Ngày đó ở nhà cũ náo loạn một hồi sau, Tần Chiêu không lại tới tìm nàng
gây phiền toái, Khương Vân cũng không thể từ người khác nghe tin tức
liên quan tới cô ấy, trước mắt cô thành dạng này hơn phân nửa chính là
Tần Chiêu đã tới.
Tựa hồ không muốn nói với nàng tình hình thực
tế cũng không muốn nói rõ ràng chính mình cùng Tần Chiêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục Niệm Chi tránh không đáp chỉ nói: "Tôi tự mình đâm xe,
đừng nghĩ nhiều".
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, không nói
mình rốt cuộc có phải cùng Tần Chiêu xảy ra xung đột không. Kỳ thật
không cần nói quá rõ, khả năng vô cùng cao là có liên quan Tần Chiêu.
Hẳn là trong lòng cô ta biết lại tìm Khương Vân sẽ chỉ làm đoạn quan hệ này càng chuyển biến xấu, cô ta chỉ có thể tìm Lục Niệm Chi nói chuyện. Rốt cuộc bạn bè nhiều năm như vậy, có một số việc miệt mài theo đuổi thật
không thể nói nổi. Khương Vân cùng Tần Chiêu vừa mới chia tay, còn chưa
nói với người ngoài liền trực tiếp ở cạnh Lục Niệm Chi, rất khó để người khác không hoài nghi. Loại tình huống này vô cùng có khả năng đã sớm
phát sinh gì đó, trách không được Tần Chiêu sẽ đến gây chuyện.
Cùng bạn bè kết giao rất nhiều năm náo loạn, quá trình nhất định không đơn
giản như vậy, nháo gì, quậy gì, Lục Niệm Chi không muốn nói cụ thể cũng
thật bình thường. Đêm nay khẳng định cả hai người đều khó khăn, bằng
không người này cũng sẽ không bị thương.
Khương Vân muốn mở miệng hỏi, Lục Niệm Chi lại cắt ngang, trở tay đóng cửa, nhẹ nhàng kéo nàng qua một bên.
"Trước giúp tôi xử lý vết thương, có chút đau".
Tay trái cô máu lại thấm nhiều hơn, đem băng gạc thấm ướt, so với lúc ở Bắc Nhai càng doạ người, như thể lái xe động vết thương. Khương Vân nhíu
mày, vẫn là trước giúp đỡ rửa sạch vết thương rồi nói.
Băng gạc
quấn thật loạn, phải dùng kéo mới có thể lấy ra. Vì ngay từ đầu xử lý
không tốt khiến cho hiện tại băng gạc cùng vết thương đều dính một chỗ,
tuy không đến mức không thể tách ra nhưng gỡ vẫn tốn một phen công sức.
Bởi vì chảy máu, vết thương trên cánh tay thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng nhưng kỳ thật miệng vết thương khoảng bốn năm centimet, không sâu,
không tới mức máu thịt lồi ra, xác thật không cần khâu, chỉ là nhìn hơi
doạ người.
Miệng vết thương miễn cưỡng cũng coi như ổn, như là bị lưỡi dao sắc bén cắt qua. Khương Vân cẩn thận đem máu khô lau đi, "Cái
này cũng do kính xe cắt?"
Lục Niệm Chi nghiêng đầu nhìn xuống, không để ý lắm mà nói: "Đâm tường bể kính xe".
Lúc ấy vì tránh né, dưới tình thế cấp bách liền lao ra, đầu xe đâm vào vách tường, cửa sổ xe bên trái bị đâm vỡ nên mới tạo thành vết thương thế
này. Lục Niệm Chi nói là sự thật, may mắn lúc đó mạng lớn, nếu chậm một
chút hoặc không kịp thời giảm tốc độ, hậu quả thật không dám tưởng
tượng, đâu thể nào chỉ bị thương ngoài da nhiêu đây.
Khương Vân ở trên bàn tìm được Povidone-iodine (thuốc sát trùng), một bên sát trùng một bên nói: "Đã đi bác sỹ chưa?"
"Đi rồi", Lục Niệm Chi trả lời, "Họ nói không có việc gì".
