Chàng Rể Đào Hoa

Chương 116


trướctiếp

“Ồ, con Lân này thật sự là kỳ lạ, nó vậy mà có thể tránh thoát khỏi trói buộc của ta!”

Giống như phát hiện ra một chuyện thú vị nào đó, âm thanh của người phụ nữ ở bên trong quan tài đá một lần nữa vang lên, để cho trái tim của Tô Hỷ Lai không khỏi lạnh xuống.

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, nhưng âm thanh lành lạnh, không một chút cảm xúc nào của cô ta vẫn để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy hết sức quen thuộc.

Bởi vì, anh biết rõ người phụ nữ này kỳ thật vô cùng đáng sợ. Cô ta không chỉ có năng lực đặc thù, trong lúc vô hình có thể đem cả hai đều trói chặt vào trên mặt đất, không cách nào có thể di chuyển được. Đồng thời, đây còn là một người phụ nữ hết sức tàn nhẫn. Chỉ cần khiến cho cô ta cảm thấy không được hài lòng, kẻ đối diện nhất định sẽ nhận lấy cái chết.

Nhất là, nhớ lại tình cảnh trái tim của cả hai người trực tiếp bị người phụ nữ này dùng tay móc ra ngoài, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm lo lắng, sợ hãi.

Advertisement

Nhưng mà, còn không đợi cho Tô Hỷ Lai kịp hoảng sợ. Đột nhiên, viên ngọc ở trên cổ của con Lân vốn dĩ đã có chút rạn nứt, ngay vào lúc này lại đột nhiên sáng lên.

Hơn nữa, ánh sáng của nó còn làm cho người phụ nữ bước ra từ trong quan tài bằng đá hoảng sợ, hét lên một tiếng thất thanh.

“Không thể nào, nó làm sao có thể sở hữu được vật này? A…”

Âm thanh của người phụ nữ không ngừng vang lên văng vẳng ở bên trong hang đá. Nhưng lúc này, tâm tình của mọi người đều tỏ ra vô cùng khác biệt. Trong lúc Linh Minh Nguyệt còn chưa biết rõ là đang có chuyện gì xảy ra, thì Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, hướng về phía hồ nước trước mặt nhảy thẳng xuống.

Hành động này của Tô Hỷ Lai nhất thời để cho Linh Minh Nguyệt cảm thấy hết sức bất ngờ. Cô thật sự không rõ, Tô Hỷ Lai vì sao không phải chạy trốn ra bên ngoài, lại lựa chọn nhảy xuống hồ nước?

Kỳ thật, chuyện này ngay cả chính Tô Hỷ Lai cũng không cách nào giải thích được. Trong lúc gấp gáp, anh chỉ hành động theo bản năng. Hay nói đúng hơn, trong đầu anh lúc này, giống như có một âm thanh nào đó đang không ngừng vang lên, nó muốn thúc giục anh nhanh chóng xông về phía hồ nước.

Advertisement

Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai mới lựa chọn làm ra hành động như vậy. Đồng thời, tiếng hí của con Lân cũng không ngừng truyền qua bên tai.

“Hí hí!!! Hí hí!!!”

Đáng tiếc, lúc này cho dù là Linh Minh Nguyệt hay Tô Hỷ Lai, ai cũng không thể nào nghe rõ được âm thanh của nó. Trong khi đó, người phụ nữ cùng với chiếc quan tài bằng đá, lúc này cũng đã biến mất, không biết rõ tung tích. Duy nhất, chỉ có tòa tế đàn là vẫn còn nổi lơ lửng ở trên mặt nước, giống như minh chứng cho toàn bộ sự việc vừa mới xảy ra, chính là một sự thật.

Ầm Ầm!

Ầm Ầm!

Còn không đợi cho con Lân kịp tìm kiếm thân ảnh của Tô Hỷ Lai. Lúc này, phía bên ngoài hang đá đột nhiên vang lên một tiếng chấn động thật mạnh. Ngay sau đó, đất đá ở phía trên đỉnh đầu của nó ầm ầm rơi xuống mặt đất. Đồng thời, một đôi mắt đỏ ngầu, đang chăm chăm thông qua lỗ hổng trên đầu nhìn thắng về phía nó.

