Vừa bước vào đã gặp phải chuyện như vậy không ai dám buông lỏng nữa. Trời
càng ngày càng tối, Dư Phong nhặt một khúc gỗ khô đốt lên làm đuốc, ánh
lửa thắp sáng miễn cưỡng nhìn rõ căn phòng.
Lâm Du Nhiên đứng phía sau cầm chặt lấy vạt áo của Doãn Tình, bạch y vốn
đẹp đẽ bị hắn vò đến nhăn nhúm, Doãn Tình nhìn thấy không đành lòng vỗ
nhẹ lên cánh tay hắn an ủi.
“Đừng sợ.”
Bỗng cơ mặt Lâm Du Nhiên cứng ngắc, cả người run lên, tay nắm lấy y phục
chặt đến mức nổi cả gân xanh. Doãn Tình thấy phản ứng kì lạ của Lâm Du
Nhiên gấp gáp hỏi:
“Du Nhiên, xảy ra chuyện gì?”
Dư Phong và Mặc Thanh cũng lo lắng hỏi han nhưng sắc mặt Lâm Du Nhiên
trắng bệch, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ánh mắt liên tục nhìn về
phía đằng sau. Dư Phong cẩn thận quan sát nhưng bốn phía đều yên ắng
không mảy may phát hiện thứ gì, Lâm Du Nhiên lắp bắp, khó khăn lắm mới
thốt thành lời:
“Ba người không nhìn thấy gì sao?”
“Ngươi nhìn thấy gì?”
Doãn Tình lo lắng kéo người lại gần, dường như Lâm Du Nhiên nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt trong sáng có thể
soi rõ cả bóng người. Doãn Tình nhíu mày nhìn sâu vào trong đó quan sát, con ngươi đen láy từ bao giờ đã xuất hiện thêm “người” thứ tư. Doãn
Tình hốt hoảng vội vàng quát lên:
“Mặc Thanh cẩn thận!”
Tiếng của Doãn Tình vừa dứt đột nhiên xung quanh chìm vào trong bóng tối. Mặc Thanh sợ hãi nên luôn nắm chặt lấy tay Dư Phong, vậy mà lúc này như có
sức mạnh vô hình nào đó tách hai người ra, tầm mắt lập tức bị màn đêm
bao phủ. Một mình trong đêm tối luôn khiến con người ta dâng lên cảm
giác sợ hãi, nhất là hiện tại xung quanh y không còn ai.
Mặc Thanh hoảng hốt cố tìm lấy hơi ấm quen thuộc, nhưng bàn tay liên tục vồ hụt vào không trung một người cũng không tìm thấy. Y như rơi vào khoảng không vô tận, không biết đến tận lúc nào mới mơ màng ôm lấy đầu ngồi
dậy.
Vừa mở mắt, quang cảnh
trước mặt đã khiến Mặc Thanh giật nảy mình. Xung quanh y đều được bao
lấy bởi ánh đèn ấm áp, trang trí nơi này tuy không phải xa hoa tráng lệ
nhưng cũng không phải là của nhà dân bình thường. Cảnh vật rất yên bình
không có gì là lạ, nhưng vấn đề trước đó y đang ở Bạch Nguyệt sơn trang, đây lại là đâu, tại sao y lại bị đưa đến nơi này rồi?
“Dư Phong ngươi ở đâu?” Mặc Thanh thử cất tiếng gọi, nhưng xung quanh rất
mực yên ắng, ngoài tiếng của y ra đều không phát hiện thêm bóng dáng của bất cứ người nào.
“Sư huynh?”
Y gọi thêm vài lần đều không có kết quả cũng không cố sức nữa, dù không
biết đây là đâu nhưng cũng phải tìm cách thoát khỏi nơi này trước. Mặc
Thanh bước chầm chậm trên hành lang, thì ra nơi y vừa ở chỉ là một căn
phòng rất nhỏ, bước ra ngoài rồi mới thấy xung quanh rộng đến mức nào.
Chỉ là nơi rộng như vậy mà đến một bóng người cũng không thấy.
Có cơn gió thổi qua làm Mặc Thanh rét run, y bước nhanh qua một con đường
nhỏ, hoa dành dành trắng nở rộ che kín cả hai bên đường. Phía trước là
một cánh cửa lớn đang mở, Mặc Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện nên quyết định tiến về phía trước.
Bước qua bậc cửa Mặc Thanh như chết đứng. Trước mắt y là đều phủ bởi một
tầng vải trắng, tiền giấy rơi lả tả dưới đất bị gió thổi bay tán loạn,
vừa nhìn đã biết nhà này đang có tang sự.
Nhưng không phải điều này khiến Mặc Thanh hoảng sợ, điều khiến y chú ý chính
là hàng trăm bài vị được xếp san sát nhau kia, bên trên còn có một bảng
gỗ lớn khắc bốn chữ “Từ đường Dương gia”.
Mặc Thanh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Hóa ra từ đầu đến cuối y đều
không rời khỏi Bạch Nguyệt sơn trang, nhưng tại sao y lại trở về lúc
Dương gia vẫn còn tại thế, còn ba người kia họ đã bị kéo đi đâu mất?
Có phải là cũng như y bị kéo đến nơi này không?
