Xuyên Thư: Nhân Vật Phản Diện, Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!
Sau khi sơ cứu vết thương trên ngực Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng chưa kịp thở phào thì đã có thêm bốn con Ma Thú mò đến.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt Lăng giật giật, mụ nội nó, vì cái gì mà ông đây phải chịu cái tình trạng này a!
Ma Thú bị mùi máu của Dạ Phong làm cho kích thích, không ngừng công kích
vào kết giới mà Thẩm Nguyệt Lăng tạo ra. Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày,
thuật kết giới này là thứ hắn đã học được từ khi đến thế giới này, với
linh lực hiện tại của hắn thì kết giới này có thể chống đỡ được sự tấn
công vồ vập của một Ma Thú cấp cao, nhưng nếu ba, bốn Ma Thú cùng một
lúc công kích như vậy thì quá sức.
Dạ Phong là nam phản diện của
thế giới này, người duy nhất có thể giết chết y chỉ có thể là Tống Tiêu
Minh. Thẩm Nguyệt Lăng biết rõ dù y có rơi vào tình huống nguy hiểm thế
nào thế giới này sẽ tự động Bug tình tiết tìm cho y con đường sống.
Thiên vị hết sức!
Mắt thấy kết giới sắp không trụ nổi nữa, Thẩm Nguyệt Lăng tay siết chặt
tay, trong cổ họng nâng lên một cỗ mùi tanh nồng nhưng vẫn nhẫn nhịn mà
nuốt xuống, cứ tiếp tục như vậy thì hắn thật sự sẽ chết.
Chỉ cần kết giới bị phá, có thể Dạ Phong vẫn sẽ an toàn nhưng bản thân hắn là pháo hôi hàng đầu a! Chết chắc thật đó a!
Chết dưới miệng của một Ma Thú, đừng nói là hàng nguyên bản đến chính bản
thân hắn cũng không thể nào chấp nhận được! Nếu phải chết trong miệng Ma Thú hắn thà chết trên tay Dạ Phong còn hơn.
Không những vậy, Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa có thể quay về đây bất cứ lúc nào, Tống Tiêu Minh với hào quang nam chính sẽ không sao nhưng Bạch Liên Hoa thì hắn
không biết, dù sao trong nguyên tác nàng sẽ chết trước khi chính thức
vào hậu cung nam chính, vẫn chưa trở thành lão bà của Tống Tiêu Minh nên Thẩm Nguyệt Lăng không dám nữ thần mình ra đánh cược.
Nếu không thể giết chết thì ít ra hắn phải dụ những Ma Thú kia đi còn phải toàn mạng chạy về.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn bội kiếm của mình dưới đất, nhíu mày nhặt lên, hắn
tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dùng lưỡi kiếm rạch một đường trên lòng bàn tay.
Máu tí tách từng tiếng rơi xuống đất, Thẩm Nguyệt Lăng bước ra khỏi hang,
một tay cầm kiếm, tay kia dùng nội lực điều khiến số lượng máu chảy ra.
Ma Thú ngửi thấy mùi máu càng kích động, ra sức công phá kết giới.
Thẩm Nguyệt Lăng vung tay một cái hơn năm tấm bùa tung ra, lá bùa vừa chạm
vào Ma Thú thì lập tức nổ tung. Cú nổ này không lớn, với một Ma Thú cấp
cao thì cùng lắm chỉ đốt cháy vài sợi lông bọn nó mà thôi. nhưng cũng đủ để cho Thẩm Nguyệt Lăng lừa thời cơ mà chạy ra khỏi kết giới.
Chỉ số thông minh của Ma Thú cấp cao tương đương với con người, Thẩm Nguyệt Lăng chẳng chạy được mấy bước đã bị đám Ma Thú chặn đứng đường đi.
Chuyện này hắn cũng đa dạng tính đến, ngay lập tức đem toàn bộ số bùa
trên người ném ra. Bùa bay lên không trung nổ liên tục, tạo ra một làn
khói mờ, xung quanh là tiếng Ma Thú gào rống.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa chạy tha vừa tuốt kiếm ta khỏi vỏ chặt đứt một cánh tay của Ma Thú đang chắn phía trước đường đi, máu trên tay nó bắn tung tóe văng lên nhuộm
đỏ y phục trắng như tuyết của hắn.
Ma Thú rống một tiếng đau đớn, mất thăng bằng ngã sấp xuống, Thẩm Nguyệt Lăng nghiêng người né qua, chạy thẳng về phía trước.
