Nhìn thấy khuôn mặt
của cô bé đột nhiên trở nên nhăn nhó, Tô Hỷ Lai còn tưởng là cô bé gặp
phải vấn đề ở cổ chân. Nhưng sau khi nghe được tiếng bụng của cô bé sôi
lên sùng sục, anh ta nhất thời nhịn không được cười ra thành tiếng.
“Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười này của anh, da mặt của cô bé càng thêm đỏ bừng.
“Em… em xin lỗi…”
Lúc này, cô bé thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Chuyện này đối
với một cô gái mà nói, thật sự quá mức xấu hổ. Hơn nữa, đứng ở trước mặt anh, cô luôn có cảm giác vô cùng quẫn bách.
Cả ngày hôm nay, vì
lo sợ không kịp bán hết kẹo để vào bệnh viện thăm mẹ, nên ngay cả bữa
tối cô bé cũng quên mất. Vừa rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc
cái bụng đói meo của cô cũng lên tiếng phản đối.
Cố gắng nhịn cười, Tô Hỷ Lai lúc này vừa xoa đầu cô bé, vừa an ủi.
“Được rồi, xin lỗi cái gì chứ? Nhìn bộ dáng của em chắc là chưa có ăn tối
phải không? Đi, đi theo anh qua chỗ này, phía trước có một quán phở bò,
của một chị chủ người Hà Nội. Nghe nói, quán phở này trước đây rất nổi
tiếng, khách du lịch còn review trên Facebook. Với lại, cảnh ở đây cũng
rất đẹp, có thể vừa ăn phở, vừa hướng về phía bãi biển quan sát, ngắm
cảnh thành phố về đêm.”
Tô Hỷ Lai vừa nói, vừa cố ý lôi kéo cánh tay của cô bé và Trịnh Tố Trinh đi thẳng về phía tiệm phợ nằm ở con đường gần đó.
Vốn dĩ còn muốn từ chối, không làm phiền đến hai người bọn họ nữa. Nhưng
sau khi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của anh, trái tim của cô bé giống như
bị hòa tan. Cô nhất thời nhịn không được, trên mặt lại đỏ lên vì xấu hổ, trong miệng cũng lí nhí nói ra.
“Vâng… vâng ạ!”
Nhìn thấy
một người đàn ông trẻ tuổi, đi cùng với hai cô gái bước vào trong quán.
Một người thì ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, lộ ra một chút quý phái. Người
còn lại thì mặc một bộ đồ thú bông, đầu tóc lại hơi có chút lộn xộn. Nữ
nhân viên của nhà hàng lúc này không khỏi nghi hoặc, nhìn lấy một nhóm
ba người bọn họ.
Trông thấy được ánh mắt của nữ nhân viên nhà
hàng, cô bé hơi có vẻ ngượng ngùng, rụt rè kéo lấy ống tay áo của Tô Hỷ
Lai, thấp giọng nói ra.
“Hay là, anh chị cứ đi vào đi. Em… em chắc không vào đâu.”
Biết cô bé này ngại, Tô Hỷ Lai cũng không có nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay cô, bước vào bên trong nhà hàng.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tô Hỷ Lai truyền đến, trái tim ở trong
lồng ngực của cô bé cứ đập lên thình thịch không ngừng. Mặc dù trong
lòng của Trịnh Tố Trinh hơi có chút ghen tuông. Nhưng cô nhìn thấy ánh
mắt của Tô Hỷ Lai hoàn toàn trong suốt, không có bất kỳ một tia dục niệm nào. Lúc này, cô cũng mỉm cười bước theo hai người đi vào.
Nhìn
thấy trên bàn là ba tô phở bò to đùng, phía trên tràn ngập chất thịt.
Trong cuốn họng của cô bé, bất giác nhịn không được nuốt xuống một ngụm
nước bọt.
Ừng ực…
“Ăn đi, đừng ngại! Phở ở đây rất ngon, với lại giá cả cũng không mắc, nên em cảm thấy ăn không no, có thể gọi
thêm. Buổi tối hôm nay, anh mời!”
Mặc dù bản thân thật sự rất đói, nhưng ngồi ở trước mặt của Tô Hỷ Lai, cô bé không dám biểu hiện quá mức đường đột, cô còn cố ý liếc mắt nhìn sang Trịnh Tố Trinh đang ngồi bên
cạnh.
Thấy người phụ nữ xinh đẹp này mỉm cười với mình, trên mặt của cô bé không khỏi xấu hổ, đỏ bừng.
Mà tất cả những thứ này, Tô Hỷ Lai đều nhìn vào trong mắt. Trong lúc nhất thời, anh nhịn không được, cười lên một cách vui vẻ.
“Được rồi, ăn thôi!”
Trong một buổi tối tràn ngập tiếng cười, cả ba người cùng nhau vui vẻ rời
khỏi quán phở. Trong lúc đi đường, tay cô bé còn nhịn không được, liên
tục xoa xoa lên cái bụng đã no cành của mình. Nhưng không biết đang nghĩ đến chuyện gì, đi được nửa chừng, cô bé bỗng nhiên xấu hổ nhìn về phía
hai người, rồi áy náy nói ra.
“Em… em có việc cần phải đi trước.
Hôm nay, em rất vui vì được gặp anh chị. Nếu có duyên, sau này chúng ta
nhất định sẽ gặp nhau. Đến lúc đó, em sẽ mời anh chị ăn một bữa thật
ngon!”
