Lâm Dương Vũ trở lại để đón Nguyệt Như Ái. Nhìn cô bước ra thẫn thờ như
người mất hồn, trong anh đau lòng vô cũng, tự trách bản thân khi để cô
phải gặp những chuyện này.
- Như Ái…
- Bây giờ em không muốn nói gì cả, em chỉ muốn về nhà thôi…
Nói xong, không đợi anh làm trước, cô liền tự mở cửa mà lên xe. Thấy cô đã
mệt mỏi như vậy, anh cũng không trái ý cô, nhanh chóng đưa cô về nhà.
Quả thực, cả đoạn đường dài trở về, không ai nói với ai câu nào.
Về tới căn hộ, Nguyệt Như Ái cũng chỉ tắm rửa, sau đó liền nằm ì lên
giường. Còn Lâm Dương Vũ thì nấu bữa tối, anh không thể nhìn cô suy sụp
rồi bỏ bữa như thế được.
Anh đặc biệt nấu toàn những món mà cô thích ăn, sau đó còn đưa vào tận phòng cho cô.
- Như Ái, dậy ăn chút gì đi em cho khỏe người.
- Em không muốn ăn, em không đói.
Nguyệt Như Ái vẫn nằm im ra đó, chỉ trả lời chứ không động đậy gì. Lâm Dương
Vũ nhìn cô như thế mà thở dài. Đặt đĩa thức ăn xuống, anh ngồi trên
giường với cô mà ôm lấy cô vào lòng.
- Như Ái, anh xin lỗi, là anh không tốt, khiến em phải chịu nhiều ấm ức rồi.
Nguyệt Như Ái mặc anh làm gì thì làm, không trả lời lại câu nói của anh. Lâm
Dương Vũ lại càng thêm buồn, anh dụi dụi đầu mình vào hõm cổ cô, an ủi
cô tiếp.
- Trả lời anh đi mà, thực sự anh không biết Hoàn Gia Mỹ
và mẹ anh lại có thể làm càn như thế. Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không bao
giờ để em gặp lại chuyện như ngày hôm nay nữa.
- Dương Vũ, em rất mệt, thực sự rất mệt mỏi rồi. Chúng ta…
Cô định thốt ra từ “Chia tay”, nhưng chưa kịp nói, cô đã bị anh hôn đột
ngột mất rồi. Anh hôn cô một lúc lâu, sau đó mới lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng kia ra.
- Anh…
- Anh anh cái gì, anh không cho
phép em nói ra hai từ đó. Chúng ta đã hứa với nhau mãi không xa rời rồi
mà, cũng đã nói sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ mua một căn nhà ở thành phố K để sinh sống. Bây giờ vì chút chuyện nhỏ này, em lại muốn bỏ rơi
anh sao?
- Em… Em…
Nguyệt Như Ái chưa nói được hết câu, cô đã không chịu nổi nữa, liền ôm lấy anh mà khóc, trút hết mọi buồn phiền ra ngoài. Lâm Dương Vũ cũng ôm chặt cô hơn, vuốt ve mái tóc mềm của cô
mà an ủi.
- Ngoan, cứ khóc đi, ở bên cạnh anh em không cần phải tỏ ra cứng rắn hay nhẫn nhịn làm gì, buồn thì cứ khóc cho nhẹ lòng.
Càng nghe, cô càng khóc lớn hơn. Dường như cô đang trút hết mọi buồn phiền
trong người qua những giọt nước mắt. Cho tới khi áo của Lâm Dương Vũ đã
thấm ướt cả một mảng lớn vì nước mắt của cô, cô mới ngưng khóc, nhưng
vẫn thút thít bên tai anh.
- Được rồi, cả ngày mệt như vậy, cũng nên ăn chút gì đó.
Lâm Dương Vũ với bát cháo gà ở bên cạnh mình, sau đó xúc từng thìa đưa vào
miệng cô. Nguyệt Như Ái cũng ngoan ngoãn hơn, chịu nghe lời anh, ăn hết
bát cháo.
Ăn xong, cô cũng chỉ phải đứng dậy để vệ sinh cá nhân,
rồi dưỡng da. Còn Lâm Dương Vũ thì đi rửa bát với dọn qua nhà, sau đó
mới tắm rửa rồi lên giường nằm với cô.
