Hắc Ly dường như đã nhận ra điều gì. Cô ngẩng mặt quay ra ngoài cửa, đúng lúc Trình Đế Uy cũng bước chân vào phòng.
Trùng hợp vậy ư?
Hai người đồng thời nhìn nhau, trong mắt cả hai đều thoáng qua sự kinh
ngạc. Ngay cả Lữ Anh Hồng ở bên cạnh cũng bất ngờ. Sau đó, đôi môi chị
bỗng lộ ra một nụ cười.
Ái chà hai cái đứa này, xem chừng là rất có duyên với nhau nha.
"Ly Ly, em cũng đến thăm chị họ sao?"
Trình Đế Uy là người chủ động lên tiếng trước, phá tan sự im lặng. Thế nhưng
Hắc Ly không đáp, chỉ khẽ gật đầu với hắn xem như thừa nhận.
Lữ
Anh Hồng nhìn hai con người trước mặt, phút chốc cảm thấy không khí
trong phòng có chút ngượng ngập. Lúc này, chị bỗng chú ý đến một loạt
túi lớn túi nhỏ trong tay cậu em họ.
"Tiểu Uy, hôm nay lại mang gì cho chị thế?" Lữ Anh Hồng chỉ chỉ vào mấy cái túi, tò mò hỏi.
"Không phải cho chị, là quần áo của Minh Triết." Trình Đế Uy thành thật trả
lời: "Còn mấy túi ngũ cốc lợi sữa em mua cho chị thì đang để ngoài kia
kìa."
"Coi như cậu vẫn còn biết quan tâm đến chị." Lữ Anh Hồng
cười cười trêu chọc hắn. Rồi chị nói: "Nhưng mà mấy lần trước tới chơi,
cậu cũng đã mua rất nhiều quần áo cho Minh Triết rồi. Giờ mua thêm nữa,
bé mặc làm sao hết được đây?"
Dù xét quan hệ huyết thống thì Lữ
Anh Hồng và Trình Đế Uy chỉ là chị em họ con cô con bác. Nhưng chị Hồng
lại là người thân duy nhất bên đằng ngoại của hắn. Cho nên đối với đứa
cháu nhỏ Minh Triết, Trình Đế Uy cũng vô cùng yêu thương. Thậm chí từ
trước khi Tiểu Minh Triết ra đời, hắn đã sắm sửa không biết bao nhiêu
quần áo rồi đồ chơi cho cháu trai. Nhiều đến mức về khoản quần áo, ba mẹ của bé hầu như chẳng phải lo gì.
"Không sao. Cùng lắm thì em nhờ
người đóng thêm một cái tủ nữa để cất đồ của cháu em." Trình Đế Uy tếu
táo đùa. Xong, hắn lại quan tâm hỏi thăm bà chị nhà mình: "Chị, vết mổ
của chị thế nào rồi? Còn đau không?"
"Chị đỡ hơn nhiều rồi." Lữ Anh Hồng mỉm cười đáp. Bàn tay chị bất giác xoa nhẹ lên chỗ sẹo mổ cách một lớp áo.
"Vậy thì tốt. Chị nhớ giữ gìn cẩn thận đấy. Đừng để anh rể em phải thót tim thêm lần nữa."
Trình Đế Uy nói xong. Một cách rất tự nhiên, hắn ngồi xuống giường, ngay bên
cạnh Hắc Ly. Nhìn Tiểu Minh Triết đang ngủ say trong lòng cô, hắn bất
chợt hỏi nhỏ: "Ly Ly, có thể cho anh bế thằng bé một chút không?"
Giọng điệu khẽ khàng tựa như sợ đứa bé tỉnh giấc.
Dù sao cũng là cháu người ta, Hắc Ly đương nhiên không thể từ chối. Cô cẩn thận nâng Tiểu Minh Triết về phía Trình Đế Uy. Có vẻ hắn cũng từng bế
cháu trai nhiều lần, cho nên rất thuần thục đỡ lấy đứa nhỏ.
Chỉ là trong một khoảng khắc thoáng qua, bàn tay hai người vô tình chạm nhau.