Cô có bác sỹ gia đình, trước đó có gọi một cuộc hỏi qua, vốn là bác sỹ
muốn tới đây nhưng lúc đó cô nhận được tin nhắn của Khương Vân, liền nói bác sỹ không cần tới mà tự mình xử lý đơn giản một chút.
"Đừng để lưu lại sẹo", Khương Vân nói.
Vết thương kiểu này nếu lưu sẹo thì cũng không nhìn rõ lắm, có người thời
gian lâu sẹo sẽ biến mất, có người thì không, nhưng dù sao thì ban đầu
cũng sẽ để lại một dấu vết hồng hồng nhợt nhạt. Lục Niệm Chi trời sinh
da thật trắng thì càng dễ thấy sẹo.
Bất quá người này một chút
cũng không lo lắng, sờ hộp thuốc trên bàn trà, dùng một tay mở hộp, bên
trong rút ra một điếu để vào miệng, châm lửa hút hai ngụm, bình tĩnh mà
nói: "Để lại sẹo thì đi xăm che lại".
Hẳn là lúc sát trùng vết
thương có chút đau, cô nói ra nhưng không tự giác mà cắn đầu lọc, trên
mặt vẫn không biểu hiện gì, mày cũng không nhăn một chút. Một lần nữa
băng bó thật tốt cánh tay, Khương Vân lại cầm tăm bông cùng thuốc sát
trùng, "Nghiêng người lại đây, đừng lộn xộn".
Ngực cùng xương
quai xanh Lục Niệm Chi chung quanh có lớn có nhỏ vết thương, đều chưa
được xử lý, chính cô không thuận tay làm nên chỉ băng bó cánh tay. Lúc
nãy trên xe ánh sáng kém, giờ có ánh đèn chiếu sáng có thể thấy rõ ràng
các vết thương cùng mấy chỗ xung quanh đều đỏ ửng, tuy không ra máu
nhưng nhìn cũng rất doạ người. Động tác trên tay Khương Vân tạm dừng một lát, nàng tới gần chút, dùng lực nhẹ nhàng đem các vết thương rửa sạch.
Lục Niệm Chi đem điếu thuốc chỉ hút hai hơi dập tắt, ném vào thùng rác bên
cạnh. Khương Vân nhìn hành động của cô, nhẹ giọng nói: "Về sau đừng hút, coi chừng nghiện".
Lục Niệm Chi rũ mắt nhìn nhìn, bởi vì Khương
Vân hơi khom lưng sát trùng nên hai người ngồi thật gần, gần đến cô giơ
tay là có thể dễ dàng đem người kia ôm vào trong ngực. Ánh đèn trên đỉnh đầu quá sáng, cúi đầu có thể nhìn rõ lông tơ trên vành tai tinh tế của
Khương Vân. Lục Niệm Chi ừ một tiếng, chờ Khương Vân nghiêng người lấy
tăm bông thì đem lọ đường hương bạc hà trên bàn trà cầm lên, mở nắp lấy
ra hai viên đường, một viên tự mình ăn một viên đút đến miệng Khương
Vân.
Thình lình bị đút viên đường, Khương Vân còn có chút không
quen nhưng vẫn há miệng ăn. Nàng một lòng giúp người này xử lý vết
thương nên vô tình cắn nhẹ vào ngón tay đôi phương. Lục Niệm Chi bị cắn
trúng cũng không lập tức rút tay về, động cũng không động, mặt trong
ngón tay ấm áp còn ở khoé miệng Khương Vân xoa xoa.
"Trên mạng nói cai thuốc có thể ăn đường bạc hà để giảm bớt, có tác dụng dời đi sự chú ý".
Khương Vân sửng sốt một chút, vội vàng lui lại. Đầu ngón tay Lục Niệm Chi hơi
ướt làm người vô pháp bỏ qua, cô lại lấy từ trong lọ ra một viên đường
ném vào miệng mình. Khương Vân hạ ánh mắt không nhìn tới, tiếp tục sát
trùng, có chút đông cứng mà nói: "Tôi biết".
Đường bạc hà vị hơi
ngọt, chỉ chốc lát đã tan ra trong miệng, mát lạnh từ từ. Nàng không
ngẩng đầu, Lục Niệm Chi cũng không làm gì khác. Sát trùng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tầm mười phút. Lúc thu dọn hòm thuốc Lục Niệm Chi
mới nói tới chuyện khác, có quan hệ tới Đậu Ninh Thành và Hứa Tri Ý.
