Bà Hoắc cùng mẹ Lâm ngày ngày bế cháu gần một tháng tuổi lượn lờ trước mặt mấy bạn thân
phu nhân. Ha ha, các người có cháu bế sao? Không, các người không có. Các người có cháu mà đáng yêu ngoan ngoãn được như này
sao? Không, các người cũng không có. Nhưng mà hai bà có a, há
há há ghen tị chết các ngươi đi.
“ Mẹ Lâm a, cháu nói xem
năm ngày nữa liền đầy tháng rồi, phải làm thế nào mới tốt
được nhỉ, có nên mời truyền thông không. Ây không được, nếu mời
truyền thông chắt ta sẽ bị chú ý nhiều lắm.”
Mẹ Lâm cũng không mấy tán thành việc cháu ngoại còn bé xíu đã bị nhiều
người nhắm vào “ Hay là mời người thân đối tác, bạn bè của
hai đứa thôi. Nhưng mà như vậy lại nhỏ quá.”
“ Không sao
không sao, đối tác đã rất nhiều rồi, bạn bè của hai đứa cũng
không nhiều lắm. Người nhà lại khá nhiều. Mấy bà bạn cũng
nhiều nữa. Đều mời hết.”
“ Bà thông gia, ngày mai chúng ta đi chọn quà cho tiểu Duệ Duệ đi. Quần áo dạo này lớn nhanh
quá, sắp không mặc vừa rồi.”
Hai bà cháu ngồi nói rất
hăng say, không hề biết ông Hoắc hai hàng nước mắt lăn dài, hu
hu, có chắt quên chồng rồi. Mời nhiều người như vậy làm sao mà kịp a.
Nói thì nói thế thôi, chứ hiệu xuất làm việc
của Hoắc gia luôn cực kỳ nhanh, buổi tối đã xong hết rồi. Mấy
ngày này ba mẹ Lâm đều ở nhà tổ Hoắc gia chơi với cháu. Lâm An Niên hiếm khi có thời gian rảnh, mặc dù mấy ngày nữa là đầy
tháng nhưng mà có thời gian nghỉ ngơi cậu liền triệt để tận
dụng. Đáng tiếc papa Hoắc đang bận tăng ca rồi, không thể bồi
cậu. Nghẹn chết cậu rồi hiu hiu.
Lâm An Niên ở trong nhà
Hoắc Cẩn Dật chán như con gián đi đi lại lại không biết làm gì liền cầm điện thoại liên chơi. Tinh, một tin nhắn lạ nhảy ra.
Lâm An Niên nhấn vào, là một folder không tên, bên trong là một tập
tài liệu nén. Lâm An Niên đột nhiên có cảm giác đây là thứ tốt liền chuyển sang máy tính mở ra xem. Bên trong thế nhưng là mấy việc không thể để ra ánh sáng của Liễu gia và mấy bí mật
tưởng nhỏ mà to của Hoắc Thanh. Bên trong còn có một tấm ảnh.
Thiếu niên đứng trước gương tự chụp che đi khuôn mặt, để lộ
toàn thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp. Lâm An Niên cảm giác bức ảnh
này vô cùng quen thuộc những đoán mãi cũng không ra. Cậu bé
này chắc là O đi, mái tóc màu nâu nhạt như con lai, da dẻ
trắng trẻo, khuôn mặt đã che đi nhưng Lâm An Niên vẫn đoán được
cậu bé hẳ phải rất đáng yêu.
“ Ha, gan tên nhóc này cũng lớn quá ha.” Giọng nói thình lình vang lên bên tai Lâm An Niên.
Lâm An Niên giật mình quay người lại. Papa Hoắc không biết khi nào
ở đằng sau cậu rồi, hắn không phải bảo tăng ca nhiều việc hay
sao. Tại sao lại ở đây???
“ Sao, không muốn thấy tôi à? Cái biểu cảm kia của em là gì hả?” Hoắc Cẩn Dật ngoài mặt không
cảm xúc nhưng trong lòng tổn thương chết đi được. Niên Niên của
hắn lại đang nhớ tên kia chứ gì.