Ngay sau khi Trình Đế Uy đã ôm được Tiểu Minh Triết, Hắc Ly liền vội
vàng rụt tay về, cũng chẳng dám nhìn người đàn ông kia.
[...]
Sau cùng, không khí trong phòng cũng không đến nỗi quá tệ. Tiểu Minh Triết
thức giấc, Trình Đế Uy liền ngồi chơi với bé. Còn Hắc Ly và Lữ Anh Hồng
thì kéo nhau sang một góc ngồi nói chuyện phiếm.
Hai chị em lâu
ngày không gặp, tám chuyện nhiệt tình tới mức quên trời quên đất. Đến
khi Hắc Ly để ý đồng hồ đeo tay, thời gian đã là hơn năm giờ chiều.
"Chị Hồng, bây giờ cũng đã gần tối rồi. Có lẽ em phải xin phép về thôi." Cô vừa nói vừa cầm túi đứng dậy.
"Làm gì mà muộn lắm. Hay em cứ ở lại chơi với chị thêm chút nữa đã."
Lữ Anh Hồng dường như chưa muốn để cô em thân thiết rời khỏi. Sau khi
sinh, sức khỏe của chị trở nên tốt, tuần trước còn vừa mới bục vết mổ.
Thế là liền bị ông chồng yêu quý cùng bà chị Tưởng Diễm bắt ngồi yên tại nhà, hoàn toàn chẳng được đi đâu. Hiếm lắm mới có người tới bầu bạn,
vậy mà...
"Chị à, em cũng muốn ở thêm chút nữa. Nhưng hôm nay em
thực sự có việc phải đi ngay. Đợi khi khác rảnh rỗi, em lại đến chơi với chị cùng cháu, được không?"
Hắc Ly đương nhiên hiểu tâm trạng mẹ bỉm của Lữ Anh Hồng. Chỉ là con gái cô đang ở nhà.
Vốn giao Tiểu Kiều Kiều để em trai Vu Tử Hạo trông giúp thì Hắc Ly cũng yên tâm. Tuy nhiên cô còn phải về nấu cơm cho bé con. Cô nhóc được tập
thành thói quen, tầm sáu rưỡi là đã ngồi vào bàn. Bà mẹ trẻ lo rằng nếu
để con gái ăn muộn một chút thì bé con sẽ bị đói mất.
"Thôi được."
Lữ Anh Hồng thực sự không nỡ, nhưng người ta đã nói thế rồi thì bản thân
cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý. Xong dường như nhớ tới chuyện gì, chị
bỗng nhiên quay sang nhìn cậu em họ ngồi chơi với con trai cách đó không xa: "Tiểu Uy, hay là em giúp chị đưa Tiểu Ly về nhà nhé?"
Hả?
Trình Đế Uy đang bận chọc cho cậu nhóc Lý Minh Triết cười toe cười toét. Nghe được lời nói của bà chị, hắn không khỏi bất ngờ.
"Thôi chị. Em không cần đâu." Hắc Ly nghe xong cũng giật mình hốt hoảng, vội
vàng lắc đầu xua tay: "Em tự về được mà, không cần làm phiền anh ấy."
Điên sao mà cô đi cùng Trình Đế Uy. Mối quan hệ của bọn họ từ bốn năm trước
vốn đã trở nên ngượng ngùng, ở riêng tầm năm mười phút đồng hồ còn khó
nữa là. Đã thế từ đây về Deep Water Bay lại không phải gần.
"Tiểu
Ly, em đừng ngại." Lữ Anh Hồng vẫn tươi cười, hoàn toàn chẳng quan tâm
thái độ của Hắc Ly: "Chỗ khu nhà chị khó mà bắt taxi lắm. Cứ để Tiểu Uy
đưa em về cho tiện."
Nói rồi, chị lại quay sang cậu em họ: "Có được không Tiểu Uy?"
Trình Đế Uy lúc này đã đặt Tiểu Minh Triết nằm xuống giường, lấy gối kê đầu
cho bé. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Hắc Ly, mỉm cười đáp lời chị họ: "Được
thôi. Chỉ cần Ly Ly đồng ý là được."