Sau khi lấy máu xong, bước chân của Tô Hỷ Lai hơi loạng choạng. Quả thật, lúc trước bị Siêu Trí Tuệ Nhân
Tạo xâm nhập vào trong cơ thể, không biết vì nguyên nhân gì, trên người
của Tô Hỷ Lai giống như người bị thiếu máu.
Lúc này, lại lấy thêm
máu để truyền cho cha vợ, cả người Tô Hỷ Lai vô cùng uể oải, sắc mặt
cũng trở nên trắng bệch. Nhưng Tô Hỷ Lai lại không có ý định nằm lại ở
trong phòng dưỡng bệnh, anh muốn đi đến xem tình hình của vợ mình.
“Này anh, sức khỏe của anh không được tốt cho lắm, tốt nhất anh nên nằm nghỉ ở đây một lúc, sau đó uống thêm ít sữa và nước đường, cơ thể mới có thể ổn định được!”
Cô y tá nhìn thấy bộ dáng của Tô Hỷ Lai, thật sự
lo lắng nhắc nhở anh một tiếng. Thế nhưng, Tô Hỷ Lai lủi thủi đi mất,
chỉ để lại một cái bóng lưng cô đơn đi về phía góc khuất của dãy hành
lang dẫn tới khoa ngoại.
“Hưng à, cũng may là nhờ có cháu nên chú
mới có thể phẫu thuật kịp thời, không giống như đứa con rể vô dụng của
cô, chỉ có một chút việc cũng làm không xong. Nếu như năm đó, không phải là con đột nhiên đi du học nước ngoài, bỏ lại con bé Nhiễm Từ ở trong
nước một mình, thì bây giờ đâu phải…”
Ở trong phòng bệnh của Triệu Nhiễm Từ, âm thanh của bà Mẫn vang vọng không ngừng, lời nói vô cùng
bất mãn với con rể của mình. Mà Triệu Nhiễm Từ đang nằm ở trên giường
bệnh, nghe mẹ nhắc lại chuyện cũ, cảm thấy có chút không thoải mái.
“Mẹ, chuyện qua rồi, con xin mẹ đừng nhắc đến nữa!”
“Không phải là mẹ muốn tốt cho con sao? Con xem, cho dù bây giờ con đã có
chồng rồi, nhưng Ngọc Hưng nó vẫn quan tâm đến con, còn lo tiền viện phí cho cha con. Chứ đâu có giống như cái đồ vô dụng kia, ngay cả việc chăm sóc cho con nó cũng làm không được. Bây giờ, còn không biết nó có thể
lấy đủ máu để cho cha con phẫu thuật hay không?!”
Tô Hỷ Lai đang đi vào, nghe không sót một chữ nào. Nhưng anh ta lại không có phản ứng gì, chỉ im lặng đi vào bên trong.
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai, bà Mẫn nhịn không được hừ lạnh lên một tiếng, ánh mắt
nhìn nơi khác, dường như bà cảm thấy nhìn kẻ vô dụng kia thêm một lúc sẽ làm bà tức chết.
“Mẹ yên tâm, con đã rút đủ máu cho cha rồi. Bác sĩ nói, ca phẫu thuật của cha tiến hành được rồi.”
Mặc dù nhìn thấy mẹ vợ không muốn nhìn mình, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn muốn nói chuyện với bà ta.
Thế nhưng, bà Mẫn cũng chỉ mặc kệ anh, còn cố tình quay sang nhìn Quách
Ngọc Hưng. Lúc này, Tô Hỷ Lai mới có thời gian quan sát, người đàn ông
này mặt vest, đi giầy da, bộ dáng vô cùng đỉnh đạc, sang trọng vô cùng,
đúng kiểu của một người đàn ông thành đạt.
“Cháu Hưng, cháu cũng
nghe rồi đấy, tối nay cha của Nhiễm Từ sẽ được phẫu thuật. Cũng may là
nhờ có cháu, nên cuộc phẫu thuật này mới có thể tiến hành thuận lợi như
vậy!”
Vẻ mặt niềm nở này của bà ta khi nói chuyện với tên này,
hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ khó chịu khi nói chuyện với con rể. Trong lòng của Tô Hỷ Lai hơi có vẻ khó chịu.
Mà gã đàn ông tên Hưng, lúc này cũng cười đáp lại.
