Sau khi xem vết thương cho Diệp Tuệ, Mộ Thừa Phong đã khống chế được cảm xúc, bình tĩnh trở lại.
Để không làm cho Cố Đình Bắc nghi ngờ, làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai
bọn họ, Mộ Thừa Phong cố nén đau buồn, quay trở lại với bộ dáng cà lơ
phất phơ ban đầu, anh nói:
"Đình Bắc, cậu chăm sóc vợ cậu kiểu này đây hả? Trên người cô ấy toàn là vết thương, nếu tôi không phát hiện
kịp thì không bao lâu nữa cậu sẽ mất vợ đấy."
Rõ ràng Mộ Thừa
Phong đã cố gắng khống chế, làm cho giọng nói trở nên vui tươi nhất có
thể, nhưng sao vẫn nhuốm chút bi thương thế này...
Cố Đình Bắc
phát hiện cậu bạn thân của mình hôm nay hơi lạ, nhưng anh không nghĩ
nhiều, chỉ cho rằng tên này lại giở chứng thích diễn.
Anh nhìn
khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái đang nằm trên giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, Diệp gia to gan thật, đưa qua đây một cô con gái nuôi thì thôi đi, lại còn là một con ma bệnh, làm anh phải phí thời gian chăm
sóc cho cô.
Anh nhìn cô hồi lâu, bước ra khỏi phòng, cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Giang:
"Điều tra tất tần tật về Diệp Tuệ cho tôi, bao gồm cả những năm qua cô ta sống trong Diệp gia có bị hành hạ ngược đãi gì không."
Trợ lý Giang ngạc nhiên, chẳng phải trước đây Cố tổng rất chán ghét Diệp tiểu thư, xem cô ấy như không tồn tại sao?
Tuy rất tò mò nhưng trợ lý Giang không dám hỏi nhiểu, sau khi tắt điện thoại, anh bắt đầu điều tra về Diệp Tuệ.
Không hổ là trợ lý của Cố Đình Bắc, hiệu quả làm việc của trợ lý Giang rất
nhanh, khoảng một giờ sau đã điều tra hết tất cả về Diệp Tuệ.
Trợ lý Giang gửi kết quả vừa điều tra được cho Cố Đình Bắc qua email, còn có một file ghi âm.
Cố Đình Bắc mở máy tính lên xem kết quả, càng xem, sắc mặt anh càng khó coi.
Theo những gì mà anh điều tra được, Diệp Tuệ từ nhỏ đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, sống ở cô nhi viện đến năm 4 tuổi thì cô nhi viện gặp hoả hoạn, Diệp
Tuệ và một người bạn của cô may mắn sống sót nhưng cả hai đều phải nhặt
ve chai kiếm tiền sống qua ngày, 2 năm sau, cô được Diệp gia nhận nuôi.
Diệp gia lúc đó còn chưa có con, lúc đầu nhận cô về, đối xử với cô rất
tốt, xem cô như con ruột. Nhưng hai tháng sau, mẹ nuôi cô mang thai, sau 9 tháng thì em gái cô là Diệp Uyển Nhi ra đời, Diệp Tuệ từ đó không
được bố mẹ nuôi đặt vào mắt nữa. Trong mắt bọn họ chỉ có Diệp Uyển Nhi,
còn cô, cô giống như người vô hình, không hề có cảm giác tồn tại trong
căn nhà đó.
Lúc đầu cô chỉ bị xem như không khí, nhưng một thời
gian sau, khi Diệp Uyển Nhi được 5 tuổi, lúc đó công ty Diệp gia đang
gặp khó khăn, bố mẹ nuôi của cô liền đuổi hết người giúp việc và đầu
bếp, toàn bộ công việc trong nhà đều giao cho một đứa bé mới 12 tuổi là
Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ khi ấy mới chỉ 12 tuổi, vậy mà sáng sớm 4 giờ
đã phải thức dậy, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, sau đó làm việc quần
quật, từ giặt quần áo đến rửa bát, tưới cây, quét nhà, lau nhà, căn biệt thự rất lớn, ngày nào dọn dẹp xong cô cũng mệt rã rời.
Không dừng lại ở đó, Diệp gia còn làm một việc khiến người ta căm phẫn hơn. Bọn họ bắt một cô bé 12 tuổi là Diệp Tuệ phải ngủ ở nhà kho chật hẹp ẩm ướt,
cái nơi bám đầy bụi bẩn và thoang thoảng mùi mốc của quần áo kia.