Lục Thượng Cẩm bị bác sĩ Chung chặn ngoài phòng sinh, anh ta nói thương
thế của hắn rất nghiêm trọng, hiện tại cần có đủ năng lượng tuyến thể
khôi phục, nhưng theo dự đoán nếu tiêm hai mũi tăng cường năng lượng
vào, e là sẽ dùng cạn khô luôn cả tin tức tố trấn an trên giường bệnh
luôn mất.
Hắn nóng nảy đi qua đi lại bên ngoài, nhìn thì có vẻ
như đang nghe lời khuyên của bác sĩ đấy, nhưng ánh mặt lại dao động xung quanh phòng sinh.
Bác sĩ Chung không sợ đắc tội Lục Thượng Cẩm, kéo hắn nghiêm túc bảo: "Bệnh viện của chúng tôi có hai bác sĩ Alpha độ khớp cao với Ngôn Dật, để họ làm đi." Ngôn Dật không bị đánh dấu, có
khả năng nhận tin tức tố xoa dịu từ Alpha khác.
Chuyện đó không giống nhau.
Nếu có thể khiến Ngôn Dật bớt đi một chút đau khổ, hắn có thể nhẫn nhịn
việc Alpha khác xoa dịu cho cậu, nhưng lần này hắn tuyệt đối không để
cậu phải một mình chịu đựng nữa.
Lúc Lục Thượng Cẩm khử trùng
độc tố xong, Ngôn Dật đã bắt đầu lên cơn co thắt, cậu nằm trên giường
bệnh, cố chịu những cơn đau nhói hết đợt này đến đợt khác, ánh mắt bận
kiếm tìm ai đó xuyên qua nhóm bác sĩ và y tá hộ sinh, nhưng mãi không
nhìn thấy người muốn tìm.
Dũng khí chống chọi qua mưa bom bão
đạn liều chết thoát khỏi vòng vây của cậu chẳng hiểu tại sao đột ngột
biến mất không thấy tăm hơi, Ngôn Dật nắm chặt tay, càng rùng mình vì sợ hãi.
Sau khi cậu phân hóa tuyến thể lần đầu tiên liền bị bắt
trói vào giường giải phẫu, rút lấy tế bào gốc rồi quan sát phản ứng điện giật, kích thích nóng lạnh, mô phỏng bị đạn bắt để quan sát nhịp tim và sự thích ứng tăng vọt của tuyến thể thời gian thực.
Những
nghiên cứu viên mặc quần áo cách ly sử dụng đủ loại dụng cụ khác nhau
thí nghiệm trên cơ thể cậu, dòng điện chạy xuyên qua người Ngôn Dật,
từng cơn đau dữ dội liên tục trút vào thần kinh sắp suy sụp tan vỡ của
cậu, tiếp đó là tiêm thuốc vô động mạch, nó như điên cuồng gặm nhấm tất
cả huyết quản trong thân thể cậu.
Ngôn Dật chỉ có thể rã rời
hướng mắt về phía cửa sổ phòng thí nghiệm, chờ một người đến cứu mình
thoát khỏi địa ngục trần gian này.
Y tá hộ sinh không ngừng trấn an và yêu cầu cậu thả lỏng một chút tiết kiệm sức lực, nhưng càng nói
Ngôn Dật càng căng thẳng, cái đuôi nhỏ lúc tách hai chân ra run lên bần
bật.
Cơn đau kéo đến đồng thời, cả người Ngôn Dật cứng đờ không
nhúc nhích nổi, mồ hôi lạnh ướt đẫm chảy dài, như trở về những ngày bị
trói lại dày vò trên giường kia.
Tay cậu bất chợt được bao phủ
bởi một lòng bàn tay ấm áp, ngay sau đó là lượng lớn tin tức tố xoa dịu
chậm rãi lan tràn khắp cơ thể, Lục Thượng Cẩm đến gần cậu, thấp giọng
trấn an nói bé cưng đừng sợ.
Ngôn Dật giật mình nâng mi mắt,
siết thật mạnh tay hắn, cậu sợ hắn sẽ biến mất. Lục Thượng Cẩm chạm vào
thỏ nhỏ, lòng bàn tay hắn cũng toàn mồ hôi.