Tin đồn Khương Vân nghe được từ người khác không phải giả, sự thật còn
nghiêm trọng hơn một chút. Quan hệ của Đậu Ninh Thành cùng Hứa Tri Ý bây giờ đặc biệt cương, nguyên nhân thì còn xảy ra trước sự kiện tiệc rượu
kia.
Lục Niệm Chi lúc đó cũng có mặt, xem như chứng kiến toàn bộ
sự việc. Ông lão nhà họ Đậu tới thành phố C một chuyến, ở không bao lâu
thì phải quay về thành phố S, mạng lưới quan hệ quen biết, bạn bè của
ông lão thật sự nhiều, tới nơi này liền kêu mấy người quen thân với Đậu
gia tới ăn bữa cơm thân mật, xem như ôn chuyện.
Vừa vặn Tần Chiêu cũng được mời tới dự. Ngày đó khách khứa tham dự không ít, đều là những nhân vật có uy tín. Ông lão họ Đậu trong bữa cơm tương đối cao hứng, từ lúc bắt đầu liền mang theo Đậu Ninh THành và Hứa Tri Ý đi nơi nơi mời
rượu, cho tới khi đến bàn Tần Chiêu.
Bàn này đa phần là lứa con
cháu, ông lão không có gì để nói liền thuận miệng nói mấy câu chuyện
nhà, hỏi tình huống các gia đình, tâm sự chuyện kinh doanh. Lúc ấy có
người nhiều chuyện, vô tình nhắc tới năm ngoái Đậu gia đấu thầu khu đất
phía Tây thành phố S bị thất bại, vốn chỉ muốn trấn an ông lão lại nhân
cơ hội muốn hợp tác với Đậu gia, ai ngờ một gậy đánh thức người trong
mộng.
Đậu Ninh Thành chính là ở thời điểm này sắc mặt trở nên
lạnh lùng liếc nhìn Hứa Tri Ý. Người khác không hiểu vì sao lại thế
nhưng quần chúng như Lục Niệm Chi thì đoán được đại khái. Bởi vì lần đấu thầu đó Tần gia cũng tham dự, hai gia tộc ra kế hoạch tương tự nhau,
tuy nội dung không hoàn toàn giống, nhìn không ra chỗ nào không đúng
nhưng phương hướng cả hai nhà đưa ra lại trùng nhau, đều là xoay quanh
việc xây dựng trung tâm khoa học kỹ thuật mới, cuối cùng Tần gia lấy
phong cách làm việc kiểu mới cùng nhiều điểm khác lấy được gói thầu. Đậu gia vì dự án này bận rộn nửa năm, nỗ lực như vậy lại bị đoạt lấy như
nước chảy mây trôi.
Mưu tính đã lâu đổi lấy thất bại mà kết thúc, còn xảy ra chuyện trùng hợp ngoài ý muốn, Đậu gia khẳng định muốn tra
rõ nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ giải quyết là trùng hợp
hai công ty có cùng chí hướng, chung quy thì tình huống như vậy không
phải là chưa từng xảy ra.
Đậu Ninh Thành phản ứng như vậy hẳn là
anh ta nhớ tới gì đó, hơn phân nửa là hoài nghi Hứa Tri Ý tham dự vào
chuyện này. Đậu Ninh Thành không phải người lỗ mãng, đang ở bên ngoài mà kéo xuống da mặt như vậy vẫn là lần đầu, anh ta khẳng định không nghi
ngờ loạn, tuyệt đối đã nắm được gì đó.
Khương Vân đem hòm thuốc
đã thu dọn tốt để một bên, nàng không rõ lắm rốt cuộc vì sao lại vậy,
nghe xong, thuận miệng hỏi: "Cho nên là Hứa Tri Ý tiết lộ cơ mật cho Tần Chiêu biết, lộ ra kế hoạch đấu thầu của Đậu gia? Tần gia trộm dùng
phương hướng kế hoạch của Đậu gia?"
"Cũng không nhất định là cô ta mật báo", Lục Niệm Chi nói, đứng lên, "Khả năng là lỡ miệng".
