Trời hiện tại đã về đêm nhưng xung
quanh vẫn ồn ào tấp nập. Dư Phong dẫn Mặc Thanh đến một nơi yên tĩnh.
Mặc Thanh đứng cách hắn một đoạn xa, tạo nên khoảng cách giữa hai người. Dư Phong cũng nhận ra điều này, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát
nhưng nét mắt vẫn không thay đổi. Chuyện cần nói đã nói, hiện tại tuy
vẫn còn lo lắng nhưng đã giảm bớt phần nhiều. Mãi một lúc lâu sau Dư
Phong mới nhẹ nhàng cất tiếng trước.
“Mặc Thanh. Ta là Dư Phong.”
“…Ta biết.”
Mặc Thanh biết Dư Phong vẫn còn để bụng chuyện lần trước. Càng nghĩ y càng
cảm thấy ngại ngùng cúi đầu thấp xuống, chân liên tục đá vào gạch hoa
nhô lên trước mặt.
Dứt lời hai người im lặng đến mức nghe rõ từng tiếng gió thổi xào xạc, cả tiếng người nói chuyện huyên náo phía xa.
Thời gian chậm chạp trôi qua, không biết Dư Phong đã cân nhắc bao nhiêu
lần mới dám cất tiếng nói tiếp.
“Mặc Thanh… Chuyện lần trước ta nói ngươi thấy thế nào?”
Không nghĩ hắn lại hỏi thẳng thừng như vậy, Mặc Thanh âm thầm nhắm chặt mắt
lại. May là trời đã tối, nếu không y cũng không có cái gan đứng đây đối
mặt nói chuyện với hắn. Mặc Thanh giả ngu lắp bắp hỏi lại. “Chuyện…
chuyện gì?”
“Chuyện ta thích ngươi.” Dư Phong thẳng thắn nhắc lại lần nữa.
Tuy đang ngại nhưng y thật sự muốn xem thử biểu tình của hắn khi nói ra
những lời này. Mặc Thanh bất ngờ ngẩng mặt lên, nhưng ngay lập tức kinh
ngạc nhíu mày lại.
Không biết có phải y nhìn nhầm rồi hay không, sao Dư Phong lại nhìn giống như là đang ủy khuất???
Dư Phong ngập ngừng nói: “Ngươi khiến ta thích ngươi thành như vậy… Ít ra cũng phải cho ta một câu trả lời rõ ràng chứ?”
Mặc Thanh giật giật khóe môi. Thề với trời đất là y không có làm gì nha.
Hắn tự rung động với y, lại quay ra bắt y chịu trách nhiệm là thế quái
nào?
“Ta nên trả lời ngươi như thế nào?” Nói được câu này hoàn
thiện, Mặc Thanh cũng như trút hết sức lực trên người, y cố bấu chặt vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh. Lần đầu được người khác thổ lộ, hơn nữa
còn là một nam nhân. Nói không hốt hoảng chắc chắn là dối lòng.
“Ngươi chỉ cần nói được hay không.” Dư Phong đôi mắt đượm buồn hơi rũ xuống.
“Chỉ cần ngươi nói không được ta nhất định sẽ tránh thật xa, không gây
phiền phức khiến ngươi khó chịu đâu… Không cần phải khó xử như vậy.”
Mặc Thanh há hốc miệng muốn nói gì đó lại thôi. Không phải người khác thổ
lộ đều là từ nay về sau ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, bảo vệ ngươi trọn
đời hay cái gì đấy đại loại như thế hả? Sao đến lượt y lại như bị người
ta ăn vạ thế này?
Mặc Thanh cắn nhẹ môi dưới, một lúc sau mới nhẹ
giọng nói: “Ta xin lỗi… Chuyện này quá đột ngột, ta không thể chấp nhận
ngươi được.”
Dư Phong im lặng một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nở ra nụ cười. Kết quả cũng không có gì bất ngờ, chỉ là khi nghe từ chính
miệng y nói ra những lời này, trong lòng không tránh khỏi buồn bã. Hắn
cố tỏ ra như không có chuyện gì.
