Cậu ta dừng lại trước một cánh cửa
và nhìn qua ô cửa sổ trong suốt phía bên trên, cậu ta thấy một cô gái
đang nằm nửa người trên giường. Dáng người cô gái đó mảnh mai gầy gò,
sắc mặt có chút tái nhợt, cô ấy mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng,
mái tóc đen dưới mũ dệt kim phủ lên trên hai má, trông cô có vẻ suy
nhược, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp nhẹ nhàng vốn có. Cô gái nghiêng
người nhìn ánh mặt trời rọi chiếu bên ngoài cửa sổ, không nhận ra rằng
Đào Lâm đang nhìn cô qua ô kính trong suốt bên ngoài cửa.
Cô gái
này chính là Tô Thanh, cô ấy đã bị căn bệnh quái ác giam cầm trong nhà
tù trắng này mấy năm nay, thỉnh thoảng cũng đi dạo trong khuôn viên của
bệnh viện, nhưng thật sự là không thỏa mãn được khát vọng tự do của cô
ấy. Vì vậy, cô ấy thường xuyên chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy
mặt trời thay đổi quanh năm. Đón lấy ánh nắng mặt trời là một thứ xa xỉ
như thế nào đối với cô ấy chứ.
Đào Lâm đứng ở ngoài cửa, cũng không có ý định đi vào, chỉ đứng ngắm nhìn Tô Thanh đến mức ngẩn ngơ cả người.
"Đào Lâm? Lâu lắm rồi chị không thấy em tới đây?" Giọng nói của một người
con gái nhẹ nhàng gọi cậu ta lại, Đào Lâm giật mình nhìn lại, một y tá
cầm thuốc đứng sau lưng cậu ta.
"Chị Y Nhiễm, đã lâu không gặp."
Đào Lâm lập tức mỉm cười chào hỏi. Lý Y Nhiễm là y tá chuyên chăm sóc
cho Tô Thanh đã mấy năm nay rồi, cũng dần quen thuộc với Đào Lâm: "Mọi
thứ thế nào rồi ạ?” Đào Lâm hỏi.
"Yên tâm đi, tình hình đều ổn
định cả." Y tá Lý trả lời: "Chị và bác sĩ Ngụy ở đây, Tô Thanh sẽ không
sao đâu, bệnh tình cô ấy cũng tương đối ổn định rồi.”
"Vâng ạ, vậy em đi trước nhé." Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm, lập tức muốn rời đi.
"Vừa mới tới đã phải đi rồi sao?" Y tá Lý có chút kinh ngạc.
"Đừng nói cho cô ấy biết là em đã ở đây nhé." Đào Lâm chậm rãi nói: "Tình
hình hiện tại có chút lộn xộn, em không muốn để cho cô ấy phải lo lắng
về điều đó.”
"Chị cũng đã nghe nó về chuyện của em." Y tá Lý gật
đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Em yên tâm sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thôi,
chờ cho mọi việc sáng tỏ, rồi lại vào gặp Tô Thanh.”
"Ừm, rất nhanh thôi." Đào Lâm dứt khoát nói, sau đó vội vàng rời đi.
Y tá Lý Y Nhiễm nhìn theo bóng lưng Đào Lâm rời đi, cho đến khi bóng cậu
ta nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt, lúc này mới gõ cửa phòng Tô
Thanh, mang thuốc vào.
"Tô Thanh, em đến giờ uống thuốc rồi." Lý Y Nhiễm mỉm cười, nhiệt tình nói với Tô Thanh vẫn đang ở đó ngẩn người.
Khi đối mặt với Tô Thanh, y tá Lý luôn muốn làm cho bầu không khí trở
nên sinh động và thoải mái hơn một chút: "Sau khi uống thuốc xong, chị
sẽ tiêm cho em thêm một mũi là em có thể yên tâm ngủ trưa rồi.”
Tô Thanh không quay đầu lại, vẫn đang nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, y tá Lý cho rằng cô vẫn còn đang ngây người ra đó, liền gọi Tô Thanh thêm
vài tiếng.
"Vừa rồi, có phải có người tới đây phải không?" Tô Thanh trầm mặc thật lâu, chậm rãi hỏi.
"À! Không có, Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?" Lý Y Nhiễm ngập ngừng một chút, Đào Lâm thực sự đã tới, nhưng rõ ràng cô không thể nói ra sự thật.
"Chị bình thường đều vẫn luôn đúng mười hai giờ rưỡi sẽ đưa thuốc vào phòng
em, hầu như mỗi một lần đều không lệch một phút nào cả. Nhưng bây giờ,
chị đã chậm năm phút rồi đó." Tô Thanh vẫn không xoay người lại, mà nhẹ
giọng trả lời. "Trong năm phút này, em đoán chị và ai đó đã nói chuyện
với nhau một chút.”
"Em đó nha, chính là vì đi theo bác sĩ Ngụy và Đào Lâm quá lâu, nên đều đã bắt đầu học được cách suy luận của bọn họ
rồi đấy." Lý Y Nhiễm cười và biện hộ cho chính mình: "Không có ai đến
cả, chậm năm phút là bởi vì chị phải đi vệ sinh, lần sau chị nhất định
phải đúng giờ. ”
"Thật sao..." Giọng nói của Tô Thanh mềm nhũn, giống như không có sức lực.
"Được rồi, uống thuốc đi nào..." Lý Y Nhiễm nhanh chóng chấm dứt cuộc đối
thoại giữa bọn họ, nếu Tô Thanh còn tiếp tục đặt câu hỏi, cô sợ mình sẽ
để lộ ra mất.