- Dương Vũ này…
- Ừm, anh đây, em nói đi anh nghe.
- Lúc nãy… Xin lỗi anh vì em suýt thốt ra lời đó…
- Ứ ừ, em suýt làm tổn thương trái tim bé nhỏ của anh rồi đó.
Lâm Dương Vũ làm nũng với cô, tỏ ra ấm ức hệt như đứa trẻ con. Mà Nguyệt
Như Ái nhìn thấy, không nhịn nổi mà bật cười khanh khách, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Anh nhìn thấy cô cười vui vẻ đến thế, trong lòng
cũng vui theo rồi.
- Vậy, anh muốn gì nào?
- Muốn em bù đắp cho anh.
- Bù đắp? Được, anh muốn em bù đắp cho anh cái gì nào?
Lâm Dương Vũ nghe cô hỏi mà vuốt vuốt cằm, ra vẻ đang suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
- Hôn anh nhiều cái đi.
Nguyệt Như Ái mỉm cười, cô tiến lại gần Lâm Dương Vũ, đầu tiên là hôn lên
trán, rồi hôn hai bên má, cuối cùng là hôn lên chóp mũi anh, còn đôi môi mê người kia cô cố tình không hôn lấy nó.
- Xong rồi, đã được chưa?
- Còn thiếu, em còn thiếu.
- Thiếu gì cơ? Anh bảo hôn nhiều cái, em hôn nhiều cái rồi còn gì?
- Ừm… Thiếu ở đây.
Ngay lập tức, anh đè cô xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào kia.
- A…
Thấy cô hé miệng ra, anh thừa cô hội mà đưa lưỡi vào trong, quấn quít với
lưỡi cô. Anh còn cảm nhận được hương bạc hà thoang thoảng trong khoang
miệng cô.
Cho tới khi Nguyệt Như Ái sắp không thở nổi nữa, Lâm
Dương Vũ mới luyến tiếc rời khỏi môi cô. Anh chuyển nhắm sang vành tai
đỏ ửng kia, cúi đầu xuống mà gặm gặm lấy vành tai ấy, bàn tay hư hỏng
cũng không chịu rảnh rỗi, thừa cơ cô đang không thể chống cự được, liền
đưa tay vào bên trong áo cô, nắn bóp phần mềm mại.
- A… ư… Dương Vũ, đừng… đừng… dừng lại…
Nguyệt Như Ái giờ tay hoàn toàn xụi lơ trong lồng ngực anh, chỉ có thể mở
miệng kêu anh dừng. Nhưng Lâm Dương Vũ lại cố tình hiểu ý tứ trong câu
nói sang một nghĩa khác, cho nên lời của cô nói ra, không những không
ngăn cản được Lâm Dương Vũ mà còn khiến cho anh bạo hơn. Anh ngừng lại
một chút, giúp cô cởi những đồ còn vướng víu trên cơ thể ra, cho tới khi trên thân thể cô không còn một mảnh vải che thân, anh mới bắt đầu làm
tiếp.
- Dương Vũ… Đừng mà… Em lạnh…
- Lạnh sao? Vậy để anh giúp Như Ái sưởi ấm nhé.
Lâm Dương Vũ nói những lời có nhiều ý nghĩa sâu xa, sau đó liền tiếp tục
làm những việc còn đang dang dở. Anh như một thợ làm bánh chuyên nghiệp, nắn bóp phần mềm mại của cô thành nhiều hình dạng khác nhau, một tay
thì nghịch lấy viên kẹo ngọt mê người kia của cô.
- A… A... Dừng lại đi mà…
- Như Ái nói gì thế? Anh không nghe rõ.
Nói xong, Lâm Dương Vũ xoay người Nguyệt Như Ái lại, để cô nằm xuống
giường, còn anh thì đè lên cô, chiếm lấy thế thượng phong. Nhìn viên kẹo ngọt mời người kia, anh không nhịn nổi, cúi xuống ngậm viên kẹo ngọt
vào miệng. Bàn tay còn lại cũng không yên phận, đưa xuống dưới mà vuốt
ve phần đùi non mịn của cô.
