Thiên Trùng:- Tôn Chủ người để Thiên Thượng chạy đi đâu rồi kìa
Y Cát:- xém thì quên ngài ấy, Trùng tội của ngươi ta không truy cứu, còn
hai tên kìa lo mà chuẩn bị cho hình phạt sắp đến đi* ngài ấy đi đâu được cơ chứ?
Huyền Hoàng:- thoải mái thật
- con mồi đến rồi
- Công Chúa đã dặn là phải bắt sống ả quay về
Huyền Hoàng:- sao mình lại có cảm giác không lành thế này?
- bung lưới
/SOẠT/
Huyền Hoàng:- cái quái gì thế này, kẻ nào?
- đừng dài dòng với ả đem ả quay về đi
/NƠI TỐI TĂM ĐẦY MÙI MÁU TƯƠI CỦA HOÀNG CUNG/
- may mà ta đã đánh cho ả ngất
/tách/
Huyền Hoàng:-( tỉnh lại) thả ta ra ai đã phái các ngươi bắt ta?
Kỳ Ti Lâm:- xin chào Ánh Nguyệt đại nhân chúng ta lại gặp nhau rồi
Huyền Hoàng:- là ngươi! ( dùng sức) sao tay ta.....không cử động được, sao lại đau thế này ngươi đã làm gì?
Kỳ Ti Lâm:- thủ đoạn chính là thủ đoạn ngươi nghĩ ta đâu có ngốc nếu ngươi tỉnh lại thì sẽ phá tan tành nơi này, nên ta sớm đã bôi lên tay ngươi
một ít độc dược có tính chất ăn mòn cao ngươi mà cử động thì tay ngươi
sẽ đau nhứt thấu xương, sao hình phạt này của ta ngươi thích chứ?
Huyền Hoàng:- ta không thù không oán với ngươi, sao ngươi lại hại ta?
Kỳ Ti Lâm:- ta thích vậy đó, dám sỉ nhục ta trước binh lính còn lấy đi
ngân lượng của ta người đâu mang roi mây đến đây, cho ngươi chết này
/phập/
Huyền Hoàng:-* chẳng nhầm nhò gì cả, cố gắng lên chờ người đến cứu*
Kỳ Ti Lâm:- xem ra ngươi cũng chịu đòn giỏi thiệt, vậy ta phải đánh đến khi ngươi ngất thì thôi
/chát/
_khắp căn ngục tối đó truyền đến tiếng roi mây chạm vào da vào thịt không
dừng, mỗi đòn đó thì trên người của Huyền Hoàng lại xuất hiện thêm một
vết thương và rỉ máu_
Kỳ Ti Lâm:- sao hả? đau lắm đúng không, kêu ta bằng chủ nhân đi rồi ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi
Huyền Hoàng:- ngươi đang nằm mơ chắc, loại như ngươi không đáng để ta theo hầu
Kỳ Ti Lâm:- xem ra ngươi không sống mà mà ra khỏi đây rồi
- ai nói câu đó?
Kỳ Ti Lâm:- là ai? chổ bổn công chúa đang xử phạt tội nhân
Huyền Hoàng:-( mắt mờ dần+ ngất luôn) là ngươi à tên câm?