“Quyền hạn của người nhà tôi không lớn đến thế, ông ấy chỉ là một cảnh sát
bình thường trong đồn. Việc này anh có thể nhờ Dư Tử Giang giúp.” Tần
Yêu nói thêm.
“Vậy cô có thể nhờ người nhà của cô tìm lại hồ sơ
ghi quá trình gây án của ba người họ không? Không cần tổng hợp đầy đủ,
tôi chỉ muốn xem khái quát những tình tiết đã xảy ra trong những vụ án
cũ của ba năm trước thôi.” Đào Lâm lùi lại.
Tần Yêu nghiêng đầu
suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng. Có điều những vụ án này
đều đã xảy ra từ rất lâu, dù cảnh sát có tìm mọi ngóc ngách cũng không
thể tổng hợp đủ được.”
“Không sao, tôi chỉ cần thông tin sơ bộ.” Đào Lâm nói tiếp: “Những việc còn lại… Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Vẫn như cũ, tối nay sau khi nhận được email, đọc xong anh nhớ xóa ngay.”
Cuối cùng, Tần Yêu và Đào Lâm cũng tìm được tiếng nói chung.
Hai người họ đi hai hướng khác nhau, nhà của Đào Lâm nằm ở hướng ngược lại với đường về trường đại học G của Tần Yêu.
Tần Yêu lên xe buýt, còn Đào Lâm xuống ga tàu điện ngầm.
Trên chiếc xe buýt đang chạy bon bon trên con đường gập ghềnh, cơn gió thổi
qua người cô gái đang ngồi bên cửa sổ. Cô lặng im ngắm nhìn dòng người
đông đúc đang chạy xe bên ngoài, ngón tay cô liên tục gõ nhẹ lên đùi như đang làm theo một thứ gì đó.
Trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc,
cậu thiếu niên nhường cái ghế mà khó khăn lắm cậu mới giành được cho cụ
già, sau đó rúc vào một góc và cố gắng suy nghĩ để tìm thêm manh mối.
Tiếng nói chuyện, cười đùa của mọi người xung quanh không hề gây ảnh
hưởng đến cậu, bởi lúc này trông cậu như đang đắm chìm vào một thế giới
chỉ có cậu và bản kế hoạch đầy phức tạp của mình.
Đào Lâm không
quên cầm theo chiếc USB đang móc vào chìa khóa của mình. Vừa về đến nhà, cậu đi thẳng đến bàn máy tính và sao chép video trong USB vào máy. Để
không làm chậm trễ thời gian của Dư Tử Giang, chưa kịp xem xong nội
dung, cậu vừa lên ứng dụng tìm người chuyển hàng, vừa gói USB vào chiếc
phong bì rồi gửi đến đồn cảnh sát.
Khi mọi việc được xử lý ổn
thỏa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi trước máy tính, đeo kính và mở đoạn video quán cà phê kia lên xem.
Camera giám sát phía trước đã quay được Thân Thụ Trung. Anh ta luôn thích ngồi trong quán café và
cách xa cửa sổ. Việc hòa vào những nhân viên văn phòng luôn tất bật
khiến người khác khó để mắt đến anh ta.
Đúng như Đào Lâm dự đoán, Thân Thụ Trung luôn nhìn tờ báo với gương mặt hốt hoảng và đọc cho đến khi quán tắt đèn, đóng cửa.
Đào Lâm tua video giám sát cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông bước đến chỗ của Thân Thụ Trung. Khi ấy trời đã tối và đây cũng là lần cuối cùng Thân Thụ Trung xuất hiện tại cửa hàng.
Đó là người đàn ông mặc
vest và đi giày da. Người đó ung dung ngồi ở cái ghế đối diện Thân Thụ
Trung, Thân Thụ Trung cũng vô thức đặt tờ báo trên tay xuống. Vài giây
sau, người đàn ông đó bắt đầu bàn bạc chuyện gì đó với Thân Thụ Trung.
“Là người quen.” Trong đầu Đào Lâm bỗng nảy ra điều đó.
Đoạn video giám sát ghi lại khuôn mặt của người đàn ông đó rất rõ. Người đó
giơ tay lên, mặt đồng hồ bằng bạc sáng loáng ở cổ tay trông rất bắt mắt.
“Người giàu có.” Ba từ ấy lóe lên trong đầu Đào Lâm.
Danh tính, địa vị của người đàn ông này hẳn không bình thường, và tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn cũng đã được quay lại.
Đây chắc chắn là một tin tốt đối với Đào Lâm, nhờ thứ này Dư Tử Giang sẽ nhanh chóng tìm ra tên tuổi của hắn.
Xem xong đoạn video giám sát, Đào Lâm không tìm được thêm thông tin có ích
nào. Cậu ôm trán nhìn màn hình trống trơn một hồi rồi mở một tài liệu
khác.
