Đến đúng ngày hẹn, sáng sớm chủ nhật, Trình Đế Uy đã xuất hiện trước
cổng căn biệt thự của Hắc Ly ở Deep Water Bay. Chỉ là ông anh nào đó
dường như vẫn hơi “băn khoăn” về diện mạo của mình, phải vuốt vuốt chỉnh chỉnh đầu tóc một hồi đến khi thấy ổn rồi mới dám ấn chuông nhà con gái người ta.
“Anh tới sớm vậy!”
Khi Hắc Ly đi ra mở cửa thì khá bất ngờ. Chủ yếu vì bây giờ mới bảy giờ sáng, cô còn tưởng hắn phải tám, chín giờ mới đến.
“Anh không làm phiền giấc ngủ của em chứ?” Trình Đế Uy mỉm cười, dịu giọng hỏi.
Hắc Ly khẽ lắc đầu phủ nhận. Xong cô đáp: “Em dậy từ lâu rồi, chẳng qua là
không ngờ anh sẽ sang sớm thế. Mà thôi, anh cứ vào nhà trước đã. Ngồi
đợi em một lát.”
Vì hôm nay có hẹn với Trình Đế Uy nên từ tối qua, Hắc Ly đã đem Tiểu Kiều Kiều gửi về bên nhà ông bà ngoại, tiện thể thì
cho bé con chơi cùng cậu nhỏ luôn. Cũng chính bởi vậy, bà mẹ trẻ nào đó
mới có thể thoải mái mời “ba ba của con gái” vào nhà ngồi chơi mà không
sợ bị hắn phát hiện ra điều gì.
Trong lúc Hắc Ly đi sửa soạn thay
quần áo, Trình Đế Uy chỉ ngồi ở phòng khách chờ đợi, thuận tiện ngắm
nghía mọi thứ xung quanh. Nơi này dường như chẳng có quá nhiều thay đổi
so với bốn năm trước khi hắn thường lui đến. À, thực ra cũng không phải
không có.
Trên bức tường đối diện chỗ bộ ghế sofa đã được treo
thêm một khung ảnh gia đình cỡ lớn. Có vẻ như bức ảnh mới được chụp sau
khi Hắc Ly về nước, mái tóc nhuộm đỏ là dấu hiệu nhận diện rõ nhất.
Trong ảnh, Vu lão phu nhân ngồi ngay chính giữa. Con trai con dâu mỗi
người được xếp ngồi ở hai bên trái phải của bà. Hắc Ly là trưởng nữ,
đứng ở vị trí trung tâm hàng sau. Tương tự bà nội của mình, bên trái của cô là hai cậu em trai Tử Hạo - An Vỹ trong khi ở bên phải là vợ chồng
em gái An Kỳ và Phong Dực.
Trình Đế Uy nhìn ngắm bức ảnh, xong lại chép miệng. Quả nhiên vẫn là Ly Ly của hắn xinh nhất, visual nổi bần
bật thế kia. Nhưng mà về sau cô cưới hắn rồi, có phải nên chụp lại một
bức khác không? Làm tấm ảnh to thế, bỏ đi thì cũng phí.
Miêu: “Vị đại ca này, anh có cảm thấy bản thân đang tự tin thái quá rồi không?”(>人<;)
“Chít!”
Trong lúc Trình Đế Uy đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn suy nghĩ về nhiều điều, hắn bỗng không cẩn thận đạp phải một thứ gì đó, khiến cho đồ vật dưới chân phát
ra âm thanh có chút chói tai. Người đàn ông thoáng giật mình trong giây
lát, xong lại chỉ lặng lẽ nhấc chân ra. Hắn hơi cúi người, chậm rãi cầm
thứ đồ nhỏ nhỏ lên xem thử.
Là một chú vịt cao su nhỏ xinh màu vàng chóe, món đồ chơi thường thấy của mấy đứa bé tầm 1 \~ 3 tuổi.
[...]
Khi Hắc Ly từ trên cầu thang bước xuống, cô thế mà vô tình được chứng kiến
một cảnh tượng chẳng biết nên dùng từ nào để diễn tả. Một người đàn ông
lớn đùng đang cầm một chú vịt cao su trong tay, còn không ngừng bóp bóp
làm nó phát ra những tiếng “Chít”, “Chít” liên hồi. Trông vẻ mặt hắn vô
cùng thích thú, cứ như chưa từng thấy vịt cao su bao giờ vậy.
Cái cảnh tượng này lọt vào mắt Hắc Ly dường như có chút…kì cục.
“Ly Ly, em xong rồi hả?”
Rốt cuộc Trình Đế Uy lại là người lên tiếng trước. Nhìn thấy Hắc Ly, nam
nhân nào đó hớn hở ra mặt, đã thế không ngừng vẫy vẫy đi cô đến bên
mình.
Hắc Ly từ từ bước tới chỗ Trình Đế Uy đang ngồi. Lúc này, hắn mới ngửa đầu hỏi cô: “Ly à, sao trong nhà em lại có thứ này?”
Nói rồi còn giơ con vịt bóp bóp vài cái.
“Hôm trước Tử Hạo đưa An Niên qua đây chơi. Chắc là thằng bé làm quên ấy mà.”
Hắc Ly hơi hoảng trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười bịa bừa một cái cớ để lấp
liếm cho qua chuyện. Dĩ nhiên cô biết con vịt này chẳng liên quan gì đến cậu em trai, bởi vì nó là đồ chơi của con gái bọn họ. Nhưng mà cô có
thể nói ra sao?
Lần sau nhất định phải bảo Tiểu Kiều Kiều xếp đồ chơi gọn gàng mới được.
“Ừ…” Trình Đế Uy chỉ “ừ” một tiếng. Hắn cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ ngồi bóp bóp con vịt: “Anh đang định hỏi em mua ở đâu để đi mua cho Croco vài
con giống vậy.”
“Croco?” Hắc Ly nghe nhắc đến một cái tên xa lạ, nhất thời hơi ngạc nhiên.
Croco là cái gì?
“À, nó là “cún cưng” của anh. Một con của nợ đầu đất lại còn hơi thần kinh tăng động.”
Trình Đế Uy chậm rãi giải thích cho cô, tiện thể vẫn không quên bêu xấu con
boss nhà mình. Rồi hắn bỗng đứng dậy: “Mà thôi. Nếu như em đã chuẩn bị
xong xuôi mọi thứ thì chúng ta xuất phát.”
Hắc Ly khẽ gật đầu. Bản thân cô cũng không muốn chậm trễ mà phí mất thời gian quí báu. Cả một
tuần bận rộn chỉ còn mỗi ngày chủ nhật thảnh thơi, chỉ muốn tận dụng
được hết mức có thể.
Đóng cửa nẻo kĩ càng, hai người liền lên
đường. Ngoài dự đoán, Hắc Ly thế mà lại chủ động tiến đến khoác tay
Trình Đế Uy. Điều này khiến cho người đàn ông khá bất ngờ. Khi hắn quay
sang, lập tức bắt gặp nụ cười nhu hoà của cô gái bên cạnh.