“Không sao, không sao đâu. Mặc Thanh không cần cảm thấy có lỗi…”
“Nhưng mà...” Không hiểu sao nhìn Dư Phong như vậy trong lòng Mặc Thanh cũng
chẳng vui vẻ gì, hắn chưa kịp nói hết y đã vội vàng chen ngang. Mặc
Thanh cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Nhưng mà… ta có thể suy nghĩ lại. Ngươi cho ta một chút thời gian có được không?”
Lúc nãy Dư Phong mặt còn buồn bã như có ai giật mất đồ. Hắn đột ngột ngẩng
mặt lên nhìn thẳng Mặc Thanh, sau khi mất công ngẫm nghĩ thật kỹ những
lời y nói, Dư Phong không thể tin được vội vàng gật đầu lia lịa.
“Được, được! Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu cũng được!”
Phản ứng này của hắn khiến Mặc Thanh thực sự muốn cười, may là y vẫn còn giữ lại cho hắn một chút mặt mũi không cười thành tiếng. Mặc Thanh bĩu môi, như thường ngày ngang ngạnh nhìn Dư Phong nói: “Có thể sẽ rất lâu đó,
ngươi không chờ được thì có thể từ bỏ.”
“Không ngại. Bao lâu ta
đều có thể chờ!” Dư Phong cười thật tươi, như người ủ rũ lúc nãy là một
người hoàn toàn khác. Trước đó hắn còn lo sợ y chán ghét không nhìn mặt
hắn nữa, còn từng hối hận biết vậy không nên vội vàng nói ra những lời
này. Hiện tại không vui mừng sao được.
Nói xong Mặc Thanh bỏ lại
Dư Phong cười ngây ngốc ở đó chạy nhanh về phòng. Đến tận khi ngủ, y vẫn ngại ngùng vùi mặt vào trong gối khẽ mỉm cười.
Không biết có
phải do tâm trạng thoải mái hay không, buổi tối y ngủ ngon đến lạ, khi
tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Hôm qua không ăn gì nên Mặc Thanh đã có
chút đói bụng, sau khi thay đồ xong y xuống dưới lầu kiếm đồ lót dạ.
Trời đã gần trưa nên khách điếm cũng khá đông người. Mặc Thanh chưa kịp bước xuống dưới đã bị một người từ đằng sau khoác nhẹ lên vai. Mặc Thanh
cười tươi, quay lại nhìn thấy người đến là Lâm Du Nhiên mặt vội đen lại, y tránh cánh tay của hắn khó chịu nói:
“Ngươi làm cái gì vậy?”
“Mọi hôm ta cũng đều khoác vai ngươi mà, hôm nay làm sao vậy?” Lâm Du Nhiên
thầm quan sát Mặc Thanh một lượt, như tìm thấy điểm gì khác thường hắn
vội che miệng thốt lên. “Hôm nay nhìn ngươi tươi tỉnh như vậy không lẽ
nào… ngươi và Dư Phong đã… Ôi thật không ngờ nha!”
Không nghĩ đến
Lâm Du Nhiên cũng biết chuyện, Mặc Thanh kinh ngạc vội vàng dùng tay bịt miệng hắn lại. Y cẩn thận ngó xung quanh, thấy không có ai mới vội kéo
Lâm Du Nhiên vào trong góc khuất. Mặc Thanh hạ giọng xuống hết mức có
thể, gằn giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết chuyện này? Dư Phong nói với
ngươi?”
Lâm Du Nhiên đẩy tay Mặc Thanh ra phủi phủi lại y phục,
hắn cười nhẹ một tiếng hất cằm lên đắc ý. “Ta mà cần người khác nói cho
biết? Chuyện Dư Phong thích ngươi ta còn nhìn ra trước cả hắn.”
Mặc Thanh đỏ mặt giơ tay lên cảnh cáo, lại bất đắc dĩ hạ giọng xuống giải
thích. “Ta với Dư Phong thực ra vẫn chưa có gì. Tạm thời ngươi đừng có
nói năng lung tung để sư huynh ta nghe thấy!”
Lâm Du Nhiên mím
chặt môi thành một đường, tay đặt ngang làm động tác ngậm chặt miệng.
Trong lòng thì đang không ngừng lắc đầu thở dài.
Chuyện này cũng cần hắn nói chắc