Thân thể của con Lân không khỏi đánh lên một cái rùng mình. Tiếp theo đó, nó cũng chỉ hơi do dự không đến một giây, thân hình của nó lập tức theo bước chân của Tô Hỷ Lai và Linh Minh Nguyệt, trực tiếp nhảy xuống hồ nước.

Lúc này, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Tô Hỷ Lai chỉ có cảm giác, mọi thứ xung quanh của mình giống như là đang dừng lại. Mặc dù bản thân của anh có thể cảm nhận được dòng chảy thời gian đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng loại cảm giác này, tận mắt nhìn thấy thời gian đi qua trước mặt, để Tô Hỷ Lai có một loại cảm giác vô cùng hư vô mờ mịt, hoàn toàn không hề chân thật một chút nào.

Thế nhưng, trong lòng Tô Hỷ Lai lại vô cùng hiểu rõ, đây không phải là ảo giác, nó thật sự đang diễn ra ở trước mắt anh.

Ngay sau đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn sang bốn hướng xung quanh, dự định tìm kiếm thân ảnh của Linh Minh Nguyệt. Anh cũng không rõ, vừa rồi sau khi cùng nhau lao xuống mặt nước, Linh Minh Nguyệt vì sao lại bị tách ra. Hiện tại, cả hai cũng không có cách nào để liên hệ với nhau.



Cho đến lúc này, anh đã quan sát một hồi thật lâu. Nhưng không gian nơi này, ngoại trừ thời gian đang liên tục trôi qua, còn anh là người đang chứng kiến nó diễn ra từng giây từng phút. Thì bên cạnh anh, dường như không có bất kỳ một sinh vật nào có thể tồn tại được.

Không biết vì sao, trong lòng của Tô Hỷ Lai lại thoáng hiện lên một loại cảm giác xa xăm, buồn chán để cho hai mắt của anh bắt đầu muốn nhíu chặt lại. Nhưng đúng vào thời khắc này, một âm thanh hết sức quen thuộc, mà Tô Hỷ Lai không lúc nào không thầm mong ngóng, rốt cuộc lần nữa lại vang lên.

“Cảnh báo, kiểm tra đến thời không hỗn loạn, không gian không được ổn định. Hệ thống thông báo, đề nghị ký chủ giữ vững tinh thần, tránh rơi vào trong hôn mê hỗn loạn!”

“Cảnh báo…”

Giống như rất sợ Tô Hỷ Lai sẽ nằm ngủ thiếp đi. Lúc này, âm thanh của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu anh lại không ngừng vang lên, để cho một chút mệt mỏi vừa mới xuất hiện, lúc này đã biến mất, hoàn toàn không thấy gì nữa.

Đối với Tô Hỷ Lai mà nói, từ ngày có được hệ thống, sau khi biết nó biến mất, cuộc sống của anh không có lúc nào là không rơi vào tình trạng lo lắng, bất an. Hiện tại, nghe được âm thanh quen thuộc của nó, cho dù bản thân đang đứng ở một nơi thời không hỗn loạn, tràn đầy nguy hiểm trong lòng của anh vẫn có thể yên tâm hơn rất nhiều.

“Tích tích, hệ thống kiểm tra đến có lỗ hổng không gian đang tiếp cận đến gần ký chủ. Đề nghị ký chủ nhanh chóng ổn định lại tinh thần, hệ thống đang trong quá trình tính toán… tích tích…”

Sau một lúc thật lâu, âm thanh của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo lại một lần nữa vang lên. Nhưng lần này, âm thanh của nó chỉ phát ra được một hồi, đầu óc của Tô Hỷ Lai bỗng dưng như rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng. Anh không rõ là có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc tỉnh lại, anh đã thấy mình đang ngồi ở trên một chiếc xe ô tô, đang chạy về hướng ngoại ô của thành phố Hải Châu.

