Nghiên Trì nghe xong thoả mãn liền tiếp tục hôn, hắn từ từ đỡ lưng cô nằm xuống giường.
Bây giờ còn chưa phải là tối, làm như thế có ổn không nhỉ? Huống chi mọi người trong nhà vẫn còn đang làm việc.
Hắn vội gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, giờ đã là lúc nào rồi mà
còn nghĩ đến mấy chuyện đó. Nếu đã lỡ rồi thì tự bản thân hắn sẽ không
dừng lại được.
Nghiên Trì di chuyển xuống cổ cô, hơi thở của hắn phà vào cần cổ trắng nõn tạo nên cảm giác gì đó rất kích thích. Bàn tay ấm nóng không an phận bắt đầu di chuyển, hắn luồn tay vào trong áo cô
vuốt nhẹ vòng eo thon thả. Thư Nghiên bất giác run nhẹ, những loại khoái cảm này nhất thời cô chưa thể thích ứng được.
Hô hấp dần trở nên khó khăn, trong tình huống này cô không biết phải làm thế nào để điều chỉnh lại hơi thở bình thường cả.
Nghiên Trì lúc này có chút chần chừ, những nơi kín đáo nhất của người con gái
hắn còn chưa chạm tới. Con mồi đã dâng tới tận miệng mà sói còn không
vội thưởng thức, thật là chẳng giống tác phong của hắn gì cả.
Lưỡng lự như thế là hắn đang chê cô không đủ thu hút, không đủ sức hấp dẫn sao?
Không phải... Chỉ là hắn lo lắng một điều, đó chính là sự tình nguyện.
“Cho anh nhé?”
“Gì cơ?”
Hắn tiến đến, thanh âm trầm ấm thì thầm vào tai cô, “Quãng đời còn lại của em.”
Quãng đời còn lại của cô giao lại cho hắn, quãng đời của cô cũng là quãng đời của hắn... Và quãng đời này hắn nhất định sẽ trân trọng!
“Chú nói thử xem, nếu không cho anh thì em nên cho ai đây?”
Những lời nói của bé con gần đây rất hợp ý hắn, dẻo miệng hơn rồi, cũng thành công mê hoặc hắn luôn rồi.
Có được sự đồng ý rồi thì hắn không việc gì phải chần chừ nữa...
Nghiên Trì hôn lên trán cô, bàn tay dễ dàng tuột một bên áo xuống để lộ bờ vai trắng ngần. Vì áo cô mặc hôm nay là áo phông rộng nên mọi chuyện cũng
dễ giải quyết.
Chiếc xương quai xanh quyến rũ rất hợp mắt làm
hắn không kiềm được lòng mà cắn nhẹ, trên đó liền in hằn dấu răng mờ mờ. Đánh dấu chủ quyền theo cách này cũng thật có chút mới lạ.
Chiếc áo phông trên người cô nhanh chóng được cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc áo lót bó sát lấy thân trên, trông thật chướng mắt.
Thư Nghiên bất giác đỏ mặt, có chút xấu hổ. Rõ ràng là từ khi bắt đầu gặp
hắn, nhận thức về chuyện nam nữ của cô đã thay đổi rõ rệt. Không còn
nghĩ rằng bộ phận cấu tạo sinh lý của nam và nữ giống nhau nữa mà chúng
có sự khác biệt rất lớn, còn có thể tác động qua lại với nhau.
Bàn tay Nghiên Trì nhẹ nhàng chạm vào hai gò bồng đào trước ngực ấy, cách
một lớp áo mỏng bỗng như có một tia lửa điện chạy ngang qua làm cả hai
cùng lúc nhìn nhau một cách ngờ nghệch.
Ai cũng là lần đầu cả thôi...
“Bé con, em không cần hoảng.”
Hắn trấn an cô bằng một nụ hôn nữa, tay tận lực nâng niu, xoa nắn nhẹ nhàng để cô từ từ thích ứng.
Chúng thật mềm mại, trước giờ hắn chưa từng động vào thứ gì có độ mềm mại lại đàn hồi như thế.
“Ưm... Anh...”
Thư Nghiên cắn môi, ý thức dần dần không rõ ràng đan tay vào mái tóc của người đàn ông trên người mình.
Chiếc áo lót cuối cùng cũng tuột hẳn xuống, hắn chạm môi lên làn da mềm mỏng, mân mê vị ngọt trên người cô như thưởng thức cao lương mỹ vị. Những nơi có bờ môi hắn chạm qua đều để lại sự bỏng rát ẩm ướt trên người cô gái
nhỏ.
Thực ra trong những chuyện này Nghiên Trì không có kinh nghiệm, hắn chỉ làm theo bản năng khiến Thư Nghiên cảm thấy thoải mái.
Bàn tay hắn lúc này lại di chuyển xuống eo cô và dừng lại nơi đó một lúc. Không cần nóng vội, không được làm bé con hoảng sợ!
Bất chợt từ bên ngoài truyền đến tiếng nói quen thuộc, “Trì, cậu có trong đó không?”
Có lẽ là nghe nhầm rồi, hắn cố gắng không để vào tai mà tiếp tục yêu thương bé con.
Chỉ có điều...
“Nghiên Trì, tôi là Tư Thịnh đây, có việc muốn hỏi cậu chút.”