“Bác gái, đây vốn là chuyện mà cháu nên làm. Nhiễm Từ với cháu đâu phải là
người xa lạ gì. Hơn nữa, cháu với nhà bác cũng là chỗ thân quen, giúp đỡ bác trai là việc mà cháu nên làm. Cháu lần này về nước dự định là sẽ
không sang nước ngoài nữa, muốn có một cuộc sống ổn định ở đây!”
Vừa nói, gã này vừa nhìn về phía Triệu Nhiễm Từ, ánh mắt tràn đầy tình cảm, hoàn toàn không để ý đến Tô Hỷ Lai đang đứng bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, Triệu Nhiễm Từ không khỏi rơi vào tình huống khó xử, cô cố nặn ra một nụ cười đáp lại.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Sau này, anh cần em giúp gì, chỉ cần là em có thể, em nhất định sẽ trả ơn anh!”
“Nhiễm Từ, con nói gì xa lạ vậy chứ? Hưng với con là chỗ quen biết với nhau,
chúng ta có xa lạ gì đâu? Bác nói như vậy, có phải không Hưng?”
Bà Mẫn vừa nói chuyện với con gái của mình, vừa nháy mắt ra hiệu cho Quách Ngọc Hưng. Mà Quách Ngọc Hưng vừa thấy ánh mắt này của bà ta, cũng vô
cùng phối hợp.
“Vâng, bác nói rất đúng, cháu cùng Nhiễm Từ vốn là
thanh mai trúc mã với nhau. Năm đó, nếu như không phải do gia đình có
việc đột xuất ra nước ngoài, cháu làm sao để lại Nhiễm Từ ở lại một
mình. Nhưng lần này, cháu về đây là để mở công ty riêng. Sau khi em Từ
bình phục, cháu muốn mời em Từ vào công ty làm trợ lý cho cháu.”
Nghe Quách Ngọc Hưng nói ra những lời này, trên mặt của bà Mẫn càng thêm vui mừng đến mức hai mắt đều cười híp lại. Bà ta còn thúc tay về phía con
gái, mặc kệ Tô Hỷ Lai.
“Con còn ngây ra đó làm gì? Không cảm ơn
thằng Hưng một tiếng. Từ nay về sau, con cũng không cần phải làm công
việc lặt vặt ở trong cái công ty đó nữa, đi theo thằng Hưng thì mới có
tương lai. Con phải học theo con bé Trinh, bạn của con lúc còn đi học
cấp hai ấy. Nhờ nó có mắt nhìn người, lấy được một thằng chồng tốt, mở
ra công ty. Bây giờ ngay cả xe cũng mua được vài chiếc. Căn nhà hiện tại ở dưới quê của cha mẹ nó, nghe nói là mới xây xong hơn chục tỷ đó!”
Nhìn thấy mẹ vợ đối với gã đàn ông này nhiệt tình như vậy, còn muốn khuyên
nhủ vợ mình đi làm thư ký cho người ta. Tô Hỷ Lai không thể nhịn được,
đứng ra nói chuyện.
“Mẹ, con thấy công việc của vợ con đang làm ở
công ty rất tốt, tại sao phải chuyển đến làm thư ký cho người ta? Với
lại, con nghe nói đi làm thư ký cũng không có bao nhiêu tiền, đã thế còn làm thêm ngoài giờ!”
“Cậu thì biết cái gì? Con bé Nhiễm Từ nhà
tôi với thằng Hưng vốn là bạn bè từ nhỏ. Nếu như không phải năm đó thằng Hưng theo gia đình ra nước ngoài, cậu cho rằng con gái của tôi sẽ cưới
cái loại đàn ông vô dụng như cậu hay sao?”
Bà Mẫn đang vô cùng cao hứng khuyên nhủ con gái của mình đi theo Quách Ngọc Hưng, sẵn tiện nối
lại tình xưa, lại nghe Tô Hỷ Lai chen ngang, tức thì nổi giận đùng đùng.
Mà lúc này, Triệu Nhiễm Từ cũng không lên tiếng phản ứng, chỉ im lặng cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của cô, trong lòng của Tô Hỷ Lai giống như bị gai đâm.
“Tôi nghe nói anh đang làm bảo vệ của trung tâm thương mại Trường Thịnh? Công việc này còn do Nhiễm Từ xin cho anh?”
