“ Khá
bất ngờ thôi. Tôi cũng không giận cậu, anh tôi nhiều khi ngang
ngược đáng ghét vô lý. Cậu thấy tức giận là bình thường. Tát anh ta một cái tôi nghĩ lại còn hả dạ thay cậu. Chỉ là như
vậy ảnh hưởng không tốt đến em bé. Phó thiếu cùng bố mẹ cậu
còn đang ở dưới lầu kia kìa, an xong cậu trở về đi tôi giúp
cậu khuyên anh trai. Lâm An Niên, thật sự cậu không thể một mình
nuôi đứa bé. Đứa nhỏ sinh ra được một tháng hoặc muộn nhất là hai tháng nhất định phải được cả cha và mẹ thường xuyên dùng
pheromone để an ủi, nếu không đứa bé sẽ bất an quấy khóc, không chịu ăn uống, phát sốt, thậm trí nặng hơn … tôi biết có những người đặc biệt trong quá trình mang thai không cần đến pheromne
của bạn đời nhưng đứa trẻ sinh ra không bao giờ có ngoại lệ.”
Lâm An Niên im lặng. Cậu không biết lời Châu Thư Tinh nói có phải
là thật hay không, đúng là trong quá trình mang thai cậu không
cần đến tin tức tố của bạn đời, cậu muốn đứa bé sinh ra được khỏe mạnh. Nguyên tác nói lúc nguyên chủ bế đứa bé đến nhà
Hoắc Thanh cầu cứu đã là hai tháng hình như là sốt cao quấy
khóc không chịu ăn uống đi, lúc đó đứa bé đã rất yếu cho nên
hất một cái liền bị giết chết. Lý do chắc là bởi vì không
có tin tức tố của người cha còn lại nhỉ.
“ Cảm ơn cậu.” Lâm An Niên cười yếu ớt một cái, cố gắng ăn cho xong rồi theo cô giúp việc đi xuống.
Lâm An Niên thấy bố mẹ cùng Phó Vân Phi đang ngồi trong phòng, không khí tỏa mùi thuốc súng nồng nặc.
“ Cha, mẹ.” Lâm An Niên đi đến chỗ ba mẹ đang ngồi, đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Hoắc Cẩn Dật.
Hoắc Cẩn Dật nhìn cậu rồi nhíu lại mày. Trong lòng hắn khó chịu, hắn không muốn cậu rời đi khỏi hắn, không muốn cậu biến khỏi
tầm mắt.
Mẹ Lâm đỡ lấy cậu, bà đứng lên cầm theo túi đồ của con trai, hai người hướng ra ngoài cửa đi ra, vừa đi vừa
nói vọng lại với Hoắc Cẩn Dật. “ Cậu Hoắc nên dừng lại cái
ý định đó đi. Con cháu Lâm gia chúng tôi cũng không dễ bắt nạt
vậy đâu. Con tôi chịu bao nhiêu khổ sở, khó khăn lắm mới từ
trong ám ảnh vực dậy. Bé con là trèo trống tinh thần của con
tôi, giờ lại bắt con tôi chịu thiệt, chúng tôi tuy không có đầu
óc thương gia những cũng không lạ gì cách ngài hành sử đâu.
Muốn tính sổ vậy đi khiếm Hoắc Thanh, đừng làm phiền gia đình
chúng tôi.”
Cha Lâm cũng đứng dậy, cho Hoắc Cẩn Dật một
ánh mắt chào hỏi rồi cùng Phó Vân Phi lập tức chạy theo sau.
Hoắc Cẩn Dật im lặng ngồi đó, hắn không nói gì cũng không
phản ứng chỉ cầm túi chườm lên tiếp tục chườm lên vết năm
ngón tay trên mặt. Dương Minh kéo Châu Thư Tinh vào trong bếp lấy
đồ ăn cho cậu ăn.
“ Hóa ra cậu ấy là con trai giáo sư Lâm. Trước giờ không thấy bất kỳ thông tin nào của cậu ấy.”
