“Hửm? Nhà em đang sửa chữa gì à?” Lâm Dương Vũ vẫn giả nai mà hỏi tiếp.
“Không, tôi mất chìa khóa…”.
“Vậy em đánh chìa khóa mới được mà? Hoặc báo bên bảo vệ ấy.”
“Tôi cũng báo rồi, nhưng bên họ bảo do cửa tôi mới thay loại hiện đại nhất, nên chìa khóa phải đặt lại từ nhà sản xuất mới có. Anh cho tôi ở
nhờ một thời gian đi, tôi sẽ nấu cơm cho anh, dọn nhà giúp anh cũng
được, tới khi nào có chìa khóa tôi sẽ tự khắc rời đi…”
“Được rồi, em vào đi.”
Lâm Dương Vũ ngoài mặt giả vờ làm cao không muốn cho Nguyệt Như Ái ở
nhờ, nhưng thực ra trong lòng anh đang vui muốn chết rồi. Mọi thứ quả
như anh dự đoán.
Còn Nguyệt Như Ái thì chán nản bước vào nhà anh, không ngờ lại có
ngày cô phải hạ mình để xin người đàn ông này giúp mình. Một nam một nữ
sống chung dưới một mái nhà đã rất ái ngại rồi, còn phải ở với tên đàn
ông vô sỉ này khiến cô không an tâm chút nào cả.
“Ừm… Nguyệt Như Ái…”
“Gì hả?”
“Quần em… Dính máu kìa..”
Nguyệt Như Ái nghe thấy câu nói này, hỏi Lâm Dương Vũ nhà vệ sinh ở
đâu rồi tức tốc chạy vào. Cô tự trách bản thân tại sao lại quên ngày dâu đến, đã thế vừa mới xin ở nhờ lại bị anh ta nhìn thấy cảnh này nữa, làm cô chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.
Lâm Dương Vũ ở ngoài, thấy cô lâu rồi chưa ra khỏi nhà vệ sinh liền gõ cửa hỏi han.
Còn Nguyệt Như Ái lúc này, đang đấu tranh tâm lí dữ dội, nhưng cuối
cùng, vẫn là phải nhờ tới anh, chứ cô không muốn ngồi suốt trong WC của
nhà người ta đâu.
- Ừm… Lâm Dương Vũ, anh có thể… Giúp tôi mua băng vệ sinh được không..? Tôi… Đến ngày rớt dâu rồi...
Lâm Dương Vũ nghe cô nhờ vậy mà đỏ hết mặt lên. Trước giờ anh chưa
từng mua băng vệ sinh của phụ nữ, mà giờ nếu đi mua thì sẽ phá vỡ hết
hình tượng của anh. Không chừng, có khi còn bị người ta hiểu lầm là biến thái mất.
Nhưng anh cũng không thể để mặc cô vậy được.
Vậy nên, anh quyết định gọi cho trợ lí Kiệt, nhờ cậu ta giúp đỡ.
- Alo, Cố Gia Kiệt, tôi cho cậu mười phút, mua băng vệ sinh
và tất cả đồ cùng cần thiết cho phụ nữ khi đến tháng tới căn hộ mới của
tôi, mua thêm vài bộ váy nữa, nếu không tôi sẽ trừ lương của cậu.
Nói là nhờ giúp đỡ, chứ thực chất, đây là đang uy hiếp người ta! Còn
chưa để đầu dây bên kia trả lời, Lâm Dương Vũ lập tức cúp máy.
Cố Gia Kiệt nghe Sếp của mình nói vậy mà ngớ cả người. Con mẹ nó, đây chẳng phải ức hiếp người quá đáng sao? Đã hết giờ làm rồi mà còn gọi
tới sai anh như vậy, đã thế còn mua băng vệ sinh gì chứ. Nhưng Cố Gia
Kiệt là cấp dưới, không thể cãi lại, thế nên anh đành phải đứng lên thực hiện mệnh lệnh từ Lâm Dương Vũ.
Đúng mười phút sau, Cố Gia Kiệt có mặt tại căn hộ của Lâm Dương Vũ.
Anh nhẫn nại hướng dẫn tận tình cách sử dụng từng món đồ cho Sếp của
mình hiểu, rồi mới trở về.
Lâm Dương Vũ gật gù, anh đem băng vệ sinh và váy tới cửa nhà WC rồi
gõ gõ gọi cô. Cánh cửa mở ra, một cánh tay thò ra lấy đồ rồi lại đóng
sập cửa lại. Nguyệt Như Ái đã ở trong cái nhà vệ sinh này gần 30 phút
rồi, lấy được thứ mình cần cô mau chóng thay quần áo rồi giặt đồ, sau đó mới dám bước ra ngoài.
Ra phòng khách, cô đã thấy trên bàn chuẩn bị một cốc nước đường đỏ,
một túi chườm cho cô với mấy vỉ thuốc giảm đau khi tới ngày. Lúc này,
Lâm Dương Vũ bước ra, trên tay cầm một bát cháo, đặt xuống trước mặt cô.
- Tôi đã chuẩn bị hết đồ cần thiết cho em rồi,em đang đến
ngày nên tôi sẽ kiêm nấu bữa tối luôn. Ăn cháo xong thì em nhớ uống cốc
nước đường đỏ kia, sẽ giúp điều hòa kinh nguyệt đó, túi chườm chườm lên
bụng sẽ giúp đỡ đau, còn thuốc đề phòng em đau quá nên tôi mua.
- Cảm ơn anh.
- Ừm, em ăn cháo rồi nghe theo tôi dặn, tôi đi dọn phòng cho em.