Lục Thượng Cẩm không hề tỏ ra gấp gáp, dùng tốc độ vừa phải ghé sát tai cậu không ngừng an
ủi, nhưng thật ra bàn tay buông thõng dưới giường đã run rẩy kịch liệt,
trái tim hắn thắt lại đau đớn, tựa hồ chỉ cần vuốt một cái nó sẽ lập tức vỡ tan.
Hắn nói, bé con là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nỡ làm ba Omega của bé đau đâu. Còn nói, Ngôn Ngôn vẫn luôn được
yêu thương rất nhiều, chưa từng có một giây phút nào mà Lục Thượng Cẩm
hắn không để trong lòng.
Ngôn Dật rơi nước mắt nói hắn lừa
người, nhưng tay vẫn giữ chặt Alpha mình không buông, ngón tay thon dài
nắm đến trắng bệch cả khớp xương, đôi chân mảnh khảnh giật nhẹ.
Tầm mắt của Lục Thượng Cẩm cứ mãi dõi theo vết sẹo do tàn thuốc lá gây nên nơi đùi Ngôn Dật.
Ngày đó Ngôn Dật quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt thấp hèn mà điên cuồng,
giọng nói đứt quãng cầu xin hắn đánh dấu mình, liên tục thúc ép hắn
khiến hắn khó có thể từ chối, lúc Lục Thượng lấy lại tinh thần thì đốm
lửa lấp lóe trong tay đã in lên đùi Ngôn Dật, muốn Ngôn Dật ngậm miệng.
Sau đó hắn bỏ chạy, ngồi trên bậc cầu thang dụi tàn thuốc vào tay mình cho
đến khi nó tắt, hết điếu này đến điếu khác, dùng ký ức đau đớn để ghi
nhớ như một phản xạ có điều kiện, ba năm không yêu, hắn trở thành con
chó của Pavlov(*).
Hơi lạnh và ẩm ướt rơi xuống tay khiến hắn giật mỉnh tỉnh táo, nhìn thấy Ngôn Dật đang khóc.
Khóc nữa rồi, cậu trong lòng hắn vốn là một bé thỏ nhỏ sợ đau và nhát gan.
Mười ngón tay hai người đan với nhau, như đang nói cho cậu biết rằng, hắn sẽ không đi đâu cả, không làm tổn thương Ngôn Ngôn.
Em khóc thế này, khiến lòng người u sầu theo.
Lục Thượng Cẩm liên tục phóng thích luồng tin tức động viên với nồng độ cực kỳ cao gần mười tiếng, nếu không phải y bác sĩ trong phòng sinh mang
theo dụng cụ phòng hộ, chắc hẳn đã bị tin tức tố phân hóa bậc M2 đánh
cho choáng váng.
Khi cố gắng vắt kiệt sức lực để đẩy Lục Ngôn ra ngoài, Ngôn Dật quả thật muốn bỏ cuộc, cậu không muốn sinh nữa đâu, đau phát sợ, muốn chạy trốn, muốn chui vào lồng ngực Alpha của cậu, tựa như hồi còn bé, chỉ cần nhào vào lòng Cẩm ca, lập tức được hắn bảo vệ cẩn
thận, không còn lạnh, không đói bụng, cũng không còn đau, tiếng sấm sẽ
biến mất và cậu không cần ngồi trong bóng tối chờ ánh bình minh đến nữa.
Ngôn Dật rất mệt mỏi, nhưng lúc cậu nhạy cảm phát hiện Lục
Thượng Cẩm đang nhìn giữa hai chân mình, cậu nổi khùng đánh hắn, run
giọng nói không được xem.
Cậu nghe thấy Alpha bên người nhỏ giọng thì thầm, "Ngôn Ngôn dù làm ba thì vẫn mãi là bé cưng thỏ của anh."
"Anh có không nhìn mà, rất sạch sẽ, đợi lát nữa về anh sẽ rửa sạch đuôi thỏ cho Ngôn Ngôn nha."
