“Vậy vụ án tiếp theo sẽ xảy ra trong sáu ngày nữa.” Dư Tử Giang tiếp lời Đào Lâm.
“Vụ án của Đường Viễn Minh xảy ra cách đây mười năm, Tào Vân Bạn tám năm,
Thân Dực Trung bảy năm trước, Triệu Thần năm năm trước… Cả số năm cũng
giảm dần.” Đào Lâm nói tiếp.
“Mục tiêu tiếp theo: nhóm máu O, tội
phạm đã bỏ trốn, vụ án sẽ có liên quan đến thành phố H và xảy ra không
quá năm năm.” Dư Tử Giang nói thêm.
“Về việc máy sấy tóc tượng
trưng cho điều gì, tôi sẽ mau chóng nói cho anh biết.” Đào Lâm bước qua
quán lẩu vắng tanh, đẩy cửa kính của quán rồi bước ra.
Một cơn gió lạnh thổi đến khiến hai người rùng mình.
“Tôi đã cử người tới biệt thự của Triệu Thần để thu thập chứng cứ. Giờ tôi
phải chạy qua đó để xem xét tình hình, dù gì cũng tiện đường nên để tôi
đưa cậu về.” Dư Tử Giang vỗ vai Đào Lâm.
“Không cần, tôi tự về
được. Vẫn chưa đến giờ xe buýt và tàu điện ngầm ngừng chạy.” Đào Lâm
quay lại và nói với Dư Tử Giang: “Tôi sẽ không quấy rầy anh đâu. Hiện
trường vụ án cần anh nhiều hơn.”
“Ồ... Được...” Dư Tử Giang gật đầu.
Vừa quay người rời đi, Đào Lâm đột nhiên dừng lại. Cậu quay lại nhìn Dư Tử
Giang rồi nói: “À, phải rồi, cái này giao cho anh.” Nói xong cậu ném
chìa khóa xe của Triệu Thần cho Dư Tử Giang. Ban nãy vì chỉ mải mê khám
phá hiện trường, nên cậu để quên chìa khóa trong túi.
“Đây là cái gì?” Dư Tử Giang bắt lấy chìa khóa rồi hỏi.
“Chìa khóa xe của Triệu Thần, tôi đến đây bằng xe của anh ta.” Đào Lâm đáp.
“Chết tiệt, cậu đến đây bằng xe của anh ta?” Dư Tử Giang ngạc nhiên nói.
Đào Lâm nhún vai: “Nếu không... Sao tôi qua đây nhanh như thế?”
“Cậu có biết chiếc xe này cũng được xem là chứng cứ không? Nếu phát hiện ra
thứ gì trong đó thì sao? Khắp xe của anh ta đều có dấu vân tay của cậu!
Cậu làm mọi thứ rối tung hết lên rồi!” Dư Tử Giang chỉ trích cậu một
cách nghiêm khắc.
“Yên tâm, trên xe sẽ không có dấu vân tay của
tôi. Dù có, cũng chỉ là chút dấu vết bị khiếm khuyết thôi.” Đào Lâm nói
tiếp: “Trước khi đến gặp Triệu Thần, tôi đã chuẩn bị trước vài thứ.”
“Cái gì? Cậu chuẩn bị cả rồi?” Dư Tử Giang sửng sốt.
“Nay tôi tới tìm Triệu Thần để tìm chứng cứ anh ta giết vợ, nên đương nhiên tôi phải chuẩn bị chứ.” Đào Lâm chỉ gật đầu.
“Đơn giản là tôi chỉ bôi keo lên tay thôi, giờ keo sắp bong hết rồi.” Cậu nói tiếp.
Đào Lâm quấn gọn áo khoác. Cậu dụi mũi vào cổ áo rồi chợt nhận ra mùi máu
trên người cậu vẫn chưa biến mất. Cậu lại thở dài nhìn xuống đôi giày
của mình, dù đã lau sạch vết máu mấy lần nhưng lòng cậu vẫn không yên.
Ở sân ga tàu điện ngầm, lúc này hầu như tất cả mọi người đều vừa tan làm. Ai cũng cố gắng lê lết tấm thân mệt mỏi để trở về nhà.