Chạy được vài bước, Thẩm Nguyệt Lăng bị một vật gì đó đánh trúng, đem hắn
đánh bay ngược ra sau, đập vào kết giới của chính mình rồi ngã sấp ra
đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng
âm thầm chửi thề, mợ nó, đau quá! Nửa năm qua Thẩm Nguyệt Lăng cũng đã
kiểm chứng qua vài thứ, dù sao cũng là thế giới trong tiểu thuyết, bản
thân lại là vật hy sinh chết dưới hào quang của nam phản diện, hắn tất
nhiên phải suy xét đến mọi khả năng hay tình huống trong tương lai. Lỡ
như hắn không thành công nuôi dạy y thì sao? Lỡ như y hắc hóa thật sự
thì không phải hắn vẫn phải chết sao? Nghĩ vậy Thẩm Nguyệt Lăng liền
điên cuồng đi vào con đường khổ luyện phấn đấu, trở thành một người có
thực lực mạnh, bởi cái thế giới chết tiệt này là thế giới dùng thực lực
để nói chuyện a!
Dù như thế, các ngươi có thể đối xử với nam nhân
siêng năng cần cù như ta tốt một chút có được không! Nhân vật hy sinh là dùng để yêu thương có biết hay không!
Thẩm Nguyệt Lăng hai mắt
nhìn ba trong bốn con Ma Thú nhe ra hàm răng sắc nhọn gầm gừ, từng bước
tiến về phía hắn. Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, nhìn ba con Ma Thú
đang tiến đến gần mà không cử động được.
Chẳng lẽ tình tiết chưa đến đoạn cao trào, hắn phải chết trong miệng Ma Thú!
Này cũng quá thê thảm rồi!
Ma Thú nhún chân nháy mắt lao đến, Thẩm Nguyệt Lăng lập tức đưa tay lên, nhắm chặt mắt lại.
Nhắm mãi nhưng vẫn chưa thấy cơn đau đớn do da thịt xé nát như dự kiến, hắ
liền chậm rãi mở mặt. Ma Thú còn cách hắn khoảng một tấc thì cả cơ thể
đột nhiên cứng đờ rồi ngã lăn ra đất.
Lúc này, từ trên trời nhảy
xuống một người, vạt áo trắng phất phơi trong gió bụi. Thẩm Nguyệt Lăng
nhìn người vừa đến kia rất có tinh thần ôm đùi khóc lóc kể lể một trận
nhưng ý đồ chưa kịp thì người kia đã đi đến đập một cú lên đầu hắn,
quát: "Ngươi chạy loạn cái gì! Đã yếu như sên mà ra đứng chắn gió, nếu
ta không tới kịp thì ngươi đã nằm trong bụng Ma Thú rồi biết chưa."
"...Đã biết." Thẩm Nguyệt Lăng khổ sở ôm đầu, trong lòng thầm nói đồ bạo lực.
"Nhanh, đứng dậy." Mộc Đường làm vẻ mặt ghét bỏ kéo hắn đứng dậy, giúp hắn phủi bụi trên người, hỏi: "Có bị thương ở chỗ nào không?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Không sao, may mà ngươi đến kịp lúc, nếu không ta thật sự không xong rồi."
"Biết vậy thì lần sau đừng có mà tùy tiện chạy lung tung" Mộc Đường kiểm tra
Thẩm Nguyệt Lăng từ trên xuống dưới, ánh mắt lập tức để ý đến lòng bàn
tay đang không ngừng chảy máu, lông mày liền nhíu lại, nắm bàn tay của
hắn lên, nói: "Thế này ngươi còn dám nói không bị thương?"
Nói
xong Mộc Đường trong tay áo càn khôn lấy ra một hòm thuốc, chăm chú băng bó vết thương trên tay Thẩm Nguyệt Lăng, vừa làm vừa nói: "Lần sau đừng tùy tiện, Sư Tôn và A Tuân rất lo cho ngươi."
Thẩm Nguyệt Lăng áy náy nói: "Xin lỗi"
Mộc Đường nói: "Bỏ đi, dù sao ngươi cũng chưa chết."
Thẩm Nguyệt Lăng dở khóc dở cười, người này đến bao giờ mới không khẩu thị
tâm phi a. Khiếp trước từ góc nhìn thượng đế, Thẩm Nguyệt Lăng thật sự
không quá có nhiều ấn tượng với nhân vật Mộc Đường này, chỉ cảm thấy khá thương tiếc cho Mộc Đường khi chết trên tay của Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác, bây giờ hắn lại nhìn từ góc nhìn của nhân vật trong tiểu thuyết,
mọi nhân vật từ được miêu tả vài ba câu kia lại chân thực ngay trước
mắt, Thẩm Nguyệt Lăng thấy Mộc Đường tuy miệng dao găm nhưng tâm lại là
một miếng đậu phụ vừa trắng vừa mềm mại, tiếp xúc nhiều sẽ biết đây là
một nhân vật có xu hướng ngạo kiều, thật chất rất dễ nói chuyện.
