“Cậu Tô, Tô thiếu gia! Tôi van xin
cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi đi có được không? Từ đây trở về sau, tôi
không dám gây sự với cậu nữa, cũng không tranh giành vợ với cậu nữa! Chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tôi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo
lời cậu!”
Trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ của hai mẹ
con nhà họ Triệu, Quách Ngọc Hưng trực tiếp quỳ ở trước mặt của Tô Hỷ
Lai, hướng về phía anh ta dập đầu, lôi kéo.
Thế nhưng, đáp lại hắn ta là khuôn mắt vô cùng lạnh lùng của Tô Hỷ Lai.
“Đừng nghĩ rằng lời tôi vừa nói chỉ là nói suông. Cơ hội lúc trước tôi đã
trao cho anh, nhưng anh không biết quý trọng mà thôi. Bây giờ, anh có
hai sự lựa chọn, một là anh tự mình rời khỏi thành phố này. Hai là, tôi
sẽ cho người, đem anh ném ra bên ngoài. Hai lựa chọn này, anh muốn lựa
chọn như thế nào thì tùy anh!”
Uy hiếp!
Tô Hỷ Lai lúc này
chính là đang trần trụi uy hiếp, nhưng Quách Ngọc Hưng không dám có một
câu phản đối, hắn còn giống như một con chó bị chủ bỏ rơi, vô cùng hoảng sợ, ôm lấy bắp đùi của Tô Hỷ Lai mà khóc lóc van xin.
“Cậu chủ
Tô, tôi đã biết sai rồi! Tôi van xin cầu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi
đi, đừng đuổi tôi rời khỏi thành phố này nữa có được không?”
“Con
rể Hưng, vì sao con lại quỳ lạy một thằng vô dụng như nó? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, con mau đứng lên giải thích cho bác biết một cách rõ
ràng đi!”
Sau một hồi nhìn đến thất thần, lúc này bà Mẫn mới từ
trong sợ hãi tỉnh lại, vội vàng đi tới lôi kéo thân hình của Quách Ngọc
Hưng đứng dậy, muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở trước mặt
mình.
Nhưng lúc này, Quách Ngọc Hưng nào dám đứng lên. Hắn ta đã
thật sự bị hù sợ, chỉ có thể hy vọng Tô Hỷ Lai thu hồi lại mệnh lệnh,
không có tiếp tục đuổi mình ra khỏi thành phố.
Bất quá, hắn thật
sự đánh giá thấp sự quyết đoán của Tô Hỷ Lai. Lúc này, mặc cho Quách
Ngọc Hưng cầu xin như thế nào, Tô Hỷ Lai vẫn không có ý định buông tha
cho một kẻ như hắn ta.
Cho đến cuối cùng, Quách Ngọc Hưng mới tuyệt vọng, hướng về phía Triệu Nhiễm Từ nói ra.
“Nhiễm Từ, nể tình anh cùng với em từng quen biết nhau. Em hãy giúp anh nói
vài lời với chồng em, xin cho anh được ở lại thành phố này làm việc có
được không? Anh không muốn rời khỏi đây, không muốn đi ra nước ngoài
nữa!”
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm lúc này của Quách Ngọc Hưng,
Triệu Nhiễm Từ không khỏi có một chút mủi lòng. Nhưng Tô Hỷ Lai đã dứt
khoát, trực tiếp đem Quách Ngọc Hưng đá bay ra ngoài.
“Cút! Anh đã quên lời mới vừa rồi của tôi rồi hay sao? Từ đây trở về sau, tôi không
cho phép anh được tới gần vợ tôi. Nếu anh còn dám làm ra hành động như
vậy một lần nữa, không chỉ là đem anh đuổi ra thành phố. Tôi còn có thể
để anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”
Lúc này, trên người
của Tô Hỷ Lai tỏa ra một loại khí thế làm cho người khác phải sợ hãi.
Cho dù đã từng tiếp xúc với nhiều tầng lớp giới thượng lưu, gặp được
không ít lãnh đạo cao cấp.
Nhưng lúc này, ở trước mặt của Tô Hỷ
Lai, Quách Ngọc Hưng lại có cảm giác như mình đang phải đối mặt với một
vị chúa tể của nhân loại, thật sự hùng vĩ đến đáng sợ, khiến cho hắn ta
không có một chút cảm giác tồn tại nào.