Khung cảnh lúc này hết sức quen thuộc, cũng không phải là thành phố trong bộ dáng của hiện tại. Giống như anh đang được một lần nữa chứng kiến thời khắc mà mình lần đầu tiên đến Hải Châu, cách đây vào bốn năm trước. Lúc đó, anh vừa mới rời khỏi nhà họ Tô, cha anh cũng vừa mới qua đời không lâu.

Thời điểm đó, tâm trạng của anh thật sự rất tệ. Anh cũng không biết mình vì sao lại lựa chọn thành phố Hải Châu để làm nơi đặt chân. Nhưng anh biết rõ, đây là một lần quyết định đã thay đổi cả cuộc đời anh.

Lần đó, anh đã gặp được Triệu Nhiễm Từ, đang từ trên cầu, dự định nhảy xuống để tử tự. Lúc đó, anh cũng không rõ vì sao mình lại lao tới, đem cô kéo lên. Hơn nữa, còn bị Triệu Nhiễm Từ hiểu lầm, là anh có ý định sàm sờ với cô.

“Bác tài, cho tôi xuống đây đi!”

Suy nghĩ của Tô Hỷ Lai vừa mới kéo lại đến đây, chiếc xe ô tô cũng đột ngột dừng lại. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, có khuôn mặt giống hệt với anh, đang từ trên xe ô tô bước xuống.

Vừa nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi hiện lên kinh ngạc. Bởi vì, người đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là anh của bốn năm trước. Cũng là bộ trang phục thế này, cũng là cái giọng điệu quen thuốc ấy khi bước xuống đây. Người này không phải là anh, thì còn có thể là ai khác?

Thế nhưng, lúc này anh không phải có mặt ở đây hay sao? Vì sao lại có “một mình” nữa xuất hiện ở đây?

Trong lúc đầu óc của Tô Hỷ Lai hiện lên vô số câu hỏi nghi vấn, thì hình ảnh ở trước mặt anh lại lần nữa biến đổi. Lúc này, anh đã thấy “chính mình” đang đi về phía cây cầu gần con sống lớn chảy thẳng ra biển. Đây cũng là nơi mà anh lần đầu nhìn thấy Triệu Nhiễm Từ.

Chỉ có điều, lúc này không hiểu vì sao, anh luôn có một loại cảm giác hết sức kỳ lạ. Khi anh đang còn mơ màng với những câu hỏi trong đầu, thì hình ảnh của Triệu Nhiễm Từ nhanh chóng hiện ra trước mặt. Nhưng lần này, không phải là cô đang từ trên cầu nhảy xuống. Mà anh thấy được Triệu Nhiễm Từ đang đánh rơi một vật gì đó xuống nước, còn bản thân cô thì đang cố leo xuống, để đem vật đó vớt lên.

Thế nhưng, động tác của Triệu Nhiễm Từ chỉ vừa mới thực hiển được một nửa, thì “chính mình” lại từ đằng xa lao tới, cố đem cô kéo lên trên. Đồng thời, giọng nói còn mang theo mấy phần trách mắng.

“Này cô gái, cô có chuyện gì mà suy nghĩ dại dột như vậy? Cuộc sống này rất quý báu, tính mạng của mọi người đều vô cùng xứng đáng để được trân trọng. Vậy nên, cho dù cô có nghĩ quẩn như thế nào, cũng không nên lựa chọn hành động ngu ngốc như vậy!”

Vốn dĩ, Triệu Nhiễm Từ chỉ muốn cúi xuống nhặt đồ mà mình đánh rơi. Lúc này, đột nhiên bị “Tô Hỷ Lai” nắm tay, hơn nữa còn nói mấy lời đạo lý hết sức nhàm chán. Nhất thời, cô mới nhịn không được, đem tay của anh hất ra. Đồng thời, khuôn mặt cô trở nên lạnh tanh.