“ Anh rảnh quá ha, không phải bảo bận việc à. Đầy tháng của con chuẩn bị xong chưa?” Lâm An Niên quay người lại tiếp tục nhìn máy tính.
Hoắc Cẩn Dật cúi người ở
trên cổ cậu cắn cắn mấy miếng “ Em là quá xem thường tôi hay
gì, mấy chuyện cỏn con này đều xong lâu rồi.”
Lâm An Niên giơ tay đẩy đâu ai kia “ Cút đi, anh là cún hả.”
“ Gâu.”
Lâm An Niên ánh mắt kinh khủng nhấc điện thoại “ mẹ ạ, cho tiểu
bảo bối nghe điện thoại. Alo con trai, papa con là cẩu, con
đừng…”
Điện thoại bbij giật đi ném sang một bên, Hoắc Cẩn
Dật chặn miệng kêu loạn của Lâm An Niên, tình thú giữa baba và
papa không thể để con trai nghe được.
“ Ah, anh đi ra ngay, không thấy em đang bận sao.”
“ Hoắc Thanh xử lý đơn giản, em để anh là được rồi.”
“ Anh không hiểu, đầy tháng có mời Hoắc Thanh không?” Lâm An Niên
trượt trượt xem mấy phần tài liệu khác. Vị thần tiên nào gửi
cho cậu đây, cậu đang định đi tìm.
“ Có mời, mấy dòng
nhánh Hoắc gia đều phải có người đi, Hoắc Thanh nhắm đến Hoắc gia như vậy tất nhiên là đến rồi. Sao vậy, em lại có ý tưởng
gì à?”
“ Hoắc Thanh chắc sẽ dẫn theo Liễu Như Ca, tìm
cách nói với cô ta, có thể để cho cô ấy một con đường, nhưng
Liễu gia phải gánh tội thay cô ta. Hoặc là cô ta tự gánh, nhưng
mà Liễu Như Ca chắc là không chọn bảo vệ Liễu gia đâu.”
“ Hạng mục Nam Sơn
kia khởi công vào hai tháng nữa, Hoắc Thanh cũng gan thật tranh
một công việc nhỏ xíu hòng đánh lên danh tiếng nhà anh, anh
không định phản hồi lại sao?”
“ Không, tôi hỏi em, tập đoàn LCI top đầu cả nước về xây dựng tại sao không tam gia, nhà tài
phiệt lớn Laveroz chi nhánh lớn ở nước ta tại sao lại không tham gia.”
“ Cuối cùng cũng không hoàn thành được đâu, hạng mục này kiểu
gì cũng chết. Tôi không biết vì sao nhưng mà LCI đánh tiếng,
không thể tham gia, nhóm khảo cổ phát hiện có di tích cực kỳ
quan trọng ở khu vực đó. Mặc dù lưới điện dưới biển ảnh không lớn, nhưng thời gian để nghiên cứu di tích này chắc chắn rất
lâu. Mà hạng mục Nam Sơn bắt buộc phải dừng lại cho đến khi di
tích được nghiên cứu xong, khả năng cao là hạng mục sẽ không bao giờ được thực hiện nữa.”
Lâm An Niên bất ngờ, trong nguyên tác không hề nói đến việc này, hoặc có khi trước khi Hoắc
Thanh phát hiện ra hạng mục, Hoắc gia đã sớm ném tai họa này
đi rồi. Cho nên sau đó hàng loạt công ty lớn gặp bất lợi, mở
đường cho Hoắc Thanh thâu tóm quyền lực dễ dàng hóa ra là bởi
vì như vậy. Hoắc Thanh gã cũng không tài giỏi đến mức khiến
nhiều công ty rơi vào khốn cảnh như vậy. “ Tại sao không báo cáo có di tích.”
“ Lần này mấy vị kia muốn thực hiện bằng
được cáp điện dưới nước, bởi vì đã chuẩn bị rất lâu lại tốn nhiều tiền tài và nhân lực trước đó cho nên ngặn chặn thông
tin lên trên. Đáng tiếc, đến lúc mọi chuyện vỡ lỡ, tất cả đều đi đời hết.”