Đừng nói là Quách Ngọc
Hưng, cho dù bà Mẫn thường ngày vẫn hay bắt nạt Tô Hỷ Lai. Lúc này, bà
ta cũng sợ đến phát run, không còn dám mở miệng nói ra một câu.
Nhìn thấy bóng lưng của Quách Ngọc Hưng run rẩy rời đi, Tô Hỷ Lai lúc này
mới thu hồi lại khí thế trên người. Trên mặt của anh ta nở ra một nụ
cười hiền hòa, đi tới lôi kéo cánh tay của mẹ vợ đứng dậy.
“Mẹ vợ, vừa rồi con hơi nóng nảy, đánh mẹ một cái. Con hy vọng mẹ sẽ không để
bụng chuyện này. Từ đây về sau, Nhiễm Từ sẽ do tự tay con chăm sóc. Mọi
thứ vấn đề liên quan đến cô ấy, mẹ có thể không can thiệp vào nữa, được
không?”
Mặc dù trên mặt của Tô Hỷ Lai lúc này lộ ra một nụ cười
rất hiền từ, nhưng ở bên trong ánh mắt của bà Mẫn, thì nó ẩn giấu một
con dã thú vô cùng đáng sợ.
Bà ta cho đến lúc này vẫn không thể
nào hoàn hồn lại, chỉ có thể vâng dạ gật đầu liên tục. Sau đó, tự mình
tìm lấy một cái cớ, rồi trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
“Anh Hỷ Lai, rốt cuộc anh là ai?”
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Triệu Nhiễm Từ đột nhiên mở
miệng hỏi ra một câu, khiến cho Tô Hỷ Lai không khỏi lúng túng, kinh
ngạc, không biết phải trả lời với cô như thế nào cho phải.
“Anh
đừng có giấu em. Bây giờ em đã biết hết rồi. Có phải, người phụ nữ vừa
rồi là bạn gái anh. Cho nên, cô ta mới từ nước ngoài trở về, tiến hành
phẫu thuật cho cha em đúng không? Hơn nữa, anh còn mượn tiền của cô ta,
vì vậy mới trả được tiền viện phí cho cha em?”
Vốn tưởng Triệu
Nhiễm Từ đã nghi ngờ về thân phận của mình. Lúc này nghe cô hỏi như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Không
nghĩ đến, những chuyện như vậy đều bị em phát hiện ra được. Thật ra, anh với cô ấy chỉ quen biết nhau khi cô ấy về đây du lịch mà thôi. Hai bọn
anh thật sự không có chuyện gì với nhau. Nhưng cô ấy làm người rất tốt,
lại là một bác sĩ giỏi. Mới đầu, anh cũng không biết việc này. Sau khi
nghe được cha em bị xảy ra tai nạn, cô ấy mới đón máy bay về đây, giúp
anh chữa trị cho cha em!”
Những lời nói dối này của Tô Hỷ Lai, nếu như là lúc bình thường, thật sự Triệu Nhiễm Từ sẽ không bao giờ tin
tưởng được. Nhưng lúc này, cô chi ầm ừ gật đầu, sau đó vui vẻ chấp nhận
một lời giải thích vô cùng sơ hở từ phía chồng mình.
“Ừm, hiện tại tình hình sức khỏe của cha em đã ổn định rồi. Với lại, bạn anh đã vất
vả từ nước ngoài về đây chữa trị cho cha em. Anh hãy thay em, đi đến cảm ơn cô ấy. Em bây giờ hơi mệt, nên muốn nghỉ ngơi một chút!”
Tô Hỷ Lai tất nhiên cũng nhìn ra sự khác thường ở trong ánh mắt của Triệu
Nhiễm Từ. Nhưng nếu vợ anh đã nói như vậy, anh cũng chỉ có thể gật đầu
đáp ứng, sau đó đi ra khỏi phòng.
Chờ cho bóng lưng của Tô Hỷ Lai
rời đi một hồi lâu, lúc này Triệu Nhiễm Từ mới ôm lấy chiếc gối ở trong
phòng bệnh bật khóc. Tiếng khóc của cô bị chiếc gối chặn lại, chỉ vang
lên những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai hoàn toàn
không biết được chuyện này. Anh ta lúc này đang đi đến căn phòng làm
việc tạm thời của bác sĩ Suri.