Đào Lâm rời khỏi bệnh viện, cậu ta vốn định sẽ nghe lời Ngụy Thần Phong, trước tiên phải trở về trường học.
Cậu ta đối mặt với ánh mặt trời và đi bộ đến tận đến ga tàu điện ngầm. Dọc
theo đường đi Đào Lâm đều cúi đầu, vắt óc suy nghĩ về những suy đoán vừa mới nhắc tới ở văn phòng bác sĩ Ngụy.
"Hung thủ muốn lấy tim để
làm cấy ghép tim, vì mục đích gì cơ chứ?" Ngay khi ánh mặt trời cùng tế
bào não sôi sục tra tấn Đào Lâm, khiến toàn thân cậu ta đều nóng bừng
lên, đầu óc ong ong, giọng nói phát ra từ phía sâu thẳm trong đầu lại
xuất hiện.
Đây là vấn đề mà cậu ta phải tìm ra để Đào Lâm có thể suy đoán về các đặc điểm cơ bản của hung thủ.
"Có hai khả năng..." Đào Lâm bắt đầu tự hỏi mình trong đầu, trước mắt cậu
ta rõ ràng là một vỉa hè thẳng tắp, nhưng trong thế giới của cậu ta, bản thân đang từng bước đi trong rừng rậm nghi ngút sương mù lượn lờ, cậu
ta cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng về phía trước, giọng nói
phát ra từ sâu thẳm như ánh sáng trước mắt cậu ta.
"Thứ nhất, việc cấy ghép nội tạng có thể tạo ra khối tài sản khổng lồ cho hắn ta, và
nguồn cung cấp trái tim là khan hiếm nhất. Do hắn ta thiếu tiền, cho nên hắn ta đã phải làm điều đó. Thứ hai, hắn ta cần một trái tim khỏe mạnh
và mạnh mẽ để duy trì sự sống cho bản thân mình hoặc cho sự sống của
người khác, buộc hắn ta phải làm như vậy.” Sau khi trả lời xong, cậu ta
lại trầm tư một lúc.
"Cấy ghép thận trong cấy ghép nội tạng là phổ biến nhất, tim mặc dù khan hiếm nhưng khó duy trì, lại cộng với phẫu
thuật ghép tim cũng không phải là phổ biến, vì vậy nếu hung thủ giết
người để làm giàu, thì cấy ghép tim không phải là một lựa chọn hoàn hảo. Khả năng thứ nhất bị loại bỏ." Đào Lâm phủ nhận một trong những khả
năng này, làm cho động cơ càng lúc càng rõ ràng.
"Bây giờ chỉ còn
lại khả năng thứ hai, hung thủ có thể bị một số loại bệnh tim, hoặc
người thân của hắn ta bị bệnh, hoặc rất có thể là một thành viên trong
gia đình hắn ta. Bằng cách này, hắn ta cảm thấy rằng hắn ta buộc phải có được một trái tim." Đào Lâm vừa nghĩ vừa đi xuống cầu thang tàu điện
ngầm.
“Hiện tại đã trôi qua một tuần ba ngày kể từ khi vụ án ở khu bán sách Thiên Duyệt xảy ra, mà vụ án khu bán sách Thiên Duyệt xảy ra
đã mười hai ngày sau khi vụ án tiểu khu Hoằng Bác xảy ra, cậu ta lại cho rằng hung thủ sẽ tiếp tục phạm tội theo quy luật thông thường như “thời điểm gây án giống nhau”, như vậy nếu tiếp tục gây án thì người chết
tiếp theo sẽ xuất hiện vào hai ngày này." Đào Lâm vừa nghĩ, vừa bước lên tàu điện ngầm: "Cho nên tìm được quy luật hành hung của hung thủ, để mà phỏng đoán thời gian và địa điểm sắp xảy ra cuộc hành hung.”
"Bệnh nhân của tôi cũng không giống như tên hung thủ mà anh phải đối mặt, đều là có tính toán trước khi tìm tới cửa..." Tàu điện ngầm ầm ầm khởi
động, lái xe về phía trường của Đào Lâm. Đột nhiên, trong đầu cậu ta lại hiện lên những lời của bác sĩ Ngụy Thần Phong vô tình nói với cậu ta.
“Tính trước!” Đào Lâm mạnh mẽ hít sâu một hơi: "Hung thủ sẽ dựa vào cái gì mà có thể tính trước chứ!" Cậu ta nghiêm túc đứng ở cửa tàu điện ngầm, gió rít qua từ khe hở khẽ thổi vào, thổi đến mức sống lưng của cậu ta đều
lạnh toát.
"Không còn nhiều thời gian... Không còn nhiều thời
gian..." Đào Lâm nhắm mắt lại, những hình ảnh toàn thân đầy máu kia ngã
xuống lập tức xâm chiếm tất cả tư duy của cậu ta, giống như vi khuẩn
đang sinh sôi trong cơ thể cậu ta vậy, hình ảnh đỏ kia như muốn nuốt
chửng cậu ta.
Tàu điện ngầm chạy càng lúc càng nhanh, tiếng gió
càng ngày càng sắc bén chói tai, giống như tiếng la hét của đám ma quỷ
địa ngục...
"Không được, chi tiết đặc điểm của hung thủ còn chưa
đủ nhiều, tôi không có cách nào để có thể tiếp tục suy luận..." Đào Lâm
mở mắt hai mắt vừa nhắm chặt ra, thở hổn hển: "Nhưng Dư Tử Giang không
chịu giúp tôi, tôi không có cách nào có thể lấy được tài liệu đầy đủ
hơn!”