Ngôn Dật bật cười giữa những giọt nước mắt đang lăn, Alpha của cậu vừa ngốc
vừa nghe lời, càng ngày càng ngốc, đi lạc trong mê cung ba năm mới lúng
túng quay trở về trước mặt cậu.
Khoảnh khắc Lục Ngôn chào đời,
bé khóc hệt cái kèn đồng nhỏ, giống như vô cùng đau lòng thay cho sự oan ức của người ba Omega, đôi tai thỏ ướt nhẹp dính vào má, chiếc đuôi trơ trụi vung vẩy theo tiếng khóc vang.
Không khó sinh, không xuất
huyết quá nhiều, cũng không có vết rạch mổ. Các bác sĩ đều nói Alpha kia giỏi dỗ người ghê, nghe mà muốn nhũn xương luôn rồi ấy.
Sắc mặt Ngôn Dật trắng bệch, yếu ớt nằm trên giường, mái tóc xám mướt mồ hôi
lạnh dính dấp vào trán, một chút sức lực cũng không có, cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thượng Cẩm bên cạnh quỳ rạp xuống đất, hắn nằm nhoài người gần cánh tay Ngôn Dật, bả vai co quắp.
Ngôn Dật không nói ra hơi, chỉ hơi nghiêng đầu qua nhìn hành động mê man của Alpha mình.
Lục Thượng Cẩm ngẩng mặt lên, viền mắt đỏ bừng và giọng nói nghẹn ngào hỏi
cậu, vợ ơi em có đau lắm không, chân anh mềm nhũn rồi này.
Đợi
đến khi dỗ Ngôn Dật chìm vào giấc ngủ xong, Lục Thượng Cẩm liền bị mấy
bác sĩ cưỡng chế kéo sang phòng kiểm tra tình trạng vết thương, bác sĩ
Chung thì kiểm tra tiêu hao năng lượng trên tuyến thể của hắn.
Vừa lên chức cha Alpha nên có chút khùng, đòi bác sĩ Chung nhanh tiêm thêm
thuốc năng lượng cho hắn, hắn muốn đi động viên Omega của mình, còn phải nhìn bé con nữa.
Bác sĩ Chung phát tối hậu thư với hắn, trong
vòng hai ngày tới nhất định phải thực hiện ca phẫu thuật trị liệu giai
đoạn cuối cùng, nếu không thì chờ cắt hết tứ chi đi.
Điều này đã dọa được Lục Thượng Cẩm, rốt cục hắn cũng chịu coi trọng đợt chữa trị này, đặt lịch hẹn phẫu thuật với bác sĩ.
Thời điểm hắn trở lại phòng bệnh, Ngôn Dật đang nằm cuộn tròn nghiêng người
ngủ, bên cạnh cậu là một bé thỏ nhỏ tương tự, khuôn mặt nhỏ xíu đỏ bừng
nhăn nhúm.
Lục Thượng Cẩm vòng tới cuối giường hôn lên mi tâm
Ngôn Dật, ngồi xuống nhẹ nhàng chạm vào nhóc con mềm mại như khối đậu hủ non của mình. Lục Ngôn đạp đạp bàn chân tựa lời hồi đáp, Lục Thượng Cẩm cực kỳ phấn khích cúi người, lấy ngón tay đo thử đôi bàn chân nhỏ múp
míp như củ khoai lang, chỉ lớn bằng hai đốt ngón tay mà đáng yêu muốn
đòi mạng.
Vui mừng chốc lát, Lục Thượng Cẩm giật mình sững ra,
nghiêm túc xem xét kỹ nhóc con này, khiến Ngôn Ngôn phải chịu đựng nhiều như thế, hắn cần dạy bảo một bài học mới được, nhưng bởi vì bé là Omega thỏ tai cụp, giống y chang bản sao thu nhỏ của Ngôn Ngôn vậy, sao hắn
nỡ ra tay chứ?
Lục Thượng Cẩm ở trong lòng thầm đánh giá mấy nhà trẻ phù hợp, sắp xếp sẵn môn học cấp ba, rồi lại thay bé lựa chọn mấy
trường đại học chuyên ngành, thuận tiện suy nghĩ xem gần đây có nhóc
Alpha nhà nào trạc tuổi xứng với con trai mình không.