Chỉ là, lúc anh ta đến đây, gặp
phải những sĩ quan trang bị vũ khí đứng vây quanh ở bên ngoài hành lang, sắc mặt không khỏi biến đổi một chút. Ngay lúc anh ta dự định đi tới,
hướng về phía những người sĩ quan này để hỏi thăm, thì bất chợt, trong
số những cảnh sát mặc thường phục đi lại xung quanh, Tô Hỷ Lai vô tình
phát hiện ra nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền cũng đứng ở trong đó.
Nhất
thời, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày, dự dịnh xoay người liền rời đi.
Nhưng những binh sĩ đang canh chừng ở ngoài này, nhìn thấy bộ dáng của
Tô Hỷ Lai cứ lén la lén lút đứng bên ngoài, sau đó tỏ ra sợ hãi rời đi,
tức thì đánh lên cảnh giác, có ngươi nhanh chân đi tới ngăn cản anh lại.
“Anh là ai? Anh muốn đến đây làm gì?”
Giọng nói này của viên sĩ quan cũng khiến cho nhóm cảnh sát mặc thường phục
chú ý. Trong đó, hiển nhiên nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền cũng vừa vặn nhìn
thấy được khuôn mặt đang tránh né của Tô Hỷ Lai.
Trong lúc nhất
thời, đôi mắt của cô liền lóe lên ánh sáng. Cũng không biết cô thì thầm
to nhỏ gì đó với một viên sĩ quan ở bên cạnh, mà sắc mặt của đám binh sĩ này lập tức biến đổi. Ngay sau đó, bọn họ liền đi tới, giơ lên vũ khí
đem Tô Hỷ Lai vây lại bên trong.
“Ha ha, mấy anh cảnh sát, tôi chỉ đi nhầm phòng mà thôi, các anh cũng không cần phải căng thẳng như vậy!”
Lúc này, ngoài mặt thì Tô Hỷ Lai đang cười lên hì hì, nhưng trong lòng của
anh ta lại đã không biết mắng lên nữ cảnh sát nhiều chuyện kia bao nhiêu lần. Mặc dù anh ta không có lấmi việc gì, nhưng chỉ vừa nghĩ đến lần
nữa phải tiến vào trong phòng tạm giam, bị nữ cảnh sát này thẩm vấn một
hồi, trong lòng của Tô Hỷ Lai đã cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Hừ,
nhìn anh lén la lén lút như vậy, nhất định là có gian trá. Tôi rất nghi
ngờ, anh ta chính là gián điệp của nước ngoài cài đến, muốn tìm hiểu bí
mật của chúng ta!”
Đám sĩ quan còn chưa lên tiếng nói gì, thì âm
thanh không một chút hài hòa nào của nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền đã vang
lên, làm cho Tô Hỷ Lai tức đến mức nghiên răng nghiến lợi, trừng to hai
mắt lên nhìn thẳng.
“Cô nói ai là gián điệp? Cô mới là gián điệp!
Tôi chỉ đến đây để gặp bạn của tôi mà thôi, nếu các người không muốn cho tôi đi vào, vậy thì tôi không vào nữa, các người cũng không thể nào vu
oan cho tôi như vậy!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền dự định xoay người
rời đi. Nhưng anh ta không nghĩ tới là, đám sĩ quan quân đội đã nâng cao họng súng, nhắm thẳng về phía người anh.
Một viên sĩ quan, với quân hàm đại úy trên vai, đi tới vỗ lấy bả vai của Tô Hỷ Lai một cái.
Nhìn bên ngoài, cái vỗ này rất nhẹ, nhưng Tô Hỷ Lai lại có cảm giác như
xương vai của mình muốn nứt ra, thân thể của anh ta nhất thời cứng đờ
lại, không cách nào nhúc nhích được nữa.
“Xin lỗi, chúng tôi nghi
ngờ anh có liên quan đến tổ chức gián điệp của quốc tế. Chính vì vậy,
tôi đề nghị anh theo chúng tôi hợp tác, tiến hành đi về điều tra!”