Tâm trí của Nguyệt Như Ái dường như
đã dần dần mơ hồ, cả gương mặt lẫn thân thể cô đều ửng đỏ lên vì sắc
tình, miệng cô thì phát ra những âm thanh ái muội. Còn Lâm Dương Vũ vẫn
đang mải mê ngậm viên kẹo ngọt ấy, thi thoảng còn cắn nhẹ lấy nó. Cho
tới khi viên kẹo ngọt ấy sưng đỏ lên, anh mới buông ra, trên đó còn dính đầy **** *** từ miệng anh, một hình ảnh trông đầy sắc tình.
Hết
phần mềm mại phía trên, anh bắt đầu lần mò tới lãnh địa bí ẩn ở phía
dưới của cô. Anh chạm nhẹ vào phần nhạy cảm của cô, cảm nhận được một
dịch thủy trong suốt đang dính trên tay mình. Anh nở một nụ cười mê
người, rồi đưa ngón tay ấy lên cho cô xem.
- Như Ái, em xem này, phía dưới của em… Ướt rồi đó.
- Anh… Anh…
Lâm Dương Vũ nói xong, còn đưa ngón tay dính đầy mật dịch ấy vào trong
miệng mình mà nếm thử, còn Nguyệt Như Ái nhìn thấy hình ảnh này, cùng
với lời nói của anh khiến tim cô đập nhanh hơn, gương mặt cũng đỏ tía
tai. Anh nhìn thấy cô đáng yêu như thế, không chịu nổi liền cúi xuống
hôn nhẹ lên môi cô.
Xong, Lâm Dương Vũ bắt đầu dùng ngón tay xâm
nhập vào nơi thần bí của cô. Lúc đầu anh từ từ chậm rài dùng một ngón,
để cho cô kịp thời thích ứng. Tới khi thấy cô đã dần dần hưởng thụ, anh
bắt đầu xâm nhập thêm một ngón tay nữa, rồi nhanh chóng ra vào.
- A… A… Ưm… Dương Vũ… Dương Vũ…
- Anh đây, sao nào?
- Đừng… Dừng lại đi mà… Em sắp… a…
Nghe thấy cô rên rỉ nỉ non gọi tên anh, còn thốt ra những lời như thế, Lâm
Dương Vũ càng lúc càng ra vào nhanh hơn, cho tới khi một dòng nước trong suốt bắn ra, đồng thời Nguyệt Như Ái cũng hét lớn, anh mới rút ngón tay ra.
- Em vất vả rồi, ngủ đi nào.
Lâm Dương Vũ sau khi
thỏa mãn cho Nguyệt Như Ái xong, anh yêu chiều hôn lên má cô, đắp chăn
cho cô rồi mới vào phòng tắm. Nguyệt Như Ái nằm trên giường ngơ ngác khó hiểu, anh vậy mà không đưa thứ đó vào trong cô sao? Mà da mặt mỏng như
cô, cũng chỉ mặc kệ vậy, chứ nào dám hỏi anh.
Nhưng Nguyệt Như Ái đâu biết, Lâm Dương Vũ bây giờ đang ở trong phòng tắm, xả nước lạnh lên người để kìm chế ham muốn của mình. Lý do bởi vì… Anh quên mất không
mua bao! Hiện tại, tuy anh cũng muốn có con, nhưng sợ rằng cô sẽ bị
Tưởng Cầu Ngọc và Hoàn Gia Mỹ bắt cô phá thai không được, sẽ hãm hại cô
sảy thai.
Đợi cho mọi việc giải quyết ổn thỏa, nhất định anh sẽ cho cô một gia đình hạnh phúc.
…
Ở một nơi khác, Hoàn Gia Mỹ trở về nhà, nhìn thấy ba của mình đang cùng
các lão giám đốc kháng uống rượu, còn chơi ma túy, cô ta nhìn mà phát
ngát. Còn ba của Hoàn Gia Mỹ, nhìn thấy cô ta liền gọi cô ta lại.
- Gia Mỹ, lại đây, lại đây chào hỏi mọi người một chút nào.
Dù cô ta không muốn, nhưng nếu không nghe theo, ông ta sẽ đánh cô chết
mất. Nên Hoàn Gia Mỹ chỉ có thể nghe theo, lại gần chỗ đám người đó.
- Khà khà… Đây là con gái của Hoàn Tổng sao, đúng là xinh đẹp quá nhỉ?