Còn đang mải thất thần thì Mặc Thanh lại bị tiếng nói không gần không xa thu hút sự chú ý. Đi tiếp
thêm một đoạn phát hiện phía sau từ đường có một khoảng trống, có hai
người đang thì thầm to nhỏ không nghe rõ. Mặc Thanh tò mò tiến lên vài
bước, y muốn xem xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Mặc Thanh mới nhìn rõ, hai người kia vẫn khoác trên mình y phục
trắng. Người trẻ hơn mặt ửng đỏ lên ôm lấy kẻ kia nũng nịu, người kia
cũng không tở vẻ gì là khó chịu còn nhéo lấy eo thiếu niên nhẹ giọng
mắng:
“Tiểu yêu tinh nhà ngươi, có biết đây là đâu không, đừng có làm loạn.”
Thiếu niên co mình kêu lên một tiếng, lại bám vào người kia sát hơn, ánh mắt
ửng đỏ cọ vào lòng người trước mặt. “Nhị thúc… chẳng lẽ người không
thích ta sao?”
Mặc Thanh vội
bịt chặt lấy miệng như vừa nghe thứ gì đó động trời, người trẻ tuổi kia
vừa gọi là nhị… nhị thúc? Vậy mà hai người đó…
“Dương Vân à Dương Vân. Cha ngươi mà biết ngươi dâm đãng thế này, chỉ sợ ông
ta tức đến độ chết rồi cũng muốn đội mồ sống dậy.” Dương Thiên ngoài mặt thì nói vậy nhưng bàn tay lại không tự chủ được đưa lên người thiếu
niên sờ soạng.
Dương Vân nhìn
còn rất trẻ, ánh mắt hoa đào vì bị khi dễ mà ngập nước thật khiến người
ta muốn ôm vào lòng. Dương Vân ủ rũ hôn nhẹ lên cằm Dương Thiên chán
ghét nói:
“Nhị thúc đừng nhắc
đến lão già đó! Ta cũng đâu phải cốt nhục ruột thịt của ông ta, còn sống coi ta không khác gì người ở, chết đi rồi cũng chỉ nhớ đến máu mủ của
lão. Ta chính là muốn lão chết cũng không nhắm mắt!”
Dương Thiên hôn lên cổ Dương Vân, gã không kiềm chế được liên tục cúi xuống
hít lấy hít để da thịt thiếu niên. “Nói gì đi nữa đại ca của ta cũng có
ơn nhặt tiểu yêu tinh nhà ngươi về, trong lòng ngươi một chút ơn dưỡng
dục cũng không có?”
Nghe những lời này Dương Vân dường như tức giận, đẩy bộ mặt râu ria của Dương Thiên ra lạnh lùng nói:
“Chẳng lẽ nhị thúc kính trọng lão ta như vậy, ta không tin nha! Là huynh đệ
ruột thịt mà ông ta là gia chủ, nhị thúc lúc nào cũng như hạ nhân mặc
lão sai bảo, ta nhìn còn thấy chướng mắt. Hiện tại lão chết rồi đến
Thiên Ma Nhãn cũng giao lại cho Dương Ly, có coi thúc là gì đâu!”
Ganh ghét trong lòng nếu để yên thì không sao, có người kích động càng khiến nó sinh sôi nảy nở không thể kiểm soát. Ánh mắt Dương Thiên trầm đi,
nâng cằm Dương Vân lên nhìn thẳng vào mắt hỏi: “Vậy tiểu bảo bối của ta
muốn ta làm gì đây?”
“Giết Dương Ly đoạt Thiên Ma Nhãn.”
“Ngươi thật là độc ác…” Dương Thiên bóp cằm thiếu niên, ánh mắt lộ vẻ hung ác, một lúc sau lại bật cười, “Nhưng mà ta rất thích.”
Dương Vân thỏa mãn cởi áo ngoài để lộ làn da trắng như tuyết, đôi chân thon
thả dẫm lên từng lớp y phục, đẩy Dương Thiên vào góc tường nhẹ giọng
nói: “Vừa có trong tay thiên hạ vừa được ôm mỹ nhân, nhị thúc của ta
thật là sáng suốt.”
Sau đó bên
trong lập tức vang lên những tiếng ái muội, Mặc Thanh cảm thấy đầu óc
mình ong cả lên. Nghe nói sau khi gia chủ của Dương gia chết, người bên
ngoài đã lập tức đến gây rối hòng đoạt Thiên Ma Nhãn, không ngờ sự thật
lại còn tàn khốc hơn, khi mà người trong nhà lại tự giành giật nhau
trước.
Chỉ tội cho Dương lão
gia chủ có lòng tốt nuôi nấng một kẻ không biết từ đâu đến, ơn không
được báo, chết đi rồi còn bị kẻ này đâm cho một nhát.
Trong lòng y khó chịu như bị ai đó cào lên, dù biết chuyện này đã xảy ra rất
lâu rồi nhưng vẫn không kiềm lòng được muốn lao lên giết hai kẻ đồi bại
kia. Dương Vân không phải người nhà họ Dương thì không nói, từ lời hai
người Dương Thiên cũng là đệ đệ của gia chủ, tốt xấu gì cũng cùng huyết
thống lại cấu kết với người ngoài hại chính gia tộc.
Độc ác như vậy không sợ đời này gặp quả báo, đến chết cũng không được tử tế hay sao?