Xuyên Thư: Nhân Vật Phản Diện, Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!
Trình Lăng có cảm giác cả người đều lơ lửng trên không trung sau đó đột ngột rơi bịch xuống đất
Trình Lăng hoảng hốt mở mắt, sau đó mệt mỏi ngồi bật dậy, nhìn cảnh vật xung
quanh đều lạ lẫm, hắn đang nằm trên một chiếc giường trúc trong một căn
phòng bày trí rất có chút cổ xưa. Không những thế trên người hắn mặc một đạo bào màu trắng.
Hắn giật giật mí mắt, đưa tay xoa huyệt thái dương, "Mơ à? Hay đây là thiên đường?"
Vừa dứt lời cửa trong phòng liền bật mở ra, một thanh niên áo trắng anh
tuấn bước vào, nhìn thấy hắn thanh niên liền mỉm cười, đi đến bên giường hắn, hỏi: "Lăng nhi, ngươi tỉnh rồi, trong người thế nào? Có chỗ nào
không ổn không?"
Móa! Ai đây? Trình Lăng cảm thấy đau đầu hơi ong ong, thanh niên hỏi lại một lần nữa: "Đệ không làm sao chứ?"
"...Không sao." Hắn phải cố gắng lắm mới có thể thốt lên hai chữ.
Tâm Trình Lăng đập thình thịch, trái tim đập chân thật như vậy dĩ nhiên
không thể nào mơ được. Chỉ trong chốc lát cả người hắn đã đổ đầy mồ hôi
lạnh, nhưng hắn phải cố gắng để bản thân trong tự nhiên hết sức có thể,
hỏi: "... Ta đã ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?"
Nam thanh niên nghe
vậy có chút sửng sốt, nhưng vẫn rất điềm đạm trả lời hắn, "Đệ có phải vì uống quá nhiều nước dưới hồ rồi dẫn đến hồ đồ rồi không? Đây là Hàn
thất của đệ mà? Đến phòng mình đệ còn không nhận ra sao?"
Da đầu Thẩm Nguyệt Lăng căng lên một cái, nghĩ rằng: Không lẽ bản thân xuyên không giống mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng rồi?
Nghĩ như vậy trong lòng hắn liền có dự cảm rất xấu, xem ra thanh niên này là người thân của cái thân thể này, nếu phát hiện ra hắn không phải chính
chủ thật, có phải hay không sẽ đem hắn đi hỏa thiêu.
Thanh niên thấy hắn cứ ủ rũ, trong lòng lo lắng, nói: "Thẩm Nguyệt Lăng, Nguyệt Lăng, Lăng nhi, đệ vẫn đang nghe ta nói chứ?"
Cả người hắn lập tức cứng đờ: "Thẩm Nguyệt Lăng?"
"Sao thế?" Thanh niên nói: "Đừng nói đến tên mình đệ cũng quên luôn nhé."
Trình Lăng trợn mắt há mồm nhìn thanh niên trước mặt, nhưng chỉ trong vài
giây đã trở lại bình thường, hắn nằm lại xuống giường, trong lòng khóc
thầm.
Xuyên rồi!
Hắn thật sự xuyên rôi!!'
Thậm chí còn xuyên vào cuốn tiểu thuyết YY ngựa đực rách nát rồi!
Đã vậy còn trở thành nhân vật hy sinh cặn bã nhất truyện Thẩm! Nguyệt! Lăng! Đù má!
Tiểu thuyết tu chân tiên hiệp chính là tiểu thuyết tiêu chuẩn YY ngựa đực ngây xôn xao, náo động nhất trên diễn đàn trong nửa năm nay.
Không sai, chính nó!
Nói cho chuẩn thì, > là một quyển tu chân đánh quái, nhân vật chính mang bàn tay vàng đi khắp thế giới thu nhập hậu cung,
tương ái tương sát với nhân vật phản diện.
Tiếp theo, hãy để độc
giả ngầm Trình Lăng hắn nhịn đắng nuốt cay bỏ tiền mua V*để đọc hết tác
phẩm này vắn tắt sơ lược những tình tiết bức hắn đến chết đi sống lại
cho mọi người
(V*: VIP)
Nam chính Tống Tiêu Minh và nam phản diện Dạ Phong từ nhỏ đã quen biết nhau, cả hai đều là ăn mày lưu lạc
ngoài đường, hằng ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vì quá đói cả
hai nhiều lần phải trộm vặt, bị phát hiện không tránh khỏi đánh đập,
nhận hết sỉ nhục.
Tống Tiêu Minh bản tính sinh ra vốn chính là
Bạch Liên Hoa, hoạt bát ngây thơ, dù bị đánh đập sỉ nhục bao nhiêu cũng
không để trong lòng.