Nói xong, Lâm Dương Vũ bước vào phòng, còn Nguyệt Như Ái dõi theo
bóng lưng anh, trên môi bất chợt nở một nụ cười. Hóa ra, người đàn ông
này cũng không xấu tính như cô hay nghĩ.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua.
Một ngày, khi Lâm Dương Vũ đang duyệt văn kiện trên phòng của mình, trợ lí Kiệt đi vào, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
- Thưa Giám Đốc…
Lâm Dương Vũ liếc qua sắc mặt của Cố Gia Kiệt, rồi trả lời lại.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Cô Ánh Hoa tới tìm anh.
Nghe tới cái tên này, Lâm Dương Vũ dừng lại, mặt đối mặt với trợ lí
của mình. Cố Gia Kiệt lúc này có thể nhìn thấy trong ánh mắt kia, xuất
hiện lên bao nhiêu tia phiền phức.
- Cô ta lấy lí do gì tới tìm tôi?
- Cô ấy không nói rõ, chỉ bảo với bên lễ tân và tôi rằng chuyện này rất quan trọng, phải gặp riêng anh mới nói được.
Lâm Dương Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói với Cố Gia Kiệt bảo cô gái tên Ánh Hoa kia lên đây gặp anh. Cố Gia Kiệt gật đầu, xin phép anh ra
ngoài.
Tầm năm phút sau, một người phụ nữ bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy
bó sát cúp ngực, dài chưa tới đầu gối, để lộ rãnh ngực sâu hút cùng đôi
chân trắng nõn nà, đặc biệt cùng cái bụng tròn kia. Khuôn mặt xinh đẹp
kia được trang điểm tỉ mỉ cùng mái tóc ngắn, tất cả khiến cô ta trông
quyến rũ vô cùng. Đây chính là người phụ nữ mà Cố Gia Kiệt nhắc tới, Ánh Hoa.
Vừa nhìn thấy Lâm Dương Vũ, cô ta liền chạy đến ôm chầm lấy cánh tay
anh, giọng điệu nũng nịu mà trò chuyện với anh: “Vũ, em biết anh vẫn còn tình cảm với em nên mới cho em lên đây gặp anh mà, em vui lắm.”.
Lâm Dương Vũ bị Ánh Hoa ôm lấy như thế, liền rút cánh tay ra. Mùi
nước hoa nồng nặc trên cơ thể cô ta làm anh khó chịu vô cùng. Anh lạnh
lùng đáp lại cô ta:
“Đừng có mà ảo tưởng, tôi chưa từng có tình cảm với cô. Nói, cô muốn gì?”
“Anh nói vậy làm em đau lòng lắm đó có biết không… Thực ra em tới đây để báo một tin vui cho anh…”
“Nhìn bản mặt cô tôi đã chẳng thấy vui chỗ nào rồi.”
“Anh…Anh…Đáng ghét, anh nghe xong nhất định sẽ vui mà. Em…Có thai rồi.”
Có thai? Nghe hai từ này, anh cười khẩy. Đúng là trước đây anh từng
làm tình với vô số phụ nữ thật, trong đó có cả Ánh Hoa. Nhưng anh đều
dùng bao, hoặc tận mắt nhìn đối phương uống thuốc tránh thai mới rời đi, nên chuyện này không bao giờ có thể xảy ra được.
“Cô tính lừa ai? Tuy lần đó chúng ta có rách bao thật, nhưng tôi đã
bắt cô uống thuốc trước mặt tôi rồi, vì vậy chuyện cô có thai với tôi là không thể nào.”
“Lần đó, sau khi anh rời đi, em đã vào nhà vệ sinh móc họng để nôn ra viên thuốc ấy rồi… Lâm Dương Vũ, em là thật lòng yêu anh nên mới làm
vậy…”
Lâm Dương Vũ nghe xong, nửa tin nửa ngờ, muốn dẫn Ánh Hoa đi xét
nghiệm ADN, nhưng cô ta nói rằng cái thai đã được bốn tháng, nên không
thể xét nghiệm được, nếu vẫn cố tình thì có thể gây nguy hại tới cả mẹ
và con.
Sau một hồi nghĩ ngợi, anh đành thỏa thuận với Ánh Hoa rằng sẽ đưa cô ta tới ở một khu biệt thự ở ngoại ô, ở đó có người chăm sóc chu đáo cho tới khi cô ta sinh đứa trẻ ra. Còn Lâm Dương Vũ anh mỗi thứ bảy sẽ tới
thăm.
Ánh Hoa nghe xong, ngoài mặt ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý với anh
mà trong lòng cô ta vẫn ấm ức không thôi. Nhưng cô ta nào dám chống lại
người đàn ông trước mặt này, nên chỉ đành nghe theo. Còn Lâm Dương Vũ
thấy không còn gì để nói liền đuổi cô ta đi.
Chuyện của Ánh Hoa đã làm Lâm Dương Vũ trở nên mệt mỏi. Lúc trở về
nhà, anh không biết nên đối diện thế nào với Nguyệt Như Ái, anh biết
mình đã thực sự động lòng với cô rồi, lỡ như cô biết chuyện này rồi rời
đi thì anh sẽ ra sao?
Bước vào trong, anh thấy Nguyệt Như Ái đang nấu cơm, trên miệng ngân
nga câu hát. Nhìn thấy cô, dường như mọi phiền muộn trong anh đều tam
biến, trông cô thực giống một cô vợ nhỏ vậy. Lâm Dương Vũ định bước đến
ôm cô từ sau, bỗng cô quay người lại. Lúc này, bốn mắt đang nhìn nhau.
- A… Anh về lúc nào thế?
Lâm Dương Vũ lúc này mới sực tỉnh, cảm thấy bản thân mình như có vấn
đề rồi. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, để lại Nguyệt Như Ái ngơ ngác không hiểu chuyện gì.