Trên đường đến Lương Thành, họ cũng vô tình bắt gặp rất nhiều cô hồn dã quỷ
làm loạn, tiện tay sẽ dừng lại giải quyết. Một phần trừ hại cho dân, một phần giúp ngọc Lưu Ly của Mặc Thanh ngày càng sáng, chẳng mấy chốc ánh
đỏ trong ngọc Lưu Ly đã dâng quá một nửa. Chỉ thiếu một chút xíu nữa
thôi Mặc Thanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cũng có nghĩa là ngày y trở về sư môn không còn xa.
Trái lại
với trước kia, khi nghĩ đến việc gặp lại sư phụ, Mặc Thanh một chút vui
vẻ cũng không có, thay vào đó, cảm giác lo lắng chiếm nhiều hơn, xen lẫn một chút sợ hãi.
Thời gian
này Mặc Thanh rất chăm chỉ học tập, không đến mức nhát gan như trước
kia, vừa nhìn thấy ma quỷ liền lập tức ôm đầu gào khóc. Có lúc y còn tự
tay tiêu diệt được vài oan hồn lang thang.
Nói chung pháp lực của Mặc Thanh tăng lên đáng kể.
Nửa đêm, tiếng suối chảy róc rách ồn ào làm nhạt đi tiếng rên rỉ trầm thấp
của thiếu niên. Mặc Thanh khẽ ngửa cổ lên, tay vịn ra sau làm y phục bên trên rơi xuống lộ ra bờ vai trắng như ngọc, ánh mát y ngập nước, trong
lúc mơ hồ như nhớ ra gì đó vội đẩy người Dư Phong ra, ấp úng nói: “Dư
Phong… huynh đừng cắn lên cổ ta nữa, lần trước đã bị sư huynh nhìn thấy
rồi.”
Dư Phong không trả lời mà khẽ bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi mỏng bị hắn gặm nhấm đã sớm
sưng đỏ, nụ hôn trong thoáng chốc, mang theo đó là sự dịu dàng cưng
chiều. Dư Phong vén vài lọn tóc bị hắn quấy phá đến rối bù ra sau, ôn
nhu nói: “Cả ngày đi đường mệt rồi, đi nghỉ đi.”
Nói rồi hắn kéo vạt áo của y lên, che đi bờ vai hở ra bị gió thổi lạnh
ngắt. Trong lúc Mặc Thanh còn đang ngơ ngác, hắn đã thuận tay buộc chặt y phục lại. Dư Phong cúi xuống, lại hôn lên trán thiếu niên mỉm cười thúc giục: “Nửa đêm gió lạnh, về thôi.”
Phải mất một lúc Mặc Thanh mới lấy lại bình tĩnh, y ngước mặt lên nhìn hắn,
trong mắt nam nhân chứa toàn là vẻ cưng chiều, đôi mắt đen láy ấm áp
khiến lồng ngực bỗng chốc run lên. Mặc Thanh hoàn toàn đổ gục trước ánh
mắt dịu dàng đó, y cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống khẽ nói: “Thật ra…
làm một chút cũng không sao…”
Dư Phong hít lấy một hơi, sau đó lại bất lực lắc đầu, ở trên mặt y xoa nắn đến khi hai bên má đỏ ửng mới buông ra. “Chúng ta ra ngoài lâu như vậy
không sợ sư huynh nghi ngờ hả?”
Từ lần đầu tiên đó hai người cũng không đi quá giới hạn lần nào, chỉ là
nhiều lúc nhân lúc không ai để ý Dư Phong lại lén hôn y, nửa đường cả
hai lặng lẽ lùi về sau, bàn tay cùng nắm chặt lại đi chung một chỗ, đôi
khi chỉ cần như vậy là đủ. Nhìn thiếu niên trẻ người non dạ vì nghĩ cho
hắn mà nói ra câu đó, đừng nói là hắn, ngay cả tảng đá vô tri cũng bị y
mài cho mềm nhũn.
