Khi Lục Nghị bước vào phòng làm việc, anh chỉ thấy Trình Đế Uy đang
chật vật thúc giục con cá sấu béo ú tập chạy. Nhưng con vật có vẻ bất
hợp tác, mắt nhắm mắt mở, lim dim ngủ khiến cho chủ nhân của nó bó tay
chẳng biết phải làm sao.
Nghe được tiếng mở cửa, Trình Đế Uy liền
ngước mắt nhìn sang. Thấy Lục Nghị, hắn quyết định tạm thời mặc kệ
Croco, quay trở lại bàn làm việc.
“Chú gọi anh đến có chuyện gì không?” Lục Nghị ngồi xuống đối diện Trình Đế Uy. Anh thuận miệng hỏi.
Nhưng Trình Đế Uy không đáp mà đưa tay chỉ vào chồng sách cao ngất trong góc phòng.
“Cái gì đây?” Lục Nghị hiếu kì đi tới nhìn thử. Ngay sau đó, khuôn mặt anh
không giấu được vẻ thích thú: “Ơ, là tạp chí mới nhất có Irina Yu làm
mẫu bìa này.”
“Anh mà cũng biết Irina Yu sao?” Trình Đế Uy dựa lưng vào ghế, đùa cợt hỏi.
“Sao lại không chứ!” Lục Nghị chẳng hề giấu giếm: “Vợ của anh hâm mộ cô bé
này lắm. Tạp chí về Irina Yu chất đống trong nhà. Hôm nay tạp chí tháng
10 của Lili’s Style phát hành cũng đòi phải đi mua cho bằng được đây.”
“Vậy anh cầm về cho vợ anh đi. Cầm hết cũng được.” Trình Đế Uy rất hào phóng.
Chỗ tạp chí này là hắn mua ủng hộ Ly Ly. Vốn dĩ chỉ định giữ lại cho bản
thân một quyển thôi, phần còn lại đang không biết làm sao để xử lý. Giờ
có Lục Nghị ở đây, bảo anh ấy cầm về luôn cho gọn.
“Thế thì anh không ngại đâu.” Lục Nghị đương nhiên chẳng hề khách sáo. Anh lập tức bê cả chồng tạp chí lên.
“À này, sao chú mua lắm tạp chí thế?”
Ai kia hơi hiếu kì. Tiếp xúc với Trình Đế Uy lâu như vậy, anh chẳng thấy
tên này có chút sở thích gì gọi là liên quan đến thời trang cả. Hôm nay
thế mà lại rảnh rỗi đi mua tạp chí thời trang?
“Không phải việc của anh.” Trình Đế Uy nhíu mày rồi phẩy phẩy tay đuổi người.
Lục Nghị vốn tính bà tám. Gợi chuyện rồi, có khi nói với anh ta đến chiều chắc cũng chẳng xong.
“Không nói thì thôi.”
Lục Nghị bĩu môi, lập tức xoay người rời khỏi. Thế nhưng trước lúc đóng cửa phòng lại, anh bỗng quay đầu bảo Trình Đế Uy: “À, hình như lát nữa Liên nguyên lão sẽ tới gặp chú đấy. Chuẩn bị dần mà đón tiếp ông ấy đi.”
[...]
Quả đúng như Lục Nghị đã thông báo, một tiếng sau, Liên Vỹ Ngạn đã xuất
hiện trước cửa phòng làm việc của Trình Đế Uy. Đón tiếp ông dĩ nhiên
chính là cậu “sếp” trẻ của mình.
Bố già đã rời khỏi Hong Kong từ
một tháng trước. Trình Đế Uy cũng đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế thủ lĩnh của Hoàng Ảnh Môn, dù rằng có hơi miễn cưỡng.
“Lão đại, chú có vài việc muốn bàn với cháu.” Liên Vỹ Ngạn là người chủ động lên tiếng.
Trình Đế Uy thì khẽ mỉm cười. Giơ tay về phía vị trí đối diện chỗ của mình làm động tác mời, hắn nói: “Chú Liên, mời chú.”
Liên Vỹ Ngạn gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sofa. Đây là lần đầu tiên
ông vào căn phòng này kể từ lúc Chu Khải Tường rời đi. Căn phòng giờ đây đã thuộc về Trình Đế Uy, cách bài trí cũng thay đổi ít nhiều.