Ngay lúc này, âm thanh không mặn không nhạt của Quách Ngọc Hưng đột nhiên
vang lên, khiến cho bầu không khí bên trong phòng bệnh trở nên ngưng
lại.
“Phải, thì sao?”
Mà Tô Hỷ Lai đối với Quách Ngọc Hưng cũng không có mấy thiện cảm, vậy nên lúc anh ta nói chuyện thái độ rất cứng rắn.
“Ừm!”
Quách Ngọc Hưng không ngờ một tên ở rể vô dụng như Tô Hỷ Lai, lại dám dùng
loại thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Trong lòng của Quách Ngọc
Hưng không khỏi tức giận. Nhưng ở ngoài mặt, thì anh ta vẫn bình tĩnh,
thản nhiên nói ra.
“Cũng không có gì, tôi nghe nói công việc đó
của anh không được tốt, nên muốn nhờ người quen ở bên đó, giúp anh một
chút mà thôi. Dù sao, anh cũng là chồng của Nhiễm Từ, không thể làm công việc thấp kém như vậy!”
Nghe được lời này của Quách Ngọc Hưng, Tô Hỷ Lai liền biết là tên này không có ý gì tốt. Nhưng anh biết không thể bắt bẻ gì, nên cũng không thể nào nói quá mức khó nghe.
“Không cần, tôi cảm thấy công việc này của tôi rất ổn, cũng không cần người khác giúp đỡ!”
Thế nhưng, lời này của Tô Hỷ Lai vừa mới nói ra khỏi miệng, mẹ vợ của anh
ta liền lên tiếng cắt ngang, giọng điệu lại có mấy phần tức giận.
“Hừ, đúng là không biết tốt xấu! Người ta đã muốn giúp đỡ, anh còn tỏ vẻ cái gì? Còn không mau xin lỗi cậu Hưng!”
Những lời này, từ trong miệng của bà Mẫn nói ra, hoàn toàn không cho Tô Hỷ Lai một chút mặt mũi nào.
Nói như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là con rể của nhà họ Triệu,
còn Quách Ngọc Hưng cũng chỉ là một người ngoài mà thôi. Thế nhưng, ở
trước mặt người ngoài, mẹ vợ lại bắt anh xin lỗi người ta. Đây rõ ràng
là quá phân biệt đối xử, thiên vị cho Quách Ngọc Hưng.
Trong lòng
của Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc anh ta đang định nói
thêm gì đó, âm thanh của Triệu Nhiễm Từ đột nhiên vang lên.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Đừng để cho mẹ tôi tức giận, anh hãy mau xin lỗi mẹ đi!”
Một người thì bắt anh xin lỗi Quách Ngọc Hưng, một người thì bắt anh phải
xin lỗi mẹ vợ. Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai cảm thấy nực cười. Nhiều
năm như vậy, anh hết mực quan tâm, chăm sóc cho gia đình nhà vợ. Nhưng
cuối cùng, thứ mà anh nhận được lại chính là sự đối xử không công bằng
lúc này.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai còn chưa nói ra lời nào, Quách Ngọc Hưng đứng ở một bên đã nói thêm vào.
“Bác gái, xin lỗi thì không cần đâu. Con lần này về nước, không chỉ vì muốn
mở công ty, còn muốn kết hôn với Nhiễm Từ. Chỉ cần anh ta chịu ly hôn
với em Từ, con sẽ thu xếp cho anh ta một công việc tốt ở trong công ty.
Thậm chí, còn có thể cho anh ta một số tiền lớn, đủ để anh ta có một
cuộc sống tốt hơn!”
Nghe được những lời này, lại chứng kiến ánh
mắt xấu hổ, cúi đầu của Triệu Nhiễm Từ. Đồng thời, ánh mắt của mẹ vợ
sáng lên, giống như chờ đợi một câu trả lời đồng ý của Tô Hỷ Lai.
Lúc này, trong lòng của Tô Hỷ Lai như muốn bị nổ tung. Anh nhìn gã đàn ông ở trước mặt, lại nhìn hai mẹ con nhà họ Triệu, giọng nói lãnh đạm hơn.
“Vợ của tôi, cô ấy muốn kết hôn với ai, còn chưa đến lượt người ngoài như anh xen vào đâu!”