Dư Phong cúi đầu xuống cẩn thận hôn lên môi y, nụ hôn đơn thuần dành cho người yêu không xen lẫn một tia dục vọng.
“Ta không sao, chỉ là nhớ ngươi quá, cho ta hôn một chút là được rồi.”
Hai người cả ngày dính lấy nhau mà vẫn còn mặt mũi nói nhớ, nếu để người
ngoài nghe thấy, còn tưởng đôi uyên ương nào đó bị chia rẽ vào ba năm
gặp một lần. Nhưng đó là trong mắt người khác, còn với những kẻ đang yêu nào có cảm thấy lạ.
Mặc Thanh khẽ nhướn người lên, chủ động vòng qua ôm lấy cổ Dư Phong, đôi mắt
thuần khiết nhưng lời thoát ra từ trong miệng lại khiến người đối diện
sôi trào.
“Vậy thì huynh ôm ta thêm một lúc nữa đi.”
Sau vài nụ hôn dài kịch liệt, cuối cùng hai người cũng tiếc nuối tách nhau
ra theo đường mòn trở về. Đi đoạn đường xa, nửa đêm không tìm được nơi
dừng chân phải ngủ trong rừng là điều không thể tránh. Hôm nay cũng
không ngoại lệ, thời tiết mùa hạ dễ có cơn mưa bất chợt nên để an toàn,
bốn người tạm thời trú trong một hang động.
Hang động đá không lớn lắm miễn cưỡng ngủ nghỉ được một đêm, ở giữa được đốt thêm một đốm lửa nhỏ. Dư Phong và Mặc Thanh cùng ra ngoài chính là lấy
cớ đi kiếm củi, vậy mà đi suốt nửa ngày kiếm được hẳn vài ba nhánh, hơn
nữa vài ba nhánh này còn là tiện đường nhặt trong lúc trở về. Nhìn số
củi ít ỏi trong tay, Mặc Thanh không khỏi cảm thấy chột dạ, y chưa kịp
tìm lý do thoái thác đã có người kêu than trước.
Lâm Du Nhiên nhíu mày, nhìn hai kẻ nào đấy từ trên xuống dưới một lượt nghi ngờ hỏi: “Đi suốt cả đêm mà lấy về được hẳn vài nhánh củi, nói mau, hai người rốt cuộc lén lút làm gì?”
Người nào đó làm việc mờ ám sau lưng còn lời gì để nói, hai người đành nhìn
dọc nhìn ngang cho qua cứ như đứa trẻ làm sai bị quở trách. Mà đứa trẻ
to xác này lập tức đi đến gần, trừng mắt với người lắm chuyện trước mặt
hùng hồn nói: “Ta thấy bằng này cũng đủ rồi, nhặt làm gì nhiều.”
Lâm Du Nhiên lập tức lớn tiếng: “Không nhặt nhiều thì thôi, hai người đi lâu như vậy làm cái quái gì?”
Dư Phong không biết đứng ra sau lưng Lâm Du Nhiên từ lúc nào, lén đá vào
lưng hắn một cái đau điếng. Lâm Du Nhiên chưa kịp oán than đã nhìn thấy
cặp mắt cảnh cáo quen thuộc vội ngậm miệng lại, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm
bẩm.
“Ít như vậy sao đủ đốt cả đêm…”
Tuy nói ai cũng ngủ không cần thiết phải để lửa suốt đêm, nhưng không biết
xung quanh đây có thứ gì, ánh lửa có thể xua đuổi côn trùng hoặc là rắn
rết. Với việc này Doãn Tình không biểu lộ gì nhiều, vội đứng dậy cắt
ngang: “Được rồi, để ta đi kiếm thêm. Ba người nghỉ trước đi.”
“Cho ta… đi cùng.” Hai chữ cuối còn chưa kịp thốt lên Doãn Tình đã đi mất dạng, để lại Lâm Du Nhiên mất mát cúi đầu xuống.
