Dù đã được Dư Phong cảnh báo từ trước nhưng Mặc Thanh vẫn không thể tin
vào sự thật, vì cớ gì đến mức này, vì sao sư huynh của y lại trở nên như vậy? Muốn hại y đã đành, sao đến cả Lâm Du Nhiên cũng có thể ra tay?
Hiện tại y một chút khiếp sợ cũng không có, thậm chí oán trách hay là
phẫn nộ càng không, chỉ cảm thấy lồng ngực như có gì đó thắt lại... thật sự rất đau lòng.
“Mặc Thanh,
đợi đã!” Dư Phong không ngừng đuổi theo, hắn vội vàng nắm chặt lấy tay
Mặc Thanh khuyên can: “Ngươi bình tĩnh một chút...”
“Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây?” Mặc Thanh đẩy hắn ra lớn tiếng:
“Nếu là ngươi thì ngươi bình tĩnh nổi không? Sư huynh luôn yêu thương
hóa ra luôn là người muốn hại ta, ta nên bình tĩnh thế nào đây?”
Bỗng Mặc Thanh dừng lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nãy quá xúc
động nên không phát hiện gì kỳ lạ, nhưng ngẫm lại thì lời nói của Lâm Du Nhiên có bao nhiêu sơ hở. Mặc Thanh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Dư
Phong hỏi: “Lâm Du Nhiên đâu?”
Dư Phong cũng lạnh mặt lại nói: “Ngươi cũng cảm thấy lạ đúng không? Hình như... ta đoán sai rồi.”
Nói đúng hơn, là họ bị lừa rồi.
Trước đó cả hai người đều nghĩ Doãn Tình vì Thiên Ma Nhãn mới bắt đầu thay
đổi, nhưng theo lời Lâm Du Nhiên nói thấy trong phòng Doãn Tình có Hắc
Linh Phù thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Mặc Thanh bị Hắc Linh Phù theo chân từ trước lúc phát hiện y là Dương Niên, nếu kẻ dùng Hắc Linh
Phù là Doãn Tình thì việc gì hắn phải phiền phức giả vờ lâu như vậy, nếu đã mất công giả vờ, ý đồ chưa đạt được thì hiện tại có lý do gì tự tháo mặt nạ của mình xuống.
Bỗng Mặc Thanh lớn tiếng: “Lúc nãy ngươi đã thấy nghi ngờ rồi sao không nói?”
Dư Phong cũng không thể đổ thừa là do Mặc Thanh bỏ đi nên hắn đuổi theo, vội vàng thúc giục: “Chúng ta quay lại trước.”
Hai người khẩn trương hẳn lên cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp, họ
như quân cờ bị kẻ khác xoay lòng vòng mặc ý đùa giỡn. Vừa bước được vài
bước, bỗng từ trên cao nhảy xuống tầm mười hắc y nhân, Dư Phong giữ chặt Mặc Thanh nhìn đám người bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Mấy kẻ đến đều một thân áo choàng đen, ngay cả mặt cũng che kín nhưng động
tác lại nhanh nhẹn không một chút tiếng động, có thể ở đây mà Dư Phong
không phát hiện chắc chắn cũng thuộc dạng không tầm thường.
Dư Phong nhìn lướt qua một lượt lạnh lùng nói: “Không biết chủ nhân các
người là ai, cùng một lúc phái ra nhiều thuộc hạ lợi hại như vậy, có
phải là coi trọng ta quá rồi không?”
Đáp lại Dư Phong chính là âm thanh đao kiếm đồng loạt rút ra, những kẻ này
nói là người cũng không phải là người, mà quỷ cũng không hẳn là quỷ. Nếu là người thì chắc chắn không thể đậm mùi tử khí như vậy, nhưng là quỷ
thì lại có một chút không giống. Dư Phong âm thầm đánh giá, miệng khẽ
niệm khẩu quyết, đột nhiên từ trong tay hắn dần hiện ra một thanh kiếm
sắc nhọn, đuôi kiếm ẩn hiện những hoa văn kỳ lạ, giữa thân kiếm khắc một đóa hoa sen.
