Lâm An Niên … vỗ tay như điên cười vật cười vã. Há há há, đúng là con trai cưng của ba, con yêu quá tuyệt vời. Baba yêu con chết đi
được.
Hoắc Cẩn Dật nhìn không nổi nữa, thật chất trong
lòng sắp nhịn không nổi cười rồi. Hắn tốt bụng rút một tờ
giấy ướt đưa cho Hoắc Thanh, đồng thời đến cuốn lại tã cho bé
con. Hắn nhìn con trai mình nhướn mày một cái. Con trai hai mắt
đen lấp lánh nhìn hắn, vô tội cười lại một cái. Ai nha…
“ Em đừng cười nữa, cẩn thận vết thương.” Hoắc Cẩn Dật bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.
Lâm An Niên nằm vật xuống giường ôm bụng cười. “ Há há há, anh
không hiểu … haha cười chết tôi rồi. Con trai sao con có thể đẳng cấp như vậy chứ. Baba yêu con chết mất ha ha … ai ai cái bụng
tôi …”
Hoắc Thanh một thân ướt sũng trở về mặt đen như đít nồi. Thấy Liễu Như Ca nhàn nhã ngồi uống trà
như vậy, trong lòng gã càng tức giận.
“ Cô đến làm gì,
không phải đã nói hôm nay tôi không thể bồi cô rồi sao?” Hoắc
Thanh vứt luôn áo khoác vào thùng rác.
“ Anh đây là làm
việc tốt trời đánh gì mà để người ta tạt nước như vậy nha.”
Liễu Như Ca nở một nụ cười mỉa mai tuyệt đẹp “ Hay là anh đi
gặp tình cũ của anh, không được như ý còn bị đuổi đi?”
Hoắc Thanh xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn Liễu Như Ca một cái,
thấp giọng cảnh cáo “ Không phải việc của cô, đừng tự tiện xen vào.”
Liễu Như Ca trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô ta cố
gắng kìm lại, cười một cái rõ là khinh miệt “ Anh nếu như lúc đầu đã yêu cậu ta như vậy, tại sao lại lựa trọn bước đi này
nha.”
Hoắc Thanh không đáp trả vấn đề của cô ta “ Cô không
biết, đứng trước quyền lực, tình yêu bất quá chỉ là một hạt
bụi mà thôi.”
Liễu Như Ca đanh mặt nhìn gã hướng trên lầu
đi lên, tức giận hất mạnh ly trà xuống đất. Ly trà lăn lóc trên tấm thảm trải sàn làm ướt một mảng. Trong lòng cô ta cười
lạnh, phải rồi con người như Hoắc Thanh trong mắt gã chỉ có
tiền tài cùng quyền lực. Gã chẳng qua che giấu quá tốt, không
để người ta nhìn ra toan tính trong lòng gã thôi. Cô đúng là
quên mất, còn tưởng rằng gã là một con người bình thường chứ, suýt chút quên mất Hoắc Thanh gã máu lạnh vô tình đến nhường
nào.
Hôn ước của Liễu Như Ca và Hoắc Thanh người ngoài sẽ nghĩ rằng là hai bên lưỡng tình tương duyệt, alpha cưới được
omega trội, được cả Liễu gia trợ giúp. Ha ha, các người đều
nhầm rồi, trong cái hố hào môn thế gia sâu không thấy đáy này
làm gì lấy đâu ra cái gọi là tình yêu chứ. Cho dù có thì
cũng kéo dài được bao lâu. Liễu Như Ca bởi vì muốn củng cố
quyền lực của bản thân ở Liễu gia mà cùng Hoắc Thanh làm một
giao dịch, họ dùng hạnh phúc cả đời để trao đổi, đổi lại sự
trợ giúp của đôi bên. Liễu Như Ca, cô ta cần vị trí Hoắc thiếu
phu nhân chống lưng, cần danh tiếng Hoắc gia để nâng cao địa vị
của mình. Hoắc Thanh cần sự trợ giúp của Liễu gia để đồng
thời đối địch với Hoắc Cẩn Dật.
Hai người bọn họ không
ai hơn ai, đều dùng mưu toan mượn thời cơ để đạt được mục đích, ngoài mặt diễn một màn phu thê ân ái chói mù mắt chó đằng
sau quan hệ lại không hề hòa hoãn bao nhiêu. Liễu Như Ca cô ta căm ghét cái tính cách kia của Hoắc Thanh. Bên ngoài đạo mạo,
lịch sự nhã nhặn, tỏ ra mình cũng không hề tài giỏi lắm như
người khác nghĩ, bên trong âm thầm tính xem tiếp theo phải làm
thế nào để răng bẫy người ta. Cô biết thật ra Hoắc Thanh vô
cùng yêu Lâm An Niên, nhưng cuối cùng bởi vì lôi kéo hợp tác
cùng quan hệ, gã không ngần ngại đưa người mình yêu nhất bỏ
thuốc mang đến cho người ta. Ha, tình yêu của gã bốc mùi ghê
tởm và hôi thối, bởi vì gã nghĩ rằng tương lai sau này đều
cần hai người cố gắng, mà Lâm An Niên phải làm theo sắp xếp
của gã mới có thể có tương lai tốt hơn.
Bộ mặt giả tạo
không hơn không kém này của Hoắc Thanh khiến Liễu Như Ca từ sâu
trong lòng ghê tởm đến cực điểm. Cô ta không ngừng mỉa mai bóng
gió, thầm khinh miệt Hoắc Thanh trong lòng. Loại người như Hoắc
Thanh không xứng đáng nhận được tình yêu. Gã cứ như thế mà cô
độc đến già, đến cuối đời cũng không biết được tình yêu đến
cùng như thế nào, không bao giờ biết được cảm giác được người
ta yêu thương chăm sóc bảo vệ dâng hiến. Hoắc Thanh, cả cuộc đời này gã sẽ phải hối hận với những quyết định ngày hôm nay
của gã.
Liễu Như Ca cầm túi xách rời đi, cô không thích
ngồi trong căn nhà này, căn nhà của Hoắc Thanh cũng bốc mùi
giống như gã vậy. Lâm An Niên thật là đáng thương, có một đoạn
tình sử là gã.
“ Hoắc Thanh là từ bệnh viện về phải
không?” Liễu Như Ca ngồi trên xe hỏi người tài xế beta là trợ
thủ đắc lực của mình.
“ Phải, là từ bệnh viện của Lâm tiên sinh trở về.”
“ Vừa hay, tôi cũng có việc tìm Lâm An Niên, đưa tôi đến đó đi.
Chúng ta nên bàn chuyện chính rồi.” Liễu Như Ca mệt mỏi tựa
vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế khởi động xe hướng bệnh viện Lâm An Niên đi tới.