Ngôn Dật chậm rãi mở mắt, nghe thấy bên tai cậu có người vẫn luôn mồm liến thoắng.
Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Lục Thượng Cẩm đang dạy Lục Ngôn gọt táo, còn nói ba con kén ăn, sau này nếu cha không có ở đây thì con nhất định phải
chăm sóc ba Ngôn Ngôn, trước tiên cứ đặt mục tiêu nhỏ vậy đi. Bé thỏ giơ hai bàn tay xíu xiu oan ức híp mắt ngủ, trong mơ còn bị ép học cách gọt táo.
Lục Thượng Cẩm chợt phát hiện Ngôn Dật tỉnh rồi, tiến đến
giúp cậu lau tay, Ngôn Dật tự nhiên xòe tay ra, lập tức bị Lục Thượng
Cẩm luồn qua nâng dưới nách nhẹ nhàng ôm ngồi lên đùi.
Alpha dùng chóp mũi cọ cọ xương quai xanh của cậu, hỏi cậu còn đau không.
Ngôn Dật hơi mệt, tựa vào hõm vai Lục Thượng Cẩm, khẽ níu góc áo hắn, có
chút ỷ lại khí vị của Alpha, khó mà ngửi thấy mùi thủy tiên rất nhạt
trên người hắn.
Lục Thượng Cẩm ăn ý vì cậu phóng thích tin tức tố xoa dịu, bế Lục Ngôn tới cho vợ mình xem.
Nhìn thấy là Omega thỏ, Ngôn Dật đột nhiên hơi hoảng sợ liếc hắn một cái, bàn tay cầm góc lại càng nắm chặt thêm.
Lục Thượng Cẩm không chú ý đến ánh mắt Ngôn Dật, cúi đầu hôn Lục Ngôn đang
ngủ, sau đó nghiêng mặt hôn Ngôn Dật: "Em nhìn tai bé con vừa ngắn vừa
trụi, buồn cười chết mất."
Ngôn Dật đẩy tay hắn, dịu dàng thả
tai Lục Ngôn về chỗ cũ, vuốt ve những sợi lông tơ mỏng manh vừa nhỏ
giọng phản bác, thỏ nhỏ mới sinh đều như vậy.
Lục Thượng Cẩm khẽ cười dùng chóp mũi đụng cậu, thì thầm nói bé cưng cực khổ rồi.
Việc cho con bú khởi đầu không mấy suôn sẻ, Lục Thượng Cẩm tắt đèn, giúp Ngôn Dật hút thông.
Ngôn Dật bị hút đau, cong chân đá hắn, móng tay bấu chặt cánh tay Lục Thượng Cẩm tạo thành mấy vết cào.
"Ngôn Ngôn giỏi khóc nhè ghê!" Lục Thượng Cẩm bị thỏ nhỏ khuấy động, phía
dưới tuy cứng rắn nhưng không thể hung hăng với cậu nổi, Lục Thượng Cẩm
nửa dỗ dành nửa dọa dẫm hút sữa cho cậu, Ngôn Dật nổi giận vung tay vung chân, đỏ mắt che kín đầu v* đã sưng tấy của mình.
"Anh đừng đụng vào nữa, em đau."
Lục Thượng Cẩm không thể làm gì ngoài dỗ vợ như dỗ con, bên này bé con đói
bụng gào khóc, bên kia vợ nhỏ mềm nhũn ngồi trên đùi lại bị đau đến rơi
nước mắt, khiến hắn phân vân không biết nên quỳ phục ai trước.
Chăm sóc hai ngày, tinh thần Ngôn Dật hồi phục rất tốt, thời điểm cậu bế
bé con cho bú, Lục Thượng Cẩm ôm cậu từ đằng sau, nghiêng mặt hôn tai
cậu, chọc Ngôn Dật vui vẻ, bắt đầu thương lượng.
Hắn phải đi làm phẫu thuật, mấy ngày tới không thể chăm lo cho vợ và con.
