Một lúc sau, ba mẹ của Lan Thùy Chi tới. Điềm SướcThệ nhìn thấy người ngồi trên đất người không ra người, ngợm không ra ngợm, sau đó nhìn kỹ
một chút mới nhận ra đây là con của mình.
- Chi… Chi Chi,
con làm sao thế này? Sao lại ra nông nỗi này thế này hả con? Chị Ngọc,
chị giải thích đi, tại sao con tôi lại thế này? Hả?
- Cô tự hỏi con mình đi, xem nó đã làm việc tốt gì rồi.
- Mẹ… huhuhu… Con không muốn sống nữa… Không thiết sống nữa… huhuhu…
Lan Thùy Chi thấy ba mẹ mình đều đã ở đây, lao tới khóc lóc nức nở, trông
đáng thương vô cùng. Lan Hiệt Vinh thấy con gái mình khổ sở như thế, cho rằng con gái mình bị Lâm Gia bắt nạt, liền lớn tiếng với Tưởng Cầu
Ngọc.
- Tôi… Tôi nể cô là bạn thân của Sước Thệ, năm lần
bảy lượt thằng con quý hóa của cô làm Chi Chi tổn thương mới không nói
gì… Vậy mà nhà các người lại đối xử với con gái tôi thế này đây.
- Chú Vinh, là con gái chú mặt dày, biết cháu đã có vợ sắp cưới mà cứ cố
chấp bám theo quyến rũ, hơn nữa lại còn lên kế hãm hại cháu và vợ sắp
cưới suýt mất mạng đấy.
Lâm Dương Vũ nhìn cảnh kẻ hại người khác
lại muốn thành kẻ bị hại, chướng mắt vô cùng. Anh nhíu mày lại, rồi nói
hết ra mọi chuyện cho hai người kia nghe. Còn tưởng rằng họ sẽ biết điều mà xin lỗi xin tha, nhưng không ngờ tới đám người này lại bênh con gái
không biết đúng sai tới vậy.
- Hừ, con gái tôi vô cùng
lương thiện, không có hại ai bao giờ. Mà có hại, cũng là do cậu ép con
bé đến đường cùng phải làm vậy, cũng thích hợp với cậu lắm. Coi như đó
là sự trừng phạt cho bản thân đi.
Lan Hiệt Vinh nói như tự vả vào
mồm mình vậy, câu trước đá câu sau. Điềm Sước Thệ cũng không kém phần
ngu dốt, lại lên mặt dạy đời Tưởng Cầu Ngọc.
- Này, chúng
ta thân thiết cũng cả gần chục năm rồi, quý lắm tôi mới nói ra đấy. Chị
Ngọc ạ, chị về dạy lại con mình đi, suốt ngày tình tình nhân nhân, con
tôi tốt thế này mà nó không biết quý, đúng là cái loại ngu si tứ chi
phát triển.
Tới đây, Tưởng Cầu Ngọc không thể nghe nổi hai người
này nữa, đụng tới ai chứ đụng tới Lâm Dương Vũ thì chết với bà rồi.
Không nói nhiều làm gì, bà chỉ nói thầm vào tai anh câu gì đó, sau đó
quay ngoắt người mà lên phòng.
Lâm Dương Vũ nghe mẹ mình nói thế
thì rút điện thoại ra, gọi điện cho ai đó, nói gì cũng không ai rõ. Chỉ
biết rằng một lúc sau, có một cuộc gọi truyền tới máy của Lan Hiệt Vinh, ông ta nghe xong mặt mũi xanh lét, vội quỳ xuống cầu xin Lâm Dương Vũ.
- Dương Vũ, Dương Vũ, xin cháu đừng làm vậy với công ty của chú, đây là cơ nghiệp của chú bao năm gây dựng…
- Chú gây dựng, chứ có phải tôi gây dựng đâu, chú nói nhiều thế với tên ngu- si- tứ- chi- phát- triển này làm gì?
Đúng là cha nào con nấy, thái độ của nhà họ Lan quay ngoắt 180 độ, lật mặt
còn nhanh hơn cả đám tình nhân cũ của Lâm Dương Vũ khiến anh không khỏi
rùng mình. Lan Hiệt Vinh mới phút trước còn sỉ nhục anh, giờ đã quỳ
xuống cầu xin anh, nhưng anh nào đâu có lòng thương bao la của biển. Ông ta nói câu nào, anh chặt lại câu đấy, thậm chí còn nhấn mạnh câu ‘ ngu
si tứ chi phát triển’ kia.
Thấy cách này không hiệu quả, Lan Hiệt
Vinh lại quay sang đánh đập con gái của mình. Ông ta vừa tát liên tục
vào mặt của Lan Thùy Chi, vừa lớn tiếng chửi bới.
- Cái
con này, mày thấy chưa, thấy viếc tốt của mày làm chưa, giờ nhà chúng ta tán gia bại sản rồi đấy… Đều là việc TỐT của mày làm ra đấy !
Lan Hiệt Vinh làm như vậy, cũng không quên liếc liếc ra hiệu cho vợ mình.
Điềm Sước Thệ thấy chồng ra hiệu, đang đứng im lập tức chạy ra can ngăn
ông ta đánh Lan Thùy Chi, diễn một màn gia đình tan nát.