Dương Minh không trả lời, anh vẫn luôn biết đấy là con trai Lâm Minh
Trọng, chỉ là hình như từ khi yêu đương với Hoắc Thanh liền cắt đứt liên lạc với gia đinh. Bây giờ hòa hoãn lại như vậy rồi.
“ Phó Vân Phi kia nổi tiếng là alpha dựng nghiệp từ hai bàn tay
trắng,ba mẹ chỉ là công chức giáo viên bình thường, mới có hai mấy tuổi thôi mà doanh nghiệp của hắn cũng có quy mô khá lớn
đấy. Hai người họ lại còn là bạn thân thảo nào anh họ tìm
người còn khó khăn một đoạn.”
“ Căn bản là người ta không
muốn gặp mới không tìm được. Du Cảnh Thành cũng quá tắc trách thế mà không thăm dò được chỗ ở của người ta.” Dương Minh gật
gật đầu phụ họa.
“ Chính là em cảm thấy, anh họ làm như vậy cũng không đúng, đang yên lành đi cướp con của người ta, là em em cũng tát cho mấy phát, đã thế còn … haizz nói chung là
em thấy cậu ấy căn bản chả để Hoắc gia lẫn anh họ vào mắt.
Lâm An Niên gan cũng đủ lớn, khí thế cũng kinh khủng ghê, cậu
ấy mà là alpha thì chắc cũng không kém anh em đâu.”
__________
Lâm An Niên sau đó liền chuyển về nhà ở cùng bố mẹ. Cha Lâm với
mẹ Lâm cũng xin trường học giảm lượng công việc đi một chút để thay phiên nhau ở nhà cùng Lâm An Niên sợ cậu không cẩn thận
lại bị Hoắc Cẩn Dật đưa đi như lần trước.
Ở nhà có mấy
ngày mà Lâm An Niên cảm thấy mình béo ra không ít, chứng tỏ
mọi khi cậu chăm sóc bản thân như vậy cũng không bằng một góc
được cả nhà chăm sóc.
Hôm ấy Lâm An Niên đang ngồi phơi
nắng đọc sánh gần ban công, cửa phòng đột ngột bật ra ầm một
tiếng làm cậu sợ hết hồn. Quay ra thấy một tên đen bẩn nhem
nhuốc tóc tai bù xù đứng trước cửa, lại còn nhìn chằm chằm
về phía cậu với ánh mắt nóng rực.
Aaaaaaa
Cứu mị!!!
Trong lòng Lâm An Niên kêu lên thất thanh. Người kia hất mái tóc dài
lên bộ dạng lôi thôi lếch thếch chạy về phía cậu làm Lâm An
Niên hoảng loạn tột độ, chuẩn bị ném sách chạy lấy người thì đối tượng đáng sợ đột ngột ngồi xuống.
“ Anh!” một tiếng rõ to.
Sau đó…
“ Anh có thai rồi sao, có em bé rồi? Thế là em có cháu rồi
đúng không. Có phải cháu em rất dễ thương không, đúng rồi, là
cháu em tất nhiên phải đáng yêu giống em. Được mấy tháng rồi
ấy nhỉ, à được hơn tám tháng rồi, còn hơn một tháng nữa là
sinh rồi. Rất nhanh em sẽ được bế cháu rồi. Bé con nhất định
rất thích em. Em sẽ dạy nó khảo cổ, nó chắc chắn có thiên
phú giống em…bla bla bla…”
A…
Đáng yêu giống em???
Giống một thằng người không ra người quỷ không ra quỷ khua môi múa mép quẫy tay chân trước mặt cậu đây???
“ Em từ chỗ nào về thế, bẩn chết đi được?”
Lâm An Bình vẫn đang lải nhải không hề nghe thấy cậu hỏi, vẫn
tiếp tục vấn đề cháu em mặc gì sẽ đẹp nhỉ, đi giày gì mới
tốt, hợp với màu gì, à còn chưa biết là trai hay gái…
Lâm An Niên có chút bất lực “ em trước tiên đi tắm cái đi Lâm An
Bình, thối chết đi được. Em còn đứng đây tí nữa đừng có động
vào anh.”