Giọng nói của Alpha khá ủ rũ, hắn vẫn còn muốn ở bên Ngôn Dật và bé con, thậm chí hết đợt nghỉ dài hạn này xong hắn cũng lười đi làm lai, bởi vì hắn
chân chính cảm nhận được, Alpha trụ cột của gia đình vô cùng cần thiết
để làm chỗ dựa cho người thân yêu.
Ngôn Dật nghiêm túc gật đầu, cậu muốn Lục Thượng Cẩm yên tâm phẫu thuật.
Lục Thượng Cẩm mừng húm, bế lấy Ngôn Dật đặt lên bệ cửa sổ, nâng mắt hỏi
cậu sao ngoan thế. Trước lúc bước vào phòng phẫu thuật, hắn hứa hẹn một
hồi rồi ôm cậu thật chặt, sau đó mới hài lòng rời đi.
Ngôn Dật không nói gì, chờ Lục Thượng Cẩm trở về, cậu sẽ cho hắn tin tức tố xoa dịu, không để Alpha mình nhịn đau nữa.
Không gây mê toàn thân với cuộc giải phẫu độc tố, bác sĩ Chung phân hóa năng
lực "Phân giải bách độc" cấp J1 để hỗ trợ, toàn bộ quá trình Lục Thượng
Cẩm khá tỉnh táo, chỉ là mí mắt phải giật liên tục, e không phải điềm
tốt.
Bên ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên ầm ĩ, còi báo động trong bệnh viện vang lên một chuỗi âm thanh bén gót.
Lục Thượng Cẩm nôn nóng định đứng dậy nhưng bị bác sĩ Chung đè xuống, tự mình nhanh chóng ra ngoài xem tình huống.
Tiếng cửa phòng mổ đột ngột vang vọng một tiếng trầm đục, bác sĩ Chung ngã
nhào, ôm giữ bụng dưới, trên bụng là lỗ đạn đang chảy máu ồ ạt, Hạ Bằng
Thiên túm được người vây trong vòng tay của mình, trốn vào phòng phẫu
thuật không ngừng nổ súng ra bên ngoài, ánh mắt tựa con sư tử ăn thịt
người gầm lên đầy giận dữ.
Một tiểu đội mặc đồng phục PBB xông vào bệnh viện, Hạ Bằng Thiên hướng bên trong hét to: "Ngôn Dật bị bắt đi rồi!"
Lục Thượng Cẩm giống rơi vào hầm băng, rút hết ống truyền dịch trên người
xuống, tiện tay mò tìm tầm mười con dao giải phẫu kẹp giữa những kẽ tay
rồi lao ra ngoài.
Hắn cố định bốn con dao giải phẫu màu bạc sáng loáng giữa khe hở ngón tay trái, tránh né đường đạn vội vàng xuyên qua
hành lang, lăn khỏi chỗ và phi bốn con dao đi, lập tức có bốn thành
viên PBB bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường.
Lục Thượng Cẩm đỡ bả vai phải đau nhức chạy thẳng đến phòng bệnh của Ngôn Dật, lúc tới nơi
thì toàn bộ mặt tường hoàn chỉnh đều đã bị nổ tung tóe, Ngôn Dật và bé
con không thấy tăm hơi.
==============
(*)Chú chó của PavlovIvan Petrovich Pavlov (1849-1936) là nhà khoa học người Nga, được trao tặng giải thưởng Nobel vào năm 1904 cho phát hiện về phản xạ có
điều kiện. Một trong những thí nghiệm nổi tiếng nhất trong sự nghiệp
Pavlov là phản xạ của chó. Pavlov rung chuông mỗi khi cho chó ăn. Dần
dần, chú chó hình thành một liên kết giữa tiếng chuông và thức ăn. Một
thời gian sau, khi nghe thấy tiếng chuông dù không có thức ăn, chú chó
vẫn tiết nước bọt. Phản ứng hình thành từ trải nghiệm (học tập) như vậy
được gọi là phản xạ có điều kiện.
(Trong truyện ám chỉ
việc LTC châm thuốc vào tay để nhắc nhở và hình thành phản xạ có điều
kiện mỗi khi nhìn vào những vết thương do đốm thuốc để lại sẽ không mềm
lòng đánh dấu Ngôn Dật nữa.)