“Đồ điên, tôi sống chết thì có liên quan gì đến anh? Anh đừng có giả bộ để sàm sỡ tôi. Tốt nhất là anh hãy tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi điện để báo công an!”

Vừa nói, trên tay của Triệu Nhiễm Từ còn quơ quơ lấy một cái điện thoại cũ rít, đã có phần bay màu.

Lúc này, tâm trạng của “Tô Hỷ Lai” kỳ thật rất kém. Vừa rồi anh có lòng tốt muốn cứu cô, nhưng lại bị hiểu nhầm thành một gã “dê xồm, nhất thời trong lòng của “Tô Hỷ Lai” không khỏi tỏ ra phiền muộn. Anh cũng chỉ hơi liếc mắt nhìn về phía Triệu Nhiễm Từ một chút, sau đó bộ dáng hơi có phần tức giận, phất tay bỏ đi.



“Vậy thì tôi mặc kệ cô. Cho dù cô có lần nữa nhảy xuống nước, tôi nhất định cũng sẽ không có cứu cô thêm lần nào nữa đâu!”

Nói xong lời này, bóng lưng của “Tô Hỷ Lai” nhanh chóng liền rời đi. Nhưng Tô Hỷ Lai biết rõ, “chính mình” kỳ thật cũng không có đi quá xa, mà chỉ di chuyển đến một chỗ góc khuất, rồi ngồi quan sát thử xem Triệu Nhiễm Từ có lần nữa nhảy xuống cầu tự tử hay không.

Lần này, tự mình chứng kiến lấy bản thân mình, vì một người xa lạ lại làm ra hành động như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi có chút muốn cười. Chỉ có điều, nụ cười này còn chưa kịp xuất hiện, một cái biến cố bất ngờ xảy ra.

Chỉ thấy, vốn dĩ Triệu Nhiễm Từ lúc này nên rời khỏi đây, để trở về nhà của cô. Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại còn đứng ở trên thành cầu. Hơn nữa, anh mắt còn hướng về phía anh, nhoẻn miệng mỉm cười.

Đúng, ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ thật sự đang nhìn về phía Tô Hỷ Lai, mà không phải là nhìn lấy bất kỳ đồ vật gì khác. Ngay sau đó, anh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô biến đến hết sức quỷ dị. Nhất thời, đáy lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi dâng lên một loại dự cảm hết sức bất an.

Ầm

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Toàn bộ cây cầu cùng với Triệu Nhiễm Từ đều bị vụ nổ chấn cho tan nát, không hề lưu lại chút gì.

Măc dù không biết vì sao Triệu Nhiễm Từ có thể nhìn thấy được mình, hơn nữa còn lộ ra nụ cười với chính mình. Nhưng lúc này, thấy được hình ảnh của cô đang dần tan biến bên trong vụ nổ, trái tim của Tô Hỷ Lai chỉ như muốn thắt lại. Giống như, đang có một người nào đó, đang dùng lấy sức mạnh, nắm chặt lấy quả tim ở trước ngực của anh.

Ầm!

Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên. Nhưng lần này, cũng không phải là hình ảnh của một vụ nổ diễn ra ở trong hiện thực. Tiếng nổ lớn này, vậy mà vang lên ở sâu trong đầu của Tô Hỷ Lai.

Sau một lúc, hai mắt của Tô Hỷ Lai mới chậm rãi mở ra. Lúc này, khung cảnh trước mặt đã hoàn toàn biến đổi. Anh cũng không có nhìn thấy Triệu Nhiễm Từ cùng với cây cầu vừa mới nổ tung.

Nơi anh đứng, lúc này là một căn phòng ngầm ở dưới mặt đất. Hơn nữa, bốn phía xung quanh lúc này còn được lắp đặt rất nhiều thiết bị máy móc. Toàn bộ những thứ thiết bị này, Tô Hỷ Lai thật sự chưa từng thấy qua lần nào. Nhưng không rõ vì lý do nào đó, anh lại cảm thấy nó hết sức quen thuộc.