Lâm An Bình về nhà, cha Lâm cũng không phải nghỉ nhiều nữa để Lâm
An Bình chăm sóc anh. Thằng nhóc to sác này ghé mặt vào bụng
cậu nói chuyện với tiểu bảo bối, bị tiểu bảo bối đạp vào
mặt một cái, sau đó ôm má bị đạp cười ngu cả ngày. Chịu.
Lâm An Niên ôm bụng lớn, sắp sinh rồi, cậu còn chưa có thời gian
nhìn xem nhiệm vụ như nào rồi, Liễu Như Ca cùng với Hoắc Thanh
chắc là vẫn ổn chứ nhỉ.
Lâm An Niên thiu thiu ngủ, cậu
vẫn có chút lo lắng, bé con sinh ra không có tin tức tố của bố cậu lo cho bé con, có khi nào bắt buộc phải đến cầu cứu Hoắc Cẩn Dật sao, cậu không muốn. Như thế không công bằng với anh
chồng của cậu.
Cũng chỉ còn một tháng nữa liền sinh, Lâm An Niên quyết định phải đi mua đồ dùng cho bé cưng, trung tâm
thương mại có khu đồ sơ sinh vừa đẹp vừa tốt cậu phải đến xem
mới được. Chờ mẹ Lâm về nhà, để Lâm An Bình lái xe chở một
bầu một già đến trung tâm chọn đồ, để Lâm An Bình đẩy xe theo
sau, hai mẹ con đi trước xem xem cái này chọn chọn cái kia cuối
cùng đến chỗ quần áo chọn xem vài thứ.
Đồ dùng ở đây
rất đẹp, còn rất đa dạng, quần áo còn dễ thương nữa, Lâm An
Niên chọn một hồi đã được bao nhiêu là quần áo xinh xẻo hồng
xanh vàng tím các thứ, con trai mặc màu hồng đẹp mà, lấy thêm
hai bộ màu hồng nữa. Trẻ con lớn nhanh lắm phải chọn cỡ lớn
một chút mới mặc được, không thì hai ba bữa là chật hết.
“ Ồ, xem xem ai đây này!”
Giọng nữ quen thuộc vang lên, chính xác là giọng của Liễu Như Ca.
Lâm An Niên quay sang liếc cô ta một cái, nhìn đến người đi bên cạnh cô ta, cậu cũng lười nhìn, tiếp tục chọn quần áo. Liễu Như Ca tức giận, một omega lặn thì lên mặt cái gì chứ, không phải
cũng chỉ là thứ bỏ đi chửa hoang thôi sao. Hoắc Thanh đúng là
mù rồi mới cùng cậu trước kia là một đôi.
“ Lâm thiếu đây kết hôn lúc nào vậy, sao không thấy thiệp mời gửi đến nhỉ.
Bầu lớn vậy mà không cưới sẽ không giấu được đâu đó.”
Lâm An Bình thấy mẹ và anh không thèm care cô ta cũng học theo không thèm để ý. Liễu Như Ca tức giận, đáng thương hề hề nhìn Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh thấy cô ta nhìn mình như vậy liền khó
xử, không tình nguyện mở miệng “ người yêu cũ với nhau cũng
không chào hỏi một chút sao?”
Lâm An Niên trực tiếp lơ gã “ đã là cũ thì không nhất thiết phải hồi tưởng lại làm gì.
Bẩn não.” Ý nói Hoắc Thanh cũng không khác nào đồ bỏ đi thôi.
Hoắc Thanh tức giận, gã muốn chất vấn Lâm An Niên, không phải nói
yêu gã sao, gã đuổi cậu đi tại sao lại đi thật, không biết quay
về tìm gã cầu xin gã hay sao. Tại sao không bỏ đứa bé đi, giữ lại làm cái gì, để tranh thủ sự đồng cảm à.