Đôi mắt Liên Vỹ Ngạn bình lặng nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng
dừng lại ở chỗ chiếc máy chạy bộ. Nói đúng hơn, ông chú ý đến con vật
đang vận động trên máy chạy bộ.
Mà chú ý cũng phải thôi. Dù cá sấu cảnh tuy không quá hiếm nhưng chưa bao giờ là sự lựa chọn hàng đầu
trong danh sách vật nuôi. Huống chi được chứng kiến “chúa tể đầm lầy”
phiên bản mini ở khoảng cách gần thế này, tự dưng lại thấy hay hay.
“Lão đại, trông anh bạn này của có vẻ to hơn hẳn lần trước khi chúng ta gặp
nhau thì phải.” Nhìn hồi lâu, Liên Vỹ Ngạn liền bất ngờ đưa ra một nhận
xét nghe khá là “buồn của Croco”.
Trình Đế Uy chỉ lặng lẽ cười. Có vẻ sau khi Lục Nghị rời đi và trước lúc Liên Vỹ Ngạn đến, hắn bằng cách nào đó đã khiến cho chú cá sấu nhỏ Croco chịu tập chạy. Nguyên nhân một phần có lẽ là do mấy chú vịt cao su màu vàng chóe được xếp trên chiếc
ghế cạnh máy tập chạy. Một vịt mẹ và bốn vịt con.
“Thế, chú tìm cháu có việc gì ạ?” Trình Đế Uy hỏi trong lúc rót trà nóng vừa pha vào hai cái chén nhỏ.
“Là một vài việc liên quan đến tình hình tổ chức gần đây.” Liên Vỹ Ngạn
đáp. Ông nhận lấy chén trà từ Trình Đế Uy, thổi cho nguội rồi uống một
ngụm: “Dạo này bên phía Tà Diệc lại giở trò quấy phá chúng ta.”
Tà Diệc cũng được coi là một tổ chức xã hội đen khét tiếng ở đất Hong
Kong. Khoảng thời gian trước, Tà Diệc cùng Hoàng Ảnh Môn luôn không
chung đụng, giữ thế nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên mấy năm
trở về đây, tổ chức này lại thường tìm cách gây khó dễ cho Hoàng Ảnh
Môn. Dù chỉ là ngấm ngầm tranh cướp nhưng quá đủ để khiến bố già đau
đầu.
Nghe được tin tức Liên Vỹ Ngạn mang đến, đầu mày Trình Đế Uy
thoáng chau lại. Thật ra hắn hiểu rõ, rằng trong giới xã hội đen này
hoàn toàn chẳng có cái gì gọi là hòa bình thực sự. Bên dưới mặt biển
phẳng lặng, đôi khi ẩn chứa những cơn sóng ngầm mà không ai ngờ tới.
Chẳng qua là nếu hai tổ chức xã hội đen lớn mà tranh chấp với nhau, chắc chắn sẽ không thiếu những kẻ trực chờ ngư ông đắc lợi. Vì thế cho nên
phía Tà Diệc cũng không dám hành động quá lộ liễu.
“Hôm qua Lục Nghị cũng báo cáo với cháu một vấn đề chẳng hề hay ho.”
Trình Đế Uy đưa tay bóp trán rồi khẽ thở dài: “Có mấy cơ sở kinh doanh của
chúng ta tuần trước bị một đám người chạy đến quấy phá. Qua điều tra sơ
bộ, khả năng là người của Tà Diệc.”
Gần đây hắn luôn ở trong tình
trạng đau đầu mệt mỏi. Có lẽ xuất phát từ việc trở thành thủ lĩnh của
Hoàng Ảnh Môn, đồng thời kéo theo đó là một khối lượng công việc khổng
lồ đổ xuống đầu. Thời gian nghỉ ngơi không đủ, thời gian dành cho Ly Ly
cũng ít hơn hẳn so với bốn năm trước. May mắn là Hắc Ly chịu thông cảm
cho hắn.
Dường như Trình Đế Uy ít nhiều đã hiểu được cảm giác của
Chu Khải Tường khi trở thành bố già mà vạn người tung hô. Và hắn cũng
biết luôn lí do vì sao ba nuôi của mình lại bỏ của chạy lấy người sang
Nhật Bản để đoàn tụ với vợ con.