Còn Dạ Phong hoàn toàn trái ngược với Tống
Tiêu Minh, vốn dĩ từ nhỏ đã tính toán chi li, hơn nữa từ nhỏ đã sống
trong môi trường không lành mạnh, khiến mầm mống thiếu niên bị vặn vẹo
trở thành người ác tính.
Năm mười hai tuổi nhờ cơ duyên hảo hợp,
thiên chất trời phú, Tống Tiêu Minh và Dạ Phong được bái nhập vào một
trong ngũ đại tu tiên đương thời, dưới chi "Phong Sương Kiếm" Thẩm Duyệt Bình.
Hơn nữa tại đây, cả hai người họ gặp được Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng là con trai của Thẩm Duyệt Bình, bên ngoài một thân áo
trắng hào hoa phong nhã, bên trong nhân phẩm thối nát, bản tính thối
tha.
Chỉ vì ghen tị với thiên tư hơn người của Tống Tiêu Minh và
Dạ Phong, luôn tìm cách sai khiến, kêu gọi đồng môn hành hạ hai người.
Cả cuộc đời Tống Tiêu Minh và Dạ Phong từ lúc còn là ăn mày đến bái nhập Phong Sương Kiếm đều thấm đẫm máu và nước mắt.
Cả hai đều sống gian nan trong Phong Sương Kiếm đến năm mười tám tuổi, năm ấy vừa đúng đến Đại Hội Săn Thú mười năm mở một lần của tu chân giới.
Trong Đại Hội này, chính Thẩm Nguyệt Lăng đã cấu kết với ma giới, đem ác thú khát máu nhất ma giới thả vào trong Đại Hội, gây ra một trận đồ sát chỉ vì mong muốn giết Tống Tiêu Minh và Dạ Phong.
Câu chuyện của cả hai bắt đầu từ đây.
Trong Đại Hội ấy, cả hai không chết nhưng cũng thất lạc nhau bảy năm trời.
Bảy năm sau quay lại hai người đã mỗi người mỗi ngã, một chính một tà,
đồng thời biết được thân phận thật sự của bản thân.
Tống Tiêu Minh chính là kết tinh tình yêu giữa thánh nữ "Thiên Cơ" Thiên Ái Hòa và
tông chủ "Quang Dương" Tống Tiêu Mặc, cả hai phái đều là một trong ngũ
đại tu tiên.
Còn Dạ Phong lại là kết tinh giữa Tà Ma Giáo giáo chủ và một kỹ nữ thanh lầu.
Phụ mẫu Tống Tiêu Minh và phụ thân Dạ Phong trong một lần giao chiến đều
không may mất mạng, Tống Tiêu Minh từ đó bắt đầu lang thang ngoài đường
khi mới năm tuổi. Dạ Phong sau khi ở với mẫu thân thêm được vài tháng
cũng chết vì bệnh, nàng sau khi chết đi Dạ Phong cũng bị đuổi đi.
Hai đứa trẻ lang thang bên ngoài, trớ trêu gặp được nhau rồi kết thân.
Một người hào quang chói lòa, thiên chất hơn người, sau khi nhận lại được
người thân, ngày đêm luyện tập mong muốn trở người mạnh nhất, đem lại
bình an cho tu chân giới.
Người còn lại tà khí bao quanh, ẩn sâu
trong y là huyết mạch ma tộc thượng cổ, dốc lòng tu luyện tà thuật dưới
động hắc ám, từ đây Dạ Phong bước trên con đường hắc hóa không thể quay
đầu.
Bảy năm sau, cả hai đều đồng thời trở về, mỗi người mỗi tính, dự định khác nhau.
Dạ Phong đem tất cả những người năm xưa đã đánh đập sỉ nhục mình chịu đủ
sự giày vò lần lẫn tra tấn, chết thảm trong tay y. Từng tên, từng tên
một, đến một con chó cũng không bỏ sót, dùng mọi thủ đoạn đê tiện, hèn
hạ, cướp đoạt sự tín nhiệm, dãy lên một trận mưa gió máu tanh trong tu
chân giới.
Theo như nội dung câu chuyện, Dạ Phong sau khi về ma
giới thừa kế ngôi vị Tà Ma Giáo giáo chủ, hắc hóa ngày càng trở nên
nghiêm trọng, y bắt đầu nhuộm máu tu chân giới, đem những thế lực phản
đối hắn diệt cỏ tận gốc.