Ở nơi Lâm Du Nhiên không nhìn thấy, hai người nào đó chột dạ lén lút trao đổi ánh mắt. Mặc Thanh khẽ nhéo lên tay Dư Phong nhỏ giọng trách: “Đều
tại huynh đấy.” Không đâu tự dưng kéo y đi…
Dư Phong vẻ mặt oan ức, lúc hắn bảo về y còn cố giữ hắn lại cơ mà? Nhưng
nghĩ thì nghĩ vậy hắn cũng không dám nói thẳng, chỉ đành giấu kín trong
lòng gật gật đầu nhận sai. Lúc này Mặc Thanh mới thỏa mãn, để ý thấy Lâm Du Nhiên sắc mặt ủ rũ, đành chuyển sang ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi:
“Ngươi làm sao vậy? Sao ta thấy ngươi với sư huynh của ta cứ là lạ, hai người có gì giấu chúng ta đúng không?”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Lâm Du Nhiên đột nhiên lớn tiếng làm Mặc Thanh giật bắn mình, y hốt hoảng
mở lớn mắt. “Không có thì thôi việc gì ngươi phải khẩn trương thế?”
“Ta…” Lâm Du Nhiên mím môi, ngập ngừng một lúc cuối cùng cũng không nói lời
nào. Đôi mắt buồn bã rũ xuống, hắn ngước lên nhìn Mặc Thanh rồi nhìn
xuống dưới đất, nhưng một lúc sau lại tiếp tục ngước lên nhìn tiếp.
Đến lần thứ năm, Dư Phong cuối cùng cũng không chịu được nữa vỗ mạnh một
cái lên đầu Lâm Du Nhiên gằn giọng: “Có gì thì mau nói, ngươi còn nhìn
cẩn thận đôi mắt của ngươi!”
Lâm Du Nhiên bĩu môi, bàn tay siết chặt lại bẻ gãy que gỗ trong tay kêu rắc một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng Mặc Thanh rõng
rạc hỏi: “Mặc Thanh, sư huynh của ngươi thích người như thế nào?”
“Sư huynh của ta á, ngươi hỏi huynh ấy làm gì?” Mặc Thanh kinh ngạc hỏi
ngược lại, ngay cả Dư Phong cũng hóng hớt ngồi xuống bên cạnh. Cũng
không thể trách hai người này có mắt như mù không nhìn thấu tâm tình của Lâm Du Nhiên, ngày trước chính bản thân họ thích ai còn không biết cơ
mà!
Lâm Du Nhiên gật gật đầu nhắc lại lần nữa: “Đúng vậy, Doãn Tình thích người như thế nào?”
“Huynh ấy sẽ không thích ai đâu.” Mặc Thanh không suy nghĩ nhiều lập tức trả
lời, nhưng câu nói của y khiến hai người còn lại không khỏi kinh ngạc.
Lâm Du Nhiên gấp gáp hỏi: “Tại sao?”
“Sư huynh không nói với ngươi à?” Mặc Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc không kém, như điều y sắp nói là đương nhiên, dùng chất giọng hết sức bình thản.
Nhưng vào tai Lâm Du Nhiên những lời nói đó lại như biến thành mật đắng, từ từ trôi xuống, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong.
“Huynh ấy là trưởng môn tiếp theo do sư phụ ta đích thân chọn, phái Sương
Phong có quy định chỉ truyền cho đệ tử chứ không truyền con cái, vậy nên trưởng môn tiếp theo không có khả năng sẽ thành thân, càng không có
chuyện sẽ thích ai.”
“Nếu sau
này huynh ấy gặp được người mình thích thì sao?” Lâm Du Nhiên có gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu của
Mặc Thanh.
“Sao có thể chứ, sư huynh của ta từ trước đến nay một lòng tu đạo, huynh ấy không có khả năng sẽ thích ai đó đâu.”