Trên tài liệu có những vòng tròn màu đỏ và xanh được vẽ xen
kẽ với nhau và có những chỗ vòng màu xanh vẽ chồng lên vòng đỏ. Đây chắc chắn là bản đồ phân tích nơi ẩn náu của hung thủ!
Bản đồ này đầy màu sắc như một bức Tả Ý Họa.
Đào Lâm cau mày, những nét vẽ loạn xạ xen lẫn với những địa danh sặc sỡ,
những con đường trắng, tên địa điểm màu đen cùng với ánh sáng của máy
tính khiến đôi mắt đau nhức vì phải nhìn quá lâu.
Đào Lâm nhấp
chuột và nhanh chóng hủy bỏ một số khu vực màu xanh: những nơi này không đi qua ba trạm xe buýt “tiểu khu Hoằng Bác, khu bán sách Thiên Duyệt và công viên Cảnh Sơn”.
Sau cùng, đôi mắt của Đào Lâm không chịu nổi nữa, cậu đành tháo kính và lấy tay nhấn mí mắt.
“Mỗi khi có một người bị giết, phạm vi ẩn náu của hung thủ sẽ nhỏ lại.” Đào
Lâm vừa nhắm mắt vừa nghĩ: “Tuyến đường này có tất cả bốn mươi tám trạm
xe, và có quá nhiều tổ hợp khả năng có thể xảy ra.” Đào Lâm vò đầu bứt
tóc.
Cậu dường như có thể hình dung ra bộ mặt khó ưa của hung thủ. Có lẽ hắn đã đoán được việc Đào Lâm đang cố hết sức để bắt mình, nhưng
hắn chẳng hề sợ hãi mà cứ thế vung lưỡi dao lạnh toát để từ từ hoàn
thành tội ác biến thái này.
Hắn cười khẩy và tận hưởng cảm giác bị hàng ngàn người truy đuổi, dù chỗ trốn của hắn sắp bị lộ, hắn vẫn thích đắm chìm vào trò chơi đẫm máu này.
“Cứ nhào vô đi. Nếu mày không
đến tìm tao, hãy ngoan ngoãn chịu cảnh bị tao dắt mũi. Dù mày tìm được
tao là ai, mày cũng chẳng thể cứu những người bị tao giết!” Lúc này, tên tội phạm biến thái kia hẳn đang có suy nghĩ ngạo mạn như thế.
Đào Lâm nhìn tấm bản đồ, nó mơ hồ hiện lên gương mặt của hung thủ mà cậu
vừa hình dung ra. Cậu cảm thấy ghê tởm với khuôn mặt gớm ghiếc và đáng
sợ đó.
Sau đó, Đào Lâm sắp xếp lại các tập tin và gửi cho Dư Tử Giang.
“Phạm vi mới.” Cậu gõ vài từ.
Hộp thoại tĩnh lặng, không có động tĩnh gì.
Lúc này, Dư Tử Giang đang nhìn đống tài liệu chất cao như núi ở trên bàn.
Nhận được tài liệu Đào Lâm vừa gửi qua mail, anh khó chịu và chẳng muốn
trả lời lại rằng “Đã nhận được.”
Dư Tử Giang đang phải đối mặt với áp lực mà trước nay chưa từng có.
“Cộc, cộc, cộc.” Người trợ lý bỗng gõ bàn của Dư Tử Giang.
“Sếp, người chuyển hàng giao đồ đến.” Người trợ lý nói.
“Cái gì vậy?” Dư Tử Giang ngẩng đầu rồi hỏi.
“Một vật nho nhỏ được bọc lại bởi phong bì.” Trợ lý nói và đưa phong bì cho
Dư Tử Giang. Nhìn chữ ký trên phong bì: Đào Lâm, anh hiểu ngay thứ được
gói trong đó là gì.
Trong đó chắc chắn là USB chứa đoạn video giám sát quán cà phê. Đây là nơi ẩn náu cuối cùng của Thân Thụ Trung và cũng là lần cuối cùng anh ta trò chuyện với người khác.
“Được rồi, anh đi làm việc đi.” Dư Tử Giang gật đầu.
Người trợ lý vừa quay người rời đi, như vừa nhớ ra gì đó, Dư Tử Giang bỗng gọi anh ta quay lại.
“Đào Lâm nói cậu ta có người nhà hiện đang làm bệnh viện trung ương. Anh hãy điều tra giúp tôi xem người đó là ai.” Dư Tử Giang vừa xoa hai bên thái dương vừa nói: “Đào Lâm nói rằng người này thường cung cấp tiền sinh
hoạt cho cậu ta, nên tôi đoán người này có thể là bố hoặc mẹ. Người ấy
khoảng 50 tuổi. Tiền sinh hoạt hàng tháng của Đào Lâm không hề ít, nên
có thể người nhà cậu ta là một vị bác sĩ hay chuyên gia nào đấy. Hãy chú ý đến vị bác sĩ nào mang họ Đào nhé.”
“Được, tôi đi ngay.” Nói xong, trợ lý bước ra khỏi văn phòng.