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, Tô Hỷ Lai cũng không có cách nào để có thể dễ dàng giải thích được. Nhưng mọi thứ còn không dừng lại ở đó. Sau một hồi quan sát, anh nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang không ngừng vang lên.

Ngay sau đó, một nhóm người mặc trang phục bảo hộ màu trắng, đang vô cùng vội vã đi về phía căn phòng mà Tô Hỷ Lai đang đứng. Khi cảnh cửa phòng vừa mới mở ra, anh lập tức nhìn thấy một người phụ nữ, với khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Người phụ nữ này đối với Tô Hỷ Lai mà nói, hoàn toàn không có một chút xa lạ nào. Bởi vì, đây chính là người mẹ đã mất tích nhiều năm của anh. Thế nhưng, sau khi thấy được khuôn mặt quen thuộc của mẹ mình, anh còn chưa kịp đưa tay ra để chạm vào, âm thanh cảnh báo của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo đã lần nữa vang lên.

“Hệ thống cảnh báo, thời không hỗn loạn hết sức nguy hiểm, đề nghị ký chủ không thể tùy tiện tham gia bất kỳ một hành vi nào làm thay đổi nội dung lịch sử của thời gian. Một khi sự vật hoặc sự việc của thời gian bị biến đối, thời không hỗn loạn sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn đối với ký chủ, ngay cả bản thân hệ thống cũng không cách nào xác định được mức độ nguy hiểm của nó…”

Đáng tiếc, âm thanh nhắc nhở lần này của hệ thống dường như không hề có một chút tác dụng gì. Bởi vì, bàn tay của Tô Hỷ Lai vẫn còn đang dừng lại ở giữa không trung. Nhưng ánh mắt của mẹ anh, lại bất ngờ nhìn thẳng về phía anh. Sau đó, trên khuôn mặt mệt mỏi của bà ta, vậy mà hiện ra một nụ cười hết sức hạnh phúc.

“Con trai, ta biết là con có thể nhìn thấy được ta. Tuy rằng ta không thể ôm con vào lòng, giống như trước đây ta đã từng làm như vậy nhiều lần. Nhưng mà, thông qua thời không hỗn loạn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của con. Chỉ cần, có một ngày con đem thời không hỗn loạn khống chế ở trong tay, thì mẹ con chúng ta sẽ chính thức đoàn tụ. Chỉ đáng tiếc, thời gian đối với ta không nhiều. Ta cũng không rõ, ta còn có thể có cơ hội được lần nữa nhìn thấy con, xuất hiện ở trước mặt của ta hay không?”

Âm thanh của bà vang lên rất chậm rãi, cũng tỏ ra vô cùng bình thản. Nhưng Tô Hỷ Lai có thể cảm nhận được, từ trong từng lời nói của bà, lại chất chứa vô tân tình cảm, mà chỉ có hai mẹ con bọ họ có thể cảm nhận được với nhau.

Thế nhưng, lời nói của mẹ Tô Hỷ Lai chỉ truyền được đến đây, âm thanh nhắc nhở của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu của Tô Hỷ Lai đã vang lên liên tục.

“Bíp bíp! Cảnh báo, cảnh báo! Bởi vì thời không hỗn loạn bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, toàn bộ dòng sông thời gian sẽ tạm thời rơi vào trạng thái “sóng triều”. Đề nghị ký chủ tập trung bảo vệ tinh thần, tránh khỏi trường hợp bị “sóng triều” đánh cho sụp đổ!”

“Bíp bíp!”

Âm than cảnh báo của hệ thống ở trong đầu của Tô Hỷ Lai không ngừng vang lên liên tục. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã không cách nào nghe rõ được âm thanh của nó. Anh chỉ thấy, toàn bộ cơ thể của mình như bị kéo dãn ra, phân thành từng cái hình ảnh, lọt vào trong vô số thời không khác nhau, để cho tinh thần của anh trở nên hỗn loạn vô cùng.

trướctiếp