Hắn ta sẽ ổn thôi. Con lo cho bản thân mình trước đi.
Dạ Thiên kìm nén lại bực bội trong lòng. Cố gắng tập trung vào việc điều
khiển ngựa làm sao có thể thoát khỏi nơi này. Con ngựa cũng bị nộ khí
của hắn doạ cho sợ, ngoan ngoãn tung vó chạy.
Nàng nghe câu nói
của sư phụ xong vẫn còn lúng túng không hiểu cái gì cả. Nếu sư phụ đã
nói như vậy chẳng lẽ nàng bị thương ở đâu sao? Vân Hy nhìn khắp một lượt trên người mình, cũng không có vết xước nào cả. Trên mặt cũng không có. Vậy ý của hắn là gì.
Bọn họ cuối cùng cũng thoát ra khỏi làn khói bụi mù mịt đó. Bỏ lại cuồng phong phía sau mà tiếp tục cưỡi ngựa chạy.
Hàn Hạo cũng thoát khỏi cơn cuồng phong, chạy song song với hai người.
Thấy Hàn công tử vẫn còn lành lặn xuất hiện. Nàng khẽ thở phào một hơi. Chỉ
sợ hắn có chuyện gì thì nàng ăn năn cả đời vì lỡ bỏ quên hắn mất.
- Hàn công tử không sao chứ?
- Haha. Không sao cả.
- Thứ ban nãy là gì vậy ạ?
Tấm khiên trong suốt trước mặt Hàn Hạo trong phút chốc liền biến mất. Hắn
lấy tay phủi đống cát bụi bám bẩn trên y phục, nhẹ nhàng nói với nàng.
- Là Cửa gió. Điều đó chứng tỏ được chúng ta đang đi đúng đường rồi.
- Cửa gió sao?
- Phải. Chúng thường được đặt để bảo vệ những mật thất lăng trì quan
trọng. Tránh cho những người có ý đồ bất chính tiến vào trong.
Hắn đưa mắt nhìn sang hai người. Bỗng mỉm cười rồi cảm thán một câu.
- Tiểu quỷ nhà ngươi đúng là vật quan trọng.
Câu nói của Hàn Hạo làm nàng nhận ra gì đó. Ban nãy những con gió sắc lẹm
cứa vào nàng rồi bỗng nhiên bị cản lại không lý do. Vì xung quanh quá
khó nhìn nên nàng chẳng nhận ra được có một khiên bong bóng đã lặng lẽ
bao bọc cả nàng lẫn sư phụ.
Dạ Thiên lựa chọn chiêu thức tốn sức
hơn so với của Hàn Hạo. Không biết là do hắn không muốn y phục bị bẩn
hay là muốn bảo vệ Vân Hy nữa.
Bóng bóng dần biến mất. Không khí
thoáng mát bên ngoài theo đó mà thổi mạnh vào nàng. Có lẽ do ban nãy có
bong bóng chắn gió nên nàng không cảm thấy gì cã, đến lúc này bị gió
thổi ập vô tai phải nàng mới cảm thấy đau rát vô cùng. Nàng theo phản xạ sờ vào tai kiểm tra thì thấy một chất gì đó ướt nhẹt đang chảy xuống
tay nàng.
- A. Chảy máu rồi.
Phản ứng của nàng không bình
thường cho lắm. Chỉ nói một câu vỏn vẹn rồi chẳng kêu la gì. Không khóc
toáng lên cũng chẳng than đau đớn.
Dạ Thiên lúc này mới cúi xuống
nhìn nàng. Lấy trong người ra một chiếc khăn rồi dịu dàng sơ cứu cho cái tai nhỏ nàng.Vừa làm một cách thuần thục vừa hỏi.
- Không đau sao?
- Có ạ.
- Vậy sao không kêu?
- Không đến mức đó đâu sư phụ. Con cảm thấy hơi rát tí thôi chứ không đến mức đau đớn gì.
Một hai phút ngắn gủi hắn đã cầm máu xong cho nàng. Còn không quên quấn
chiến khăn nhỏ để tránh bị những thứ không sạch sẽ chui vào vết thương.
Bàn tay dính máu của nàng cũng được hắn cầm lên rồi lau sạch.
Có
điều nộ khí của hắn nãy giờ vẫn ngút trời như vậy khiến cho nàng lặng
thing. Vết thương thì cũng đã được xử lý rồi. Hắn còn tức giận cái gì
chứ.
Dạ Thiên cũng không thèm nói lý do mình tức giận. Chỉ im lặng cất nỗi bực tức đó vào trong lòng.
Ba người bọn họ tiếp tục chạy về khu rừng phía trước. Cây cối ở nơi này
phát triển rất rậm rạp. Những cây lớn còn không ngừng vươn bóng cây che
lấp cả bầu trời làm cho khu rừng chỉ còn lẻ loi vài tia sáng chiếu lọt
qua kẽ lá bé xíu. Thiếu ánh sáng chiếu vào nên mọi thứ xung quanh đều
khoác lên sự âm u. Kèm theo sự tĩnh lặng không đáng có càng khiến mọi
chuyện càng đáng sợ hơn.