“ Ha, xấu xa.” Lâm An Niên không khỏi cảm thán.
____________
Tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia vàng ngọc nhà họ Hoắc tổ chức
tại chính khuôn viên thuộc nhà tổ Hoắc gia. Khuôn viên ở phía
trước, cách nhà tổ rất xa, lại cực kỳ rộng lớn, vườn hoa
thiết kế xinh đẹp cho nên trang trí kiểu gì cung vẫn là rệt hoa trên gấm thôi.
Mọi người xôn xao ồn ào, Hoắc Cẩn Dật
không hề lộ tin tức kết hôn, vậy đứa con này ở đâu ra, mọi
người không khỏi tò mò về mẹ đứa bé, đồng thời cũng âm thầm
tính toán xem gia đính mình có đứa nhỏ nào tầm tuổi vị tiểu
thiếu gia này không, Hoắc gia lớn như vậy, lợi dụng được thì
nên lợi dụng.
Dương Minh đỡ Châu Thư Tinh hơn tám tháng ngồi nghỉ trong phòng, đáng lẽ ra Châu Thư Tinh không được đi nhưng mà Châu Thư Tinh cứng đầu đòi đi cho bằng được, Dương Minh cũng hết cách.
“ Thư Tinh, cậu như vậy rồi còn không chú ý nghỉ
ngơi gì cả.” Lâm An Niên ôm tiểu Duệ Duệ vào phòng “ Đây, cho
nhìn thoải mái nhé.”
“ Hơn
tháng nữa là có con bồng rồi. Bây giờ cho cậu ôm tập luyện
trước đó.” Lâm An Niên ngồi bên cạnh cũng nghịch nhóc con.
Hừ hừ, nhóc con khó chịu rồi, baba đi ra, để im cho chú xinh đẹp ôm bảo bảo.
“ A, cái đồ ngốc này còn không thích baba nữa rồi kìa.” Lâm An
Niên cười vô mặt tên non nớt như con nhá. “ Thư Tinh cậu qua chỗ
ông bà đi, bế cục nhỏ này cho mình một lát. Lâm An Niên phải đi làm việc lớn rồi.”
Châu Thư Tinh chưa kịp ngăn, Lâm An Niên
liền chạy biến. Nói gì chứ, bây giờ bố mẹ mới là chân ái,
con cái chỉ là sự cố. Có thời gian liền nhét con cho người
khác, huống hồ cậu còn có việc lớn cần làm thật. Lâm An Niên
sau khi nhét nhóc con hơi phiền phức vào tay người khác liền vui vẻ nhàn nhã đi tìm niềm vui.
“ Con đâu rồi, em vừa ôm đi mà?” Hoắc Cẩn Dật thấy vợ đẹp quay về tay không, con trai bảo bối đã biến mất rồi.
“ Thư Tinh bế đi qua chỗ ông bà rồi. Anh nói xem bây giờ cho hai
đứa nhỏ làm quen với nhau trước, sau này có phải sẽ càng thân
hơn không?” Lâm An Niên vui vẻ.
Hoắc Cẩn Dật tự nhiên cảm
thấy con trai mình bị baba ruột của nó bán rồi “ Em … đang âm
mưu xấu xa gì vậy?” không thể trách hắn, hắn là đng nghi ngờ
Lâm An Niên đi tìm vợ cho con trai a.
Lâm An Niên hồn nhiên trong sáng đáp trả “ Không có, người ngây thơ hồn nhiên như tôi làm sao mà có âm mưu được.”
Hoắc Cẩn Dât : … điều em nói sẽ đúng nếu em không mặt không đổi sắc xem xong mấy vụ bê bối đủ kiểu thể loại của Liễu gia, lại
còn vừa xem vừa cười. Cái đồ đáng sợ!!! ( Hoắc papa sợ
hãi.ing )
“ Hoắc Thanh mau đến mau mau, mị sắp không chờ
nổi rồi.” Lâm An Niên nằm bò lên ghế sofa trong phòng, nghe nói
máy tính gã bị nhiễm virut, há há, bố cười sung sướng các
kiểu. Không phải cậu trượt tay cài vào đâu, thật đó