Trong suốt nửa năm hắn trở thành Thẩm Nguyệt Lăng, Mộc Đường có thể coi như
huynh đệ thân thiết nhất của hắn ở Phong Sương Kiếm ngoài trừ Lý Tuân.
Đang suy tư, Mộc Đường lại búng lên trán hắn nói: "Ngây ngốc cái gì? Chúng ta nên... Ở đó có người?"
Lúc này Mộc Đường mới để ý để hang động phía sau, bên trong có một đứa trẻ
đang nằm, nhìn thấy trên ngực áo có dính máu liền bước chân qua. Thẩm
Nguyệt Lăng quay qua tính lắm lấy tay Mộc Đường cản lại, nhưng vẫn là
không kịp.
Thế là Thẩm Nguyệt Lăng được chứng kiến một màn Mộc Đường bị bắn ngược ra vài mét.
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Biết thế ban nãy không chỉnh lại kết giới làm gì.
Thẩm Nguyệt Lăng vội vàng chạy qua, Mộc Đường ôm ngực từ từ ngồi dậy, nói: "Khụ, khụ... chỗ này sao lại có kết giới?"
Thẩm Nguyệt Lăng đành phải nói: "Kết giới này do ta làm để bảo vệ y, chỉ cần tu vi qua Trúc Cơ lập tức bị đánh phản"
Mộc Đường lập tức chấn kinh, "Kết giới này do ngươi làm?"
Thẩm Nguyệt Lăng tức giận: "Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Nửa năm qua ta cũng rất cố gắng học tập a!" Chỉ là nhờ có Dạ Minh Châu nên ta tiếp thu nhanh hơn thôi mà.
Mộc Đường thấy bản thân có chút thất thố, khẽ
ho một tiếng rồi đứng thẳng người dậy, "Ngươi mau thu lại, ta muốn vào
kiểm tra cho y."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, mặc dù ban nãy hắn đã
băng bó qua cho Dạ Phong, nhưng hắn chung quy không phải là đại phu,
không thể không có sai sót.
Ngay khi Thẩm Nguyệt Lăng vừa giải trừ kết giới, Mộc Đường lấy ra một bình sứ nhỏ, rải cái thứ bột màu trắng
như heroin kia xung quanh hang động, nói: "Ma Thú dựa vào đây mùi máu mà kéo tới, cái này có thể che đi mùi máu tanh, khiến cho khứu giác của Ma Thú không phán đoán được, cũng có tác dụng xua đuổi chúng."
Nghe vậy hai mắt Thẩm Nguyệt Lăng nhìn Mộc Đường hết sức sùng bái.
Mộc Đường cho hắn ánh mắt xem thường, cúi đầu đi vào bên trong, tháo lớp
băng vải mỏng trên ngực, xem xét toàn bộ vết thương trên người y.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn vết thương dữ tợn trên ngực Dạ Phong ban nãy đã bắt
đầu khép lại, trong lòng phán phục, quả không hổ danh nam phản diện, chỉ cần y không muốn chết thì dù bị thương như thế nào y cũng không chết
được.
Nam chính có hào quang thì nam phản diện dĩ nhiên cũng có hào quang a.
Xem xét xong Mộc Đường quay đầu nói: "Mấy vết thương trên người không nguy
hiểm, chỉ là vết thương trên ngực hơi sâu khiến y bị mất máu nhiều một
chút, hơn nữa là do thể trạng quá kém nên mới ngất đi. Tình trạng này y
không thể tiếp tục cuộc thi nữa."
Mộc Đường vừa nói vừa đưa tay
tìm Truyền Tông Phù, mắt thấy Mộc Đường có ý định muốn bóp nát Truyền
Tông Phù ngay lập tức Thẩm Nguyệt Lăng đã đưa tay ra cản lại, nói: "Ta
thấy vậy không hay lắm."
Mộc Đường nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn một đứa trẻ bị thương tiếp tục thi đấu."
"Không phải." Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Dù sao bây giờ cuộc thi đã tạm hoãn, nếu
trong thời gian đó y bình phục lại được thì sao? Làm vậy chẳng phải cướp đoạt cơ duyên của y sao? Ta thấy trước mắt cứ để y nằm đây, sau khi y
tỉnh thấy thấy tình trạng của bản thân có khi y tự động rút lui, như vậy vừa công bằng mà Phong Sương Kiếm lại không mang tiếng xấu ra bên
ngoài."
