Phượng hoàng đứng trên đỉnh Thiên
Sơn. Gương mặt buồn rượi nhìn về khoảng không mây mù phía trước. Hai mắt của nàng lúc này lại nhoè đi vì những giọt lệ không kìm được mà trào
ra.
Nàng là con phượng hoàng đẹp nhất cõi này. Cùng với ba người
còn lại hợp thành tứ linh trấn an thái bình cho tam giới. Nàng đã từng
rất tự hào về bản thân mình. Tự hào vì những gì mình đã làm và cống
hiến. Nhưng giờ thì những điều đó cũng không còn là gì nữa rồi.
Nàng cười khổ. Hai tay ôm chặt lấy ngọc bội vào trong lòng, ngẩng mặt lên
trời gào khóc. Tiếng khóc bi thương của nàng xé toạc cả trời mây. Nước
mắt nàng chảy thành màu đỏ, chạm xuống đất biến thành hàng cây gai góc
ôm lấy nàng. Chan chứa trong đó là sự thù hận, oán trách của nàng đối
với thiên giới này.
- Là ta có lỗi với huynh! Là do ta ép huynh phải đi đến bước đường này...
Thanh Long lặng lẽ đứng sau nàng. Ánh mắt hắn không cam lòng nhưng cũng bất
lực đứng nhìn bóng lưng run rẩy của người con gái hắn yêu. Tiếc là dù
hắn có nguyện ý bỏ ra bao nhiêu năm nữa cũng không thể chạm tới trái tim nàng được.
- Phượng muội...
- ĐỪNG LẠI GẦN TA!
Hắn khựng người lại. Trái tim giống như bị ai đó bóp đến mức nghẹt thở.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa như đang khóc than cho số phận hẩm hiu của nàng.
Những giọt mưa lăn dài trên má nàng, hoà quyện cùng với dòng nước mắt đỏ ngầu.
- Muội chớ làm điều dại dột!Chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc lại mà.
- Bàn bạc lại!? Huynh có thể biến một người đã chết sống lại sao!??
Nàng gào lên trong đau đớn. Những sợi gai quấn lấy nàng giống một lời nguyền giữ nàng lại trên thiên giới này. Mũi gai nhọn hoắt của nó xuyên qua
từng thớ thịt trên người nàng khiến y phục cũng trở nên đỏ sẫm tanh mùi
máu.
Thanh Long thấy những sợi nguyền lúc này cũng không thể cầm chân nàng được lâu hơn nữa. Bắt đầu lo lắng.
- Yêu? Có lẽ muội vẫn chưa đủ khả năng để hiểu hết khái niệm này... Từ " yêu " của huynh... Muội không xứng...
Đôi mắt nàng đẫm lệ đầy sự oán trách đối với người trước mặt. Nhưng mà chỉ
bằng lời nói cũng không thể nói hết những điều trong lòng nàng lúc bấy
giờ cả.
- Tạm biệt.
Nói rồi nàng mỉm cười. Một nụ cười cay
đắng giống như một lời cuối cùng để đoạn tuyệt với chốn thị phi hiểm ác
này. Nàng thả người nhẹ nhàng gieo mình xuống vách đá.
- KHÔNG! PHƯỢNG MUỘI!!
Cả người nàng thuận theo cơn gió rơi xuống vực thẳm. Rơi thẳng đến vong xuyên.
Tiếng gió rít bên tai nàng ngày một nhanh. Phượng hoàng chua xót ôm lấy ngọc
bội trong lòng. Dịu dàng thì thầm với nó. Cũng là lời an ủi với chính
tâm hồn vụn vỡ của nàng.
- Tất cả sẽ ổn thôi. Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau...
**************
Mạnh Bà chậm rãi chèo thuyền qua cầu Nại Hà. Lão ngước đôi mắt già nua đã
sớm mờ nhìn người con gái cầm ô phía trên cầu. Nàng ta đã đứng đây đợi
người thương cũng đã được mấy trăm năm. Sự kiên trì của nàng cũng khiến
lão phải ngưỡng mộ.
Tình yêu mà. Có mấy ai trên đời này hiểu được nó. Hiểu được rồi lại chẳng có mấy ai vì tình yêu mà cố chấp đến như vậy.