Mặc Thanh vừa dứt lời, Dư Phong vung kiếm ra, đám người này thoát ẩn thoát
hiện, dù Dư Phong có lợi hại đến đâu cũng không thể cùng lúc đối phó với hơn chục kẻ như vậy, Mặc Thanh cũng không đứng im rút kiếm ra bảo vệ
bản thân.
Dù thủ pháp của y
không giỏi nhưng miễn cưỡng đấu lại vài chiêu cũng không phải không có
khả năng, Dư Phong cẩn thận che chắn y ở đằng sau, chiêu kiếm không
ngừng va chạm đến hoa cả mắt.
Lúc đầu Dư Phong còn miễn cưỡng khống chế cân tài cân sức, nhưng qua một
hồi hắn cuối cùng cũng rơi xuống thế hạ phong, tay không cẩn thận bị
chém một đường, đau đớn khiến hẳn không khỏi nhíu mày lại.
“Dư Phong!”
Mặc Thanh hốt hoảng kêu lên, muốn tiến gần nhưng Dư Phong cắn răng chắn một kiếm đang hướng về phía y, Dư Phong quát lớn: “Mặc Thanh đứng yên đấy!”
Lần này thực sự khó đối phó, kẻ thù ra tay đặc biệt tàn nhẫn, trong số đó
cũng có kẻ bị Dư Phong đả thương nhưng chúng như không hề biết đau, ngã
xuống rồi lại vùng đứng lên. Ngay cả chúng là người hay quỷ đều không
rõ, Dư Phong càng không thể dùng bùa ra khống chế, trên gương mặt hắn
hiếm khi lộ ra vẻ hoảng hốt.
Đột nhiên Dư Phong dừng lại, chống mạnh kiếm xuống đất, hai tay để trước
ngực, đôi mắt nhắm nghiền, môi mấp máy khẩu quyết, bỗng hắn đột nhiên mở bừng mắt nâng kiếm lên từ trên cao chém xuống.
Đùng!
Tiếng nổ theo đường kiếm vang vọng khắp cả khu rừng, bỗng chốc cả bốn phía
đều bị bao phủ bởi khói bụi mờ mịt. Mặc Thanh bịt lấy miệng ho lên sặc
sụa, vậy mà một chiêu của hắn khiến cả đám đều ngã xuống!
“Ngươi không sao chứ?”
Mặc Thanh vội chạy đến gần Dư
Phong, hắn nhìn y lắc đầu, đám hắc y nhân bị hắn đánh lui lăn lộn trên
mặt đất một hồi rồi từ từ biến mất, một chút dấu vết cũng không còn. Hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một
đợt truy binh khác, lần này còn nhiều hơn đợt trước gấp đôi!
Lần này ngay cả sắc mặt Dư Phong cũng nhợt nhạt hẳn đi, hắn nhìn Mặc Thanh nói: “Lát nữa ta mở đường, ngươi tìm cơ hội chạy đi.”
Mặc Thanh hoảng hốt nhìn hắn: “Vậy ngươi phải làm sao?”
Dư Phong nắm tay Mặc Thanh trấn an: “Ta tự có đường lui, chỉ cần ngươi an
toàn rời khỏi đây trước, ta lập tức sẽ đuổi theo ngươi.”
“Nhưng mà…”
Mặc Thanh còn đang do dự đã bị hắn cắt ngang. “Thanh Thanh, tin ta!”
Biết có ở lại cũng chỉ thêm vướng chân vướng tay, không có y ở đây có lẽ hắn sẽ chú tâm hơn, nghĩ vậy Mặc Thanh miễn cưỡng gật đầu, tay cầm chặt
kiếm. Dư Phong mỉm cười xoa nhẹ lưng y, nhưng ngay tức khắc ánh mắt đầy
sát khí, nhìn kẻ thù trước mặt lần nữa lao vào giao chiến.