Hai người cùng nhau lên lầu.
Khương Vân khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Hứa Tri Ý sao lại biết kế hoạch của Đậu gia?"
Loại việc này trước sau đều sẽ cực kỳ bảo mật, làm sao một người không liên
quan lại biết được. Lục Niệm Chi nói: "Cô ta lúc trước qua Đậu gia giúp
đỡ".
Có một số việc một khi xuất hiện lỗ hỏng sẽ như hồng thuỷ
tràn đê, cho dù việc này không phải Hứa Tri Ý làm, có khả năng cô ta
thật sự không tiết lộ, cho dù thật sự là trùng hợp nhưng bởi vì Khương
Vân đưa cho Đậu Ninh Thành vài thứ kia sẽ gây ảnh hưởng, Đậu Ninh Thành
sẽ hoài nghi đến trên người cô ta. Cô ta dám lấy việc liên hôn ra làm
trò hề thì rất khó để người khác tin cô ta sẽ không làm ra chuyện gì
khác.
Người khác chỉ là quần chúng, Đậu Ninh Thành luôn là người
có chủ kiến, Hứa Tri Ý rốt cuộc làm những chuyện đó không thì anh ta rõ
ràng có cân nhắc. Đây chỉ là lần đầu, sau này lại tiếp tục như vậy thì
sao, chỉ cần có cô ta ở đó sẽ khó tránh khỏi hoài nghi. Đậu Ninh Thành
nhất định sẽ đề phòng cô ta, khó trách lại đi tìm Khương Vân một chuyến.
Khương Vân hiểu rõ điều này, không nói thêm gì.
Cánh tay Lục Niệm Chi không thể quá dùng sức, nếu không sẽ lại chảy máu. Lên tới trên lầu, mọi việc đều là Khương Vân giúp đỡ, đêm nay nàng không
đi, ở lại đây. Lúc tắt đèn nằm trên giường, Lục Niệm Chi bỗng nhiên lại
nói chuyện Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý, nói một số chuyện nàng không biết
gì hết.
Người này chơi một chút tâm tư, cố ý nhưng lại rất ngay
thẳng, không một câu nói xấu Tần Chiêu. Khương Vân đều lắng nghe không
nói gì. Hai người kia so với trong tưởng tượng của Khương Vân còn phức
tạp hơn, phát sinh quá nhiều chuyện.
Hứa Tri Ý lớn lên cùng Tần
Chiêu, hai người lúc nhỏ đặc biệt dính nhau, thẳng đến sau này khi Hứa
Tri Ý yêu sớm, quen bạn trai, khoảng cách hai nàng mới dần xa. Sau đó,
Tần Chiêu đến thành phố C học đại học. Lúc đó Hứa Tri Ý còn đặc biệt tới thăm Tần Chiêu, hai người bọn họ còn cùng bọn Trương Dịch đi leo núi du lịch nhưng Khương Vân không biết chuyện này, Tần Chiêu cũng sẽ không
nói.
Đáng nói là thời điểm leo tới giữa sườn núi, Hứa Tri Ý thiếu chút nữa rơi vào trong động, Tần Chiêu liều chết giữ chặt cô ấy mới
không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khương Vân yên lặng nghe xong, nghiêng đầu hỏi: "Chị cũng đi?"
Lục Niệm Chi thành thật nói: "Uhm".
"Cô ấy nói với tôi là đi dự sinh nhật bạn", Khương Vân nói, nhớ lại một
chút: "Ngày đó tôi ở trường chuẩn bị có kỳ thi, hôm sau thi xong cô ấy
còn chờ tôi ở dưới lầu, nói muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm".
"Trước đó cô ấy đưa Hứa Tri Ý ra sân bay".
Khương Vân không hé răng. Lục Niệm Chi quay đầu liếc nhìn nàng, thấy nàng
không phản ứng gì lắm, bất động một chút liền nói: "Đau lòng sao?"
"Không có".
"Vậy thì như thế nào?"
"Nhớ tới một việc".
"Việc gì?"
Khương Vân xoay người nằm nghiêng, hướng người kia nói: "Hôm tôi tới văn phòng của chị, nhớ không?"
Lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, là ở phòng nghỉ ngơi nhỏ hẹp bên đó.