới.
Kỳ thật cũng không có gì phải làm, cần
chuẩn bị thì cũng chuẩn bị tốt rồi, chỉ là phó giám đốc Lưu giống như
đối với Khương Vân rất không hài lòng, tính toán thiệt hơn ngáng chân
cô, cố ý tìm chút việc không quan trọng cùng việc vặt cho Khương Vân
làm.
Lão tiền bối lấy tư tâm đối xử, loại tình huống thế này khi bị nhắm vào trước mắt cũng chỉ có thể chịu đựng, Khương Vân phân nặng
nhẹ rõ ràng, tạm thời không cùng ông ta so đo, nhanh nhẹn đem mọi việc
làm xong.
Phó giám đốc Lưu tự cao tự đại, giống như đang xem
kịch mà nhìn nàng bận rộn chạy tới chạy lui, chờ nàng làm xong việc lại
vỗ vỗ mông đi mất, còn khinh khỉnh mà nói: "Được rồi, nếu phó giám
Khương có năng lực như vậy thì nơi này liền giao cho cô, tôi đi ăn cơm,
tối nay còn có công việc phải làm, dù sao cô cũng không có việc gì thì
trước mắt tạm làm cái này đi".
Nói xong, không quay đầu trực tiếp rời đi.
Cực phẩm thật sự, hiển nhiên ỷ vào việc mình hơn tuổi cùng làm việc ở đây
lâu hơn mà ức hiếp người. Khương Vân đã thấy qua nhiều người như vậy,
cũng lười tức giận, bất quá nàng cũng sẽ không mặc kệ để ông ta bắt nạt, chờ Đại Trí Sùng trở về hỏi tình hình, nàng không nói thẳng mà cũng
không tỏ thái độ với ông ta, chỉ là nói dịu dàng bóng gió ông ta hai
câu.
Đại Trí Sùng có mắt nhìn, vừa nghe liền đoán được sao lại
thế này, tức khắc có điểm không cao hứng, đối với cấp dưới của phó giám
Lưu nói: "Chờ giám đốc Minh cùng những người kia đi rồi thì kêu Lưu
Thuận Hà tới văn phòng tôi một chuyến".
Khương Vân tiếp tục làm
việc của mình. Buổi chiều việc tiếp đã cổ đông không tới phiên nàng cũng không cần nàng làm gì. Nàng liền ở trong văn phòng mình xem tư liệu,
ngẫu nhiên nhìn động tĩnh bên ngoài một chút.
Tầm ba giờ Lục Niệm Chi nhắn tin tới, 'Khi nào em tan tầm?"
Khương Vân thoáng nhìn màn hình đang sáng lên, nhìn quanh bốn phía đáp,"Sao vậy?"
Lục Niệm Chi: "Bên cạnh văn phòng tôi mới khai trương quán ăn Nhật, hương vị cũng không tệ lắm".
Biết được người kia ý tứ muốn cùng ăn cơm, Khương Vân trả lời: "Khả năng hôm nay phải tăng ca".
Đại cổ đông còn chưa tới, đoàn người Minh Nhân sẽ còn qua đây, một đống việc lớn nhỏ chờ xử lý, đêm nay không tăng ca mới lạ.
"Tôi chờ em", người này khăng khăng kiên trì.
Khương Vân trầm tư một lát, tính toán thời gian, không cự tuyệt.
Trong chốc lát, Lục Niệm Chi nhắn tới một tin không thể hiểu nổi, "Uống hồng trà không?"
Nàng vừa định trả lời, dư quanh ánh mắt thấy Đại Trí Sùng ra khỏi văn phòng, chạy nhanh đem tắt màn hình, cúi đầu tiếp tục coi tư liệu.
Văn
phòng phó giám đốc bốn phía đều bằng kính, bên ngoài đều có thể thấy
được bên trong, xem thời gian Minh Nhân sắp tới nên Khương Vân cũng
không nhìn lại di động, tính toán chờ muộn một chút thì đáp Lục Niệm
Chi.
Mà xoay qua xoay lại thời gian trôi qua thật nhanh, Thiệu
Thanh một mình tới văn phòng phó giám đốc thị sát công việc. Minh Nhân
không có đi cùng. Lãnh đạo trực tiếp tới, Khương Vân còn có chút khẩn
trương, cũng may Thiệu Thanh cũng không làm gì, chỉ tùy tiện nhìn xem
thôi, hỏi một chút công việc liên quan.
Bất quá khi sắp kết thúc nói chuyện, nàng không cẩn thận đụng phải góc bàn làm bút trên bàn rơi
xuống đất, nàng theo bản năng khom người nhặt, Thiệu Thanh cũng ngồi xổm xuống giúp cô nhặt. Hai người trong lúc vô tinh chạm tay nhau nhưng ai
cũng không để ý, một hành động không cẩn thận mà thôi, Khương Vân tránh
đi trước, đứng dậy đem bút đặt lại trên bàn.
Cũng vào lúc này, một cái xoay người nàng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Lục Niệm Chi thế nhưng lại đứng bên ngoài, vây quanh bên cạnh là một đống người, Minh Nhân cùng Đại Trí Sùng đều ở đó.