Mộc Đường chống cằm suy tư, nói: "Cũng đúng. Vậy trước hết cứ để y nằm đây đi."
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng thở phào, Mộc Đường bôi thuốc nên mấy vết thương lớn nhỏ trên người Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng ở bên cạnh giúp Mộc Đường băng bó. Mộc Đường bôi đến vết thương trên ngực, có hơi suy tư, nói:
"Vết thương này không phải do Ma Thú làm ra, vết thương này là do vật
sắc bén cắt ra."
Tuy trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng biết rõ nhưng vẫn cố tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Phần thi này rõ ràng các đệ tử được người
chúng ta phân phát vũ khí sao? Vũ khí chúng ta đưa ra chỉ có thể chém
giết Ma Thú cấp thấp, sao không thể đả thương người?"
Mộc Đường nói: "Bởi vậy nên ta mới nghi ngờ có kẻ gian lận."
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ý ngươi là, đứa trẻ này phát hiện ra kẻ kia đang làm hành vi gian lận nên muốn giết người diệt khẩu?"
Mộc Đường gật đầu, cũng vừa đúng lúc Thẩm Nguyệt Lăng băng bó xong vết
thương trên người Dạ Phong. Mộc Đường nhìn tình trạng y đã khá hơn mới
cất hòm thuốc vào, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay sau đó Thẩm Nguyệt
Lăng cũng ra theo, Mộc Đường nói: "Chúng ta phải đến chỗ sư tôn, ngươi
trước hết tạo một kết giới mới bảo vệ đứa trẻ kia."
"Được." Thẩm
Nguyệt Lăng bắt tay vào làm kết giới mới, chỉ chốc lát một kết giới mới
hiện ra, "Kết giới này có thể cảm nhận sát khí, chỉ cần thứ đến có chút
sát khí với y thôi thì bất kể là Ma Thú hay người đều bị kết giới đánh
ra, chỉ là thời gian duy trì không lâu, chắc cũng vừa đủ đến lúc y tỉnh, dù sao xung quanh hang ngươi cũng đã rải thuốc, Ma Thú sẽ không mò lên
đây."
Mộc Đường bất ngờ khi Thẩm Nguyệt Lăng có thể tạo ra mấy kết giới phức tạp như vậy trong thời gian nửa năm, kết giới sư tài giỏi
nhất muốn học một kết giới mới bay phức tạp thì ít nhất cũng phải bốn
năm tháng, Thẩm Nguyệt Lăng vậy mà lại làm hai kết giới phức tạp như vậy trong nửa năm, này có thể sánh ngang với thiên tài.
Đến khi Thẩm Nguyệt Lăng làm xong kết giới, Mộc Đường cũng thu hồi những suy nghĩ trong đầu, mang theo Thẩm Nguyệt Lăng rời đi.
Đi được một đoạn, Thẩm Nguyệt Lăng lại dừng lại, hắn nói: "Ta, ta quên một thứ, ngươi chờ ta một chút, ta sẽ nhanh quay lại."
Dứt lời Thẩm Nguyệt Lăng quay đầu chạy về phía hang động, Mộc Đường chẳng hiểu gì nhưng vẫn đứng đợi hắn một lát.
Chỉ lát sau Thẩm Nguyệt Lăng đã quay về, theo sau Mộc Đường đến nơi kết giới bị phá vỡ.
Chạy được một chút, Thẩm Nguyệt Lăng mới nhớ ra một chuyện liền quay mặt qua hỏi: "Phải rồi, kết giới làm sao mà bị phá vỡ, là do ai làm?"
Có
thể phá vỡ được kết giới của Phong Sương Kiếm, nhất định là nhân vật rất đáng gờm, Thẩm Nguyệt Lăng cũng liệt kê hết mấy cái tên nhân vật trong
đầu nhưng vẫn không nghĩ ra là ai có thể làm.
Mộc Đường nói: "Là Ma tộc."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Nguyệt Lăng, hắn tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại: "Ma tộc? Ngươi xác định?"
Mộc Đường: "Xung quanh kết giới đều bị lưu ma khí khi tấn công, không thể nhầm lẫn."
Thẩm Nguyệt Lăng trầm tư.
Này là tình tiết gì a!
Phải biết là tình tiết Ma tộc xuất hiện là khi nam phản diện nhận ra trong mình mang dòng máu Ma tộc thượng cổ a!
Sao có thể xuất hiện liền xuất hiện!
Đại thần tình tiết, tuy ta có ý đồ tẩy trắng nam phản diện nhưng ngươi không thể đi sai tình tiết như vậy a!