Dĩ nhiên, đại diện chính đạo Tống Tiêu
Minh không để y làm được chuyện đó, cả hai trở mặt thành thù, tương ái
tương sát đến long trời nở đất
Cuối cùng Tống Tiêu Minh cũng đánh
bại được Dạ Phong, nhưng đổi lại những người bên Tống Tiêu Minh lại
chẳng còn một ai, từ đàn em đến toàn bộ hậu cung đều chết hết. Đến cuối
cùng chỉ còn lại Tống Tiêu Minh một mình đứng trơ trọi giữa bãi chiến
trường hoang tàn.
[Dạ Phong nằm trên đất, dù đã thua nhưng y vẫn
cười rất hả hê, nói: "Ngươi thắng thì đã làm sao? Chẳng phải cuối cùng
tất cả chỉ còn lại một mình ngươi ha ha..."
Tống Tiêu Minh ánh mắt ngập tràn lửa hận, kiếm trên tay hướng ngay ngực y mạnh mẽ đâm xuống,
nụ cười trên môi Dạ Phong dần tắt nhưng ánh mắt lại rất sáng, nhìn lên
bầu trời như chứa đựng nỗi niềm nào đó không thể giải bày, kết cục cuối
cùng vẫn là chết không nhắm mắt.]
↑ Trích tiểu thuyết giai đoạn → Hồi kết.
Mẹ nó! Cuốn tiểu thuyết khốn nạn!!
Hắn đường đường là một công dân chuẩn mực, tuân thủ quy tắc bỏ tiền mua V,
kiên trì đọc từng chương một, đến cả giây phút chuẩn bị làm phẫu thuật
cũng liều mạng đọc chương cuối lại gặp kết cục như vậy, hắn có thể không chửi sao?
Trong giây phút lâm chung hắn hận không thể ôm ghì máy
tính phun một ngụm máu Lăng Tiêu bắn xuyên qua màn hình bay thẳng vào
mặt tác giả!
Tác phẩm , tác giả: Nhị Đản.
Chỉ nghe cái tên ID thôi, cũng đủ biết tác giả chắc chắn là một tên hoang dâm cực độ.
Còn về nhân vật Thẩm Nguyệt Lăng, sư huynh của Tống Tiêu Minh và Dạ Phong,
hắn chính tên cầm đầu xu hướng "Tự tìm lộ tử", ý nghĩa tồn tại của hắn
trong cái câu chuyện thối nát này chỉ có nhiêu đó, xứng đáng được tôn
vinh vào hàng ngũ cặn bã.
Hắn không những không thích tìm chết mà
còn tìm chết rất thành công, bị Bạch Liên Hoa như nam chính bỏ mặc, rồi
chết trên tay nam phản diện.
Bây giờ hắn được đặc cách xuyên vào làm Thẩm Nguyệt Lăng này, Trình Lăng cảm thấy hắn có thể tức đến độ muốn chết thêm lần nữa.
[Dạ Phong vui sướng nhìn thân thể tràn đầy thương tích của Thẩm Nguyệt Lăng được đóng tứ chi trên bản đề khắc chữ "Phong Sương Kiếm", y bước lại
gần, dùng mũi giày nâng cầm Thẩm Nguyệt Lăng lên, cười mỉa mai nói: "Sư
huynh, mọi đau đớn và nhục nhã năm xưa mà đệ đã chịu, nay hoàn trả lại
gắp trăm ngàn lần."]
↑ Trích nguyên tác giai đoạn → Giết Thẩm Nguyệt Lăng.
Đến đây Trình Lăng không khỏi cảm đau trứng.
Mẹ nó tác giả, đừng để lão tử có cơ hội tìm được ngươi bằng không nhất định xxx trứng của ngươi cho đến chết.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm chửi một vạn câu ĐM với tác giả Nhị Đản.
Nam thanh niên thấy hắn đột nhiên nằm yên bất động, không khỏi lo lắng, vỗ
vai hắn hỏi: "Lăng nhi, đệ ổn không? Hay ta gọi A Đường đến xem cho đệ
nhé?"
Suy nghĩ một hồi Trình Lăng, à không, hắn bây giờ nên gọi là Thẩm Nguyệt Lăng mới đúng.
Thẩm Nguyệt Lăng quên mất bên cạnh mình còn có một vị khác, hắn liền ngoảnh
đầu lại,... Ờ, cái này, cái người trước mặt hắn này đại khái có quan hệ
với Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác rất khó nói.
Trong Phong Sương
Kiếm ngoài Thẩm Duyệt Bình phụ thân Thẩm Nguyệt Lăng ra chỉ còn một nữa
gọi hắn là Lăng nhi, người này chắc chắn là đại sư huynh của "Phong
Sương Kiếm" Lý Tuân.
Hơn nữa trong nguyên tác, vì một lòng muốn cứu Thẩm Nguyệt Lăng mà Lý Tuân bị Dạ Phong giết chết.
Chết cũng không thể thảm hơn được nữa!