Đào Lâm cũng thế. Cậu cúi đầu nhìn sàn nhà lát gạch trắng muốt dưới chân rồi bần thần.
Một vũng máu lớn tuôn ra giữa những viên gạch trắng sáng, dòng máu đỏ tươi
từ từ chảy xuống lòng bàn chân. Đào Lâm giật mình khi thấy máu đỏ dần
bao quanh mình, những tiếng la hét kinh hoàng và đau đớn như thể đang
cầu xin lòng thương xót cứ văng vẳng bên tai.
Cậu như bị thứ gì đó giữ chặt khiến cả người cứng đờ không nhúc nhích được. Máu tươi chảy
suối, tim đập loạn xạ, những cái chết đầy oan ức của các nạn nhân...
Những hình ảnh kinh hoàng này dường như đang giữ chặt Đào Lâm.
Dù trông Đào Lâm khá bình tĩnh, nhưng thực ra cậu gần như không thở được, mồ hôi liên tục nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo.
“Tàu điện ngầm sắp vào ga!” Âm thanh từ ga tàu nhanh chóng kéo Đào Lâm trở về thực tại.
“Mình vừa bị ảo giác.” Đào Lâm bừng tỉnh, cậu liếc nhìn sàn nhà một lần nữa, và dưới chân cậu vẫn chỉ là nền gạch trắng sáng.
Đào Lâm thở dài rồi lên tàu. Cậu đứng trong góc, cách xa dòng người đông
đúc đằng kia để che đi mùi máu tanh nhàn nhạt chưa biến mất trên cơ thể.
Hôm nay Đào Lâm mệt đừ người, cậu vươn tay mở cửa. Lúc thò tay vào túi tìm
chìa khóa, đầu ngón tay cậu chạm vào lọ Luminol lạnh như băng. Chưa kịp
dùng đến, cậu đã kết thúc công việc.
Nghĩ thế, Đào Lâm cảm thấy rất khó chịu.
Kẻ ác nhất định phải bị trừng phạt nhưng không phải vì những lý do ghê rợn như thế.
Đào Lâm đẩy cửa bước vào, thấy đèn trong nhà được bật sáng. Ngụy Thần Phong đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh, vừa xem TV vừa dùng thìa khuấy ly sữa nóng. Thấy tiếng động, Ngụy Thần Phong không nói gì, chỉ liếc nhìn Đào
Lâm rồi tiếp tục xem chương trình thời sự trên TV.
“Sao bác lại ở đây?” Đào Lâm ngạc nhiên.
“Nhà này là của bác, bác không được đến sao?” Ngụy Thần Phong nhìn Đào Lâm rồi cười, sau đó ông ta nhấp một ngụm sữa nóng.
Đây là nhà của Đào Lâm, cũng là nhà của Ngụy Thần Phong. Từ khi bố mẹ của
Đào Lâm qua đời, cậu đã rời khỏi căn nhà cũ và chuyển đến sống với Ngụy
Thần Phong.
“Ý cháu là...” Đào Lâm thở dài rồi tựa người vào tường để thay giày: “Sau khi Tô Thanh bị bệnh, bác nói sẽ ở lại bệnh viện để
chăm nên không hay về nhà. Sao hôm nay bác về?”
Tô Thanh bị ốm
nặng, Ngụy Thần Phong vào trong viện chăm sóc để quá trình điều trị của
cô ấy không bị gián đoạn. Kể từ đó, Đào Lâm là người duy nhất sống trong ngôi nhà này.
“Như cháu vừa nói: bác “không hay về nhà” chứ không phải “không nhà”.” Ngụy Thần Phong đáp.
“Dạo này tình hình của Tô Thanh ổn định hơn, nên bác sẽ về nhà mấy ngày, dù
sao ngủ ở nhà vẫn thoải mái nhất.” Ông ta vừa duỗi vai vừa nói.
“Ồ...” Đào Lâm đáp. Cậu bước vào phòng khách rồi thấy tất cả những thứ mình
chất đống trên bàn ăn đã được đặt ngay ngắn trong tủ lạnh, chiếc bàn đã
ngăn nắp trở lại.