- Anh ơi… Ôi anh ơi, anh đừng đánh con nữa mà. Dương Vũ, cậu thấy gia
đình thế này đã vừa lòng chưa… Vừa lòng chưa huhuhu…
Ba con người
này vừa diễn vừa liếc mắt để ý vẻ mặt Lâm Dương Vũ. Nhưng lại không biết rằng, những cử chỉ này của mình, đều bị anh thấy được. Cảm thấy lũ
người này vừa diễn dở tệ, lại quá ồn ào, anh liền gọi bảo vệ tới lôi nhà họ Lan đi, không chút nể tình nào cả mà ném ra ngoài đường.
Lúc
này, trong nhà mới yên lặng hơn một chút. Lâm Dương Vũ quay sang, thấy
Tứ Hoàng Kỹ nãy giờ im ắng không lên tiếng điều gì, liền lại gần hỏi
chuyện.
- Sao thế?
- Không sao, mọi việc cũng xong rồi, em về xem Tứ Thảo Nhi thế nào rồi.
- Ừ, về đi.
Tứ Hoàng Kỳ cũng nhanh chóng lái xe rời đi.
Về tới nhà, chưa gì từ ngoài cổng anh đã nghe thấy tiếng khóc lóc nức nở
của Tứ Thảo Nhi, trong lòng anh lại càng phiền muộn hơn. Anh không hiểu
tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này, Tứ Thảo Nhi lại trở thành
một con người như thế. Bước vào trong, anh đã thấy cô ta đang quỳ sụp
xuống sàn nhà, dập đầu vái lạy cầu xin cha mẹ.
- Ba, mẹ.
- Ừ.
Tứ Thảo Nhi nghe thấy giọng nói của anh, cô ta lập tức quay người lại, bò lết tới chỗ anh, khổ sở vô cùng.
- Anh, anh ơi… Ba mẹ bảo muốn bỏ em… Muốn đoạn tuyệt quan hệ với em… Anh nói giúp em đi… Anh… Anh hai…
Nghe thấy hai tiếng ‘Anh hai’ bật ra từ miệng cô ta, bỗng dưng quá khứ như ùa về trong tâm trí của Tứ Hoàng Kỳ.
Lúc ấy, anh mới là thiếu niên mười sáu tuổi, trầm tính ít nói, là con người hướng nội. Một hôm đi học trở về nhà, anh thấy một bé gái ước chừng
sáu, bảy tuổi, đang bám lấy váy mẹ anh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh
ngập nước, gọi anh hai tiếng ‘anh hai’ , hỏi rằng mới biết đây là cô bé
mà mẹ nhận nuôi, sau này chính là em gái của anh.
Trong nhà, ba mẹ của Tứ Hoàng Kỳ luôn luôn đi công tác, cho nên anh cảm thấy có thêm một cô em gái cũng không tệ. Anh vô cùng yêu chiều đứa em nhỏ này, không
cho phép một ai đụng tới em ấy.
Nhưng anh không nghĩ tới rằng,
điều ấy lại khiến cho Tứ Thảo Nhi phát sinh tình cảm không nên có với
anh. Năm anh hai ba tuổi, cô tỏ tình với anh, anh tức giận mà lớn tiếng
quát mắng cô, còn nói đã có người yêu tương lai rồi. Tưởng rằng Tứ Thảo
Nhi sẽ đau lòng mà từ bỏ, không ngờ được cô ta lại khiến người yêu của
anh phải ra đi
mãi mãi.
Cũng từ đấy mà Tứ Hoàng Kỳ luôn căm ghét Tứ Thảo Nhi.
- Anh… Anh hai…
Tiếng gọi của Tứ Thảo Nhi làm anh thoát ra hồi tưởng, rồi nhìn xuống cô ta.
Thấy gương mặt khóc tới sưng đỏ mắt lên, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng, nhưng anh lại không chút lưu tình, nói ra những lời khiến cho cô
ta không còn chút hi vọng nào nữa.
- Tứ Thảo Nhi, việc đến nước này là cô tự làm tự chịu mà thôi, tôi cũng không thể cầu xin ba mẹ tha cho người vừa hại tôi, vừa giết chết bạn gái của tôi được. Làm thế
này là đã lưu tình lắm rồi, cô hãy tự suy nghĩ về mọi việc mình đã làm
đi, hãy trưởng thành lên đi.
Nói xong, anh thở dài đi vào phòng.
Còn Tứ Thảo Nhi thì im lặng không nói thêm gì nữa, cũng không khóc lóc
ồn ào, dường như lời nói của Tứ Hoàng Kỳ đã làm cô ta phải lần đầu tự
suy nghĩ về bản thân mình. Lão Tứ và Dì Thái cũng không muốn nhìn mặt cô ta thêm, liền nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.
Không ngờ, một lúc sau
Tứ Hoàng Kỳ bước ra, thấy Tứ Thảo Nhi vẫn quỳ ở đó. Nhìn thấy anh, cô ta gắng gượng đứng dậy, ghé sát vào tai anh mà thì thầm điều gì đó, rồi
miễn cưỡng nở một nụ cười tươi. Sau đó, cô ta chạy nhanh rồi đâm mạnh
đầu mình vào tường.