Nói xong, cô bé còn cúi gập người xuống bày tỏ sự biết ơn của mình, sau đó cô bé liền xoay người, chạy đi.
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai không khỏi cất tiếng lên gọi to.
“Này, cô bé ơi! Lần sau có gặp rắc rối, nhớ gọi điện thoại cho anh đấy, biết chưa?”
Cũng không biết cô bé lúc này có nghe được tiếng gọi của Tô Hỷ Lai hay
không, nhưng bước chân của cô hơi thấp thoáng ngừng lại. Sau đó, dường
như còn có tiếng “dạ” rất nhẹ, truyền từ nơi xa vọng lại.
Mà lúc này, Trịnh Tố Trinh đã đi tới, cố ý thúc vào khuỷu tay của Tô Hỷ Lai, lên tiếng nhắc nhở.
“Thế nào, anh không nỡ sao?”
“Cái gì mà không nỡ? Em đừng nói lung tung.”
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của Trịnh Tố Trinh, trong thoáng chóc Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, anh liền nói sang chuyện khác.
“À, chẳng phải em nói muốn cùng anh uống rượu hay sao? Gần đây có một quán
rượu rất tốt, hay là chúng ta ghé qua đó uống một chút đi!”
Thật
tình vừa rồi Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có bất kỳ một suy nghĩ sai trái
nào. Nhưng đột nhiên nghe Trịnh Tô Trinh nói như vậy, trong lòng anh hơi có chút giật mình.
Hơn nữa, anh còn muốn hỏi thăm cô một số việc, nên lúc này anh không muốn dây dưa ở đề tài này quá lâu.
Mà Trịnh Tố Trinh nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy, trong lòng của cô cảm thấy chua chua.
Thế nhưng, cô là một người phụ nữ thông minh, ở trước mặt đàn ông biểu hiện ghen tuông quá mức rõ ràng là điều không tốt. Với lại, hiện tại cô tính ra cũng chỉ là một người thứ ba mà thôi. Cô không việc gì cần phải xoắn xuýt ở trên đề tài này nữa.
Chính vì thế, lúc này cố mới làm bộ lơ đãng, khe khẽ nhíu mày một cái.
“Vừa rồi ăn nhiều như vậy, bụng em cảm thấy hơi no. Hay là, hai đứa mình đi
dạo một lúc đi. Sẵn tiện, từ đây đến nhà em cũng không xa. Có gì lát nữa anh đến nhà em, ở lại nói chuyện một lúc có được không?”
“Đến nhà em sao?”
Nếu là năm năm trước, đứng trước một lời đề nghị như vậy có lẽ Tô Hỷ Lai
không hề do dự một chút nào liền đồng ý. Nhưng hiện tại, anh thật sự có
chút do dự.
Mà biểu hiện này của anh, càng làm cho Trịnh Tô Trinh cảm thấy thất vọng. Cô nhất thời có chút cười gượng, nói ra.
“Xin lỗi, em thật sự quên mất, anh hiện tại đã là người có gia đình. Em làm
như vậy chẳng phải đang xen ngang vào hạnh phúc của anh hay sao?”
Nói xong, cô liền xoay người bỏ đi. Từ phía sau lưng, Tô Hỷ Lai có thể cảm
nhận được hai đầu vai của cô run run. Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy
hơi gấp, vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng của cô.
“Đợi đã, chờ anh một chút!”
Nhưng mặc cho anh kêu gào như thế nào, bước chân của Trịnh Tố Trinh vẫn rất
kiên định. Hơn nữa, cô càng chạy càng nhanh, giống như đang cố chạy trốn khỏi anh vậy.
“Xin em đó, đừng giận nữa! Chờ anh với, có được không?”
Cho dù tốc độ của cô đã rất nhanh, nhưng chỉ chạy được một lúc, cánh tay của cô đã bị bàn tay của Tô Hỷ Lai nắm chặt.
Thế nhưng, cô lúc này thật sự rất giận, cô cố đem bàn tay của Tô Hỷ Lai hất ra. Trong giọng nói của cô lúc này, vừa nghẹn ngào, vừa kèm theo một
tiếng nấc nghẹn.
“Em bây giờ đâu có là gì của anh? Anh đuổi theo em làm gì kia chứ? Hãy cứ để cho em đi đi!”
Lần nữa cố chạy đi, nước mắt của cô theo làn gió thổi bay, đáp lên trên mặt của Tô Hỷ Lai.
Thấy vậy, Tô Hỷ Lai nào dám để cô rời đi một mình. Anh ta lúc này vừa chạy
theo, vừa cố gắng gọi tên cô, hy vọng là cô có thể ngừng lại.
“A!!!”
Không biết vì chạy quá nhanh, hay trong lòng mang theo phiền muộn, Trịnh Tố
Trinh lúc này đột nhiên té nhào xuống đất, kêu to lên một tiếng. Nhưng
cô rất kiên cường, cho dù té đau đến nhăn mặt, cô vẫn gượng người đứng
dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Thế nhưng, cô vừa chạy được một
đoạn. Bỗng dưng từ phía bên trong một con hẻm nhỏ, đột ngột lao ra một
cái bóng áo đen. Nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhớ đến hình ảnh mà chị
gái cô hôm trước đổ gục trong vũng máu.
Nhất thời, trái tim của Tô Hỷ Lai bị nhấc lên đến cổ họng. Anh sợ hãi, hét lên thành tiếng.