Từng nhát kiếm lạnh lùng chém ra, qua thời gian Mặc Thanh nhìn thấy Dư Phong bị chém một đường lên lưng, lại có kẻ thừa cơ đập mạnh lên người hắn,
đá vào khuỷu chân làm hắn ngã khụy xuống. Mặc Thanh lo lắng đến mức cắn
chặt môi đến bật máu, có vài lần y suýt không chịu nổi muốn tiến lên đỡ
hắn, nhưng lại vướng chân vướng tay vung kiếm đánh trả vài kẻ lao về
phía y.
“Mặc Thanh chạy đi!”
Đột nhiên Dư Phong hét lên, mấy kẻ trước mặt đã bị hắn khống chế, đây là cơ hội tốt để Mặc Thanh chạy trốn. Y nhắm mắt không dám nhìn Dư Phong thêm nửa khắc, vội vàng chạy thẳng vào trong rừng.
Dư Phong nói y tin hắn, y nhất định sẽ tin tưởng hắn.
Ở bên này Dư Phong không thể nào khống chế được hết, vẫn có kẻ lọt lưới
đuổi theo Mặc Thanh. Mặc Thanh cũng phát hiện mình bị theo đuôi, bước
chân chạy ngày càng nhanh, bỗng có một bóng đen nhảy xuống chắn ngay
trước mặt, y quay người lại thì vừa vặn có một kẻ khác đứng ngay sau.
“Chẳng lẽ ta lại không đấu nổi hai người?”
Mặc Thanh cười khẩy nâng kiếm lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua kẻ thù một
trước một sau. Nhưng hai kẻ này từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng,
như một xác chết không biết nói chuyện.
Lúc nãy Mặc Thanh cũng tránh được vài chiêu từ đám hắc y nhân, nhưng chân
chính đấu tay đôi mới biết chúng thật sự rất lợi hại, hơn nữa còn là hai đấu một, rất nhanh y đã bị rơi vào thế yếu.
Tay của Mặc Thanh bị đuôi kiếm đập mạnh lên, kiếm trên tay không giữ được
chặt vung ra xa. Mặc Thanh hứng trọn một chiêu của hắc y nhân ngã xuống
dưới đất, trên miệng trào ra một búng máu, y giơ tay lên lau máu trên
khoe môi, lạnh lùng nhìn hai kẻ phía trước. Chúng đều mặc áo khoác đen
rộng, ngay cả mặt cũng đều được che kín, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen vô hồn.
“Muốn giết ta không dễ vậy đâu!”
Mặc Thanh đột ngột xoay người, với lấy thanh kiếm của y rồi đâm vào một
trong số hắc y nhân. Kẻ kia không kịp phòng bị khẽ nhíu mày, lực đạo
trên tay càng mạnh hơn, đạp một chân lên ngực khiến Mặc Thanh ngã nhào
xuống.
Mặc Thanh chưa kịp đứng dậy, một tên trong số đó đột nhiên nâng kiếm lên lao thẳng về phía y!
Mặc Thanh hốt hoảng mở lớn mắt, y muốn tránh nhưng không còn sức, chỉ
biết trân trối nhìn đường kiếm càng ngày càng gần.
Đột nhiên có một bàn tay đẩy mạnh làm y ngã sõng soài trên mặt đất, Mặc
Thanh chống tay dậy nhìn về phía người vừa đẩy y ra. Bỗng thời gian xung quanh như dừng lại, đôi tai ù đi cái gì cũng không nghe thấy. Môi Mặc
Thanh run run mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng mặn đắng không
cất thành lời, trước mắt y mọi thứ đều như sụp đổ, chỉ có màu máu tanh
nhàn nhạt cùng thanh kiếm sắc nhọn làm y mở trừng mắt.
Đến tận khi thanh kiếm đâm qua ngực Doãn Tình rút mạnh ra, làm hắn vô lực
mà ngã xuống, Mặc Thanh mới như bừng tỉnh. Mặc Thanh bò loạn trên mặt
đất, tay run rẩy bám lấy người Doãn Tình, tiếng hét thảm thiết khiến
người ta đau thấu tâm can.