Lăng trì vứt cho chó ăn, chỉ còn lưu lại ít xương vụn vặt.
Vì cứu hắn mà chết thảm như vậy, giờ đây lại ân cần hỏi han hắn như vậy khiến hắn không khỏi áp lực nha.
Mà hắn có tư cách nói người khác chết thảm sao? Trong câu chuyện này người chết thảm nhất là hắn đó!
Thẩm Nguyệt Lăng không kìm được mà đưa tay đỡ trán.
Thấy hắn mệt mỏi Lý Tuân liền lo lắng nói: "Vẫn là nên kêu A Đường đến xem cho đệ một chút."
"Không sao." Thẩm Nguyệt Lăng xua tay bảo: "Ta chỉ hơi choáng, nằm một chút là ổn thôi."
Nghe hắn nói vậy Lý Tuân cũng không nhiều lời nữa.
Cá nhân Thẩm Nguyệt Lăng đối với nhân vật Lý Tuân này rất có thiện cảm,
đơn giản bởi vì trong câu chuyện này Lý Tuân là người cực kỳ tốt, cũng
là người duy nhất tốt với Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác, mặc dù hắn không
hiểu vì sao Lý Tuân lại tốt với Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác như vậy?
Còn cái chết của Lý Tuân và hắn vẫn chưa diễn ra, bây giờ hắn chính là Thẩm Nguyệt Lăng, càng không có cơ hội.
Đã sống lại rồi, nhất định phải sống cho tốt, tuyệt đối không thể mắc sai lầm lớn như bản nguyên tác.
Mấy cái suy nghĩ tìm đường chết của Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác hắn phải tiêu diệt mấy cái ý định đó từ trong trứng nước!
Từ giờ trở đi phải phấn đấu trở thành một người anh tốt, dù là nam chính
hay nam phản diện đều phải ân cần hỏi han, yêu thương săn sóc.
Tuyệt đối không thể Dạ Phong đi theo con đường hắc hóa, phải cố gắng tẩy trắng y thành Bạch Liên Hoa như Tống Tiêu Minh.
Hắn nhớ trong nguyên tác, Đại Thần có nói trước nửa năm khi song nam chủ
nhập môn, Thẩm Nguyệt Lăng từng bị ngã xuống hồ rồi sốt một trận nặng,
có lẽ bây giờ là tình tiết đó.
A Ha! Quả nhiên thiên gia vẫn thương xót hắn, không triệt để ép chết hắn.
Nghĩ đến đây Thẩm Nguyệt Lăng không nhịn được mà cười hắc hắc mất tiếng. Sau đó hắn bỗng nhớ ra một việc, liền ngồi dậy nhìn Lý Tuân nói: "Đại sư
huynh, mai ta muốn xuống núi một chuyến."
Lý Tuân bất ngờ, nói:
"Sao lại đột ngột đòi xuống núi? Hơn nữa đệ vừa mới tỉnh dậy, không cần
ráng sức, nếu cần gì thì ta nhờ người đi mua cho đệ."
Thẩm Nguyệt
Lăng lắc đầu, "Không cần, ta tự đi được. Hơn nữa ta chỉ là xuống một
chút thôi, xong chuyện sẽ ngay lập tức quay về."
Lý Tuân nhìn Thẩm Nguyệt Lăng một chút rồi mềm lòng gật đầu, "Vậy ta sẽ lấy ngọc thông hành cho đệ."
Nói xong Lý Tuân đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Lý Tuân rời đi, Thẩm Nguyệt Lăng cũng liền rời giường, hắn nhìn
trái nhìn phải, rồi đi đến trước gương đồng nhìn vào. so với bản thân ở
kiếp trước Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy rất hài lòng, người này đẹp hơn hắn ở kiếp trước rất nhiều, mị mực như họa, dáng người mảnh mai, mắt to môi mỏng, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, khi cười khóe mắt cong
cong thành hình bán nguyệt, nhưng vì chưa trưởng thành nên nét đẹp này
nhìn còn non nớt, tóm lại, ít nhiều gì cũng là một mỹ nam tử.
Mà
kiếp trước của Thẩm Nguyệt Lăng gia cảnh cũng gọi là khá giả, trên có
một anh dưới có hai em gái, nhưng chỉ có duy nhất hắn lại mắc bệnh tim,
thân thể lúc nào cũng yếu ớt, nhiều lúc đi lại cũng rất khó khăn. Lần
cuối cùng mỗ đó là hắn thay tim, tỷ lệ sống dưới năm mươi phần trăm, nên bây giờ ở trong một thân thể khỏe mạnh như vậy Thẩm Nguyệt Lăng cũng
cảm thấy có chút may mắn, hắn nhất định phải sống thật tốt.