Một người đàn ông béo ú, ước chừng cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, đầu thì
hói, trên tay hắn vẫn còn đang giữ thứ bột trắng đang hít dở. Thấy Hoàn
Gia Mỹ tiến lại gần, hai mắt hắn ta sáng lên, nhìn cô ta bằng ánh mắt
dâm tặc vô cùng, bàn tay còn không kiềm chế được, vuốt ve phần đùi non
mịn của cô ta.
Hoàn Gia Mỹ cũng chẳng vui vẻ gì, bị một tên đàn
ông ngang tuổi cha mình làm cái trò này, ai mà vui vẻ được cơ chứ. Cô ta giữ tay của tên đàn ông kia, cười gượng nói.
- Vâng ạ, tên cháu là Gia Mỹ ạ…
- Gia Mỹ, đúng là cái tên hay, Hoàn Tổng nhỉ?
Hắn ta liếc mắt sang ba của Hoàn Gia Mỹ, ra hiệu điều gì đó, ông ta cũng không hề hấn gì, lặng lẽ gật đầu.
Có được sự đồng ý của ông ta, tên Giám Đốc này lộng hành ngay tại chỗ, hắn ta đè Hoàn Gia Mỹ ra, xé rách váy của cô ta ra. Mà Hoàn Gia Mỹ sợ hãi
vô cùng, nếu làm ở đây, thì cô ta sẽ phải phục vụ mấy lão già còn lại
mất.
Cho nên cô ta làm liều, đá vào giữa hai chân tên giám đốc
đang đè trên cơ thể mình, nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng ba của cô ta, vậy mà nhẫn tâm cho người đóng cửa lại, còn chính tay kéo con gái mình về,
vả cho cô ta vài cái tát.
- Nếu mày không muốn sau này được sống
tốt đẹp, không muốn thằng họ Lâm đó biết được chuyện tốt đẹp mày làm,
thì mau lại phục vụ các vị kia cho tao, đã chẳng làm được cái mẹ gì rồi, giờ mày không biết báo ơn công nuôi dưỡng của tao một chút à? Đừng có
để tao nóng lên rồi đập chết mày luôn đấy.
Hoàn Gia Mỹ cúi gằm
mặt xuống, từ mấy năm trước, công ty của nhà cô ta gặp chuyện, mãi không ngóc đầu lên nổi, nên cha của Hoàn Gia Mỹ đã đem cô ta ra làm giao dịch để đổi lấy mấy hợp đồng. Hơn nữa, vì tiền mà ông ta còn dám cả buôn bán ma túy ngầm, nhiều lần suýt bị cảnh sát bắt mà vẫn không chừa.
- Mày còn đứng đực ra đấy à? RA MAU, ĐỪNG ĐỂ TAO NÓNG.
Hoàn Gia Mỹ không còn cách nào, chỉ đành nghe theo lời ba. Cô ta lủi thủi đi lại chỗ mấy lão già đó, không ngờ lại ăn thêm cái đá vào bụng của tên
giám đốc lúc nãy bị cô ta đá vào chỗ hiểm.
- Con chó, lúc nãy mày dám đá tao à?
- Kìa, lão Vinh, anh không muốn thì thôi, cũng không nên làm thế chứ? Gia Mỹ mà mất sức, thì đâu còn sức phục vụ anh em chúng ta?
- Mấy anh cứ ở lại chơi vui vẻ ạ, em xin phép ra ngoài.
Cha của Hoàn Gia Mỹ hèn hạ, vứt con gái mình lại cho đám bạn già của mình
chơi, còn biến cái nhà của mình thành lầu xanh. Quả nhiên, một lúc sau,
từ căn nhà truyền ra tiếng rên, còn có tiếng hét và cả tiếng khóc, thảm
thương vô cùng…
Tận mấy tiếng sau, mấy lão Giám Đốc kia mới tha
cho Hoàn Gia Mỹ, còn cô ta dù mệt vẫn phải cố đứng dậy đi tìm thuốc
tránh thai để uống.
Cô ta quá sợ cuộc sống như địa ngục trần gian này rồi, nên cô ta thề rằng, phải sớm lên làm vợ của Lâm Dương Vũ, mới
có thể thoát khỏi địa ngục này được.