Sức khoẻ của Diệp Tuệ vẫn còn khá
yếu, chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại vẫn đang nằm trên giường bệnh để
Mộ Thừa Phong điều trị.
Cố Đình Bắc đang ngồi uống cafe, đột nhiên quản gia chạy vào, báo cáo với anh:
"Cậu chủ, có một cô gái tự xưng là chị họ của Diệp tiểu thư muốn gặp ngài."
"Cho cô ta vào đi." Anh trầm giọng đáp.
Anh vừa dứt lời, quản gia liền cho người hầu mang cô ta vào.
Chị họ của Diệp Tuệ - Diệp Tú Nhi.
Diệp Tú Nhi đoan trang bước vào căn biệt thự to lớn, mặc dù đã cố gắng che
dấu nhưng tia ghen tị trong mắt cô ta lại càng rõ ràng hơn.
Cô ta
bước đến, ngồi vào bàn cafe đối diện với Cố Đình Bắc. Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cô ta hận Diệp Tuệ không thôi.
Dựa vào cái gì mà một đứa con nuôi của Diệp gia lại được sống trong một căn biệt thự
tốt như vậy? Còn cô ta lại phải ngày ngày đeo cái mặt nạ giả dối mà nịnh hót đám người Diệp gia kia?
Cô ta không cam lòng! Cô ta muốn Diệp Tuệ sống không yên ổn!
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô ta loé lên tia kiên định, nhất định phải ly gián
Diệp Tuệ và Cố Đình Bắc, sau đó vị trí Cố phu nhân này sẽ là của cô ta.
Về lời đồn Cố Đình Bắc mang mệnh khắc thê vớ vẩn kia, có lẽ không phải là
sự thật. Nếu là thật thì Diệp Tuệ bây giờ cũng sẽ không sống tốt như
thế.
Diệp Tú Nhi còn đang nghĩ vu vơ, cô ta không biết rằng, giờ
phút này, Cố Đình Bắc đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta. Anh
nhếch môi không nói lời nào, trong mắt là sự khinh thường rõ rệt.
Anh nghĩ, nhìn Diệp Tuệ còn thuận mắt hơn cô ả tâm cơ này nhiều.
Đột nhiên Diệp Tú Nhi mở miệng, giọng nói ngọt ngào mang theo chút lấy lòng nói với Cố Đình Bắc:
"Cố tổng, mặc dù giữa anh và Diệp Tuệ kết hôn vì lợi ích của gia tộc, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên cẩn thận, đừng bị vẻ ngây thơ của cô ta lừa gạt."
Nói xong, Diệp Tú Nhi lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh đưa cho Cố
Đình Bắc, Cố Đình Bắc cầm ảnh lên xem, khuôn mặt lạnh nhạt chợt sững
lại, sau đó không có biểu tình gì khác.
Trong ảnh, Diệp Tuệ đang
nằm trong lòng một lão già hơn 50 tuổi, quần áo trên người không chỉnh
tề, đầu tóc rối bù, sắc mặt tái mét. Lão già kia nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt
đục ngầu lại bỉ ổi.
Cố Đình Bắc không hiểu sao cảm thấy có chút
tức giận, mặc dù giữa anh và cô không có tình cảm nhưng dù gì cô cũng là người vợ trên danh nghĩa của anh, thế mà đời sống cá nhân của cô lại
hỗn loạn thế này. Quả nhiên, anh bị vẻ ngoài ngây thơ đơn thuần có chút
hướng nội của cô đánh lừa rồi.
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng Cố Đình Bắc vẫn không có biểu tình gì, anh biết Diệp Tú Nhi có ý với mình, liền không cho cô ta sắc mặt tốt, sau khi xem từng tấm ảnh, anh ngẩng
đầu, lạnh lẽo nhìn Diệp Tú Nhi:
"Cô đi được rồi chứ?"
Diệp
Tú Nhi sắc mặt đỏ bừng, phần vì xấu hổ do bị anh đuổi không thương tiếc
như thế, phần vì tức giận tên Cố Đình Bắc này không biết điều. Cô ta cầm túi xách đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Đình Bắc, ấm ức nói:
"Cố tổng, tôi chỉ là không muốn ngài bị lừa gạt, không có ý gì khác, mong ngài đừng hiểu nhầm tôi."
Cố Đình Bắc không nói gì, anh chỉ tay ra phía cửa lớn, ý bảo cô ta nhanh
cút đi. Diệp Tú Nhi vô cùng xấu hổ, cô ta tức giận cầm túi xách rời đi.
Sau khi Diệp Tú Nhi rời đi, Cố Đình Bắc gọi trợ lý Giang đến, đưa cho anh ta xấp ảnh vừa nãy, nói:
"Cậu đi điều tra về đống ảnh này cho tôi."
Trợ lý Giang nhìn hình ảnh, không khỏi ngây người, Diệp tiểu thư... trông không giống loại người này.
Nghĩ như vậy nhưng anh ta không dám hó hé gì cả, chỉ im lặng làm theo lời Cố Đình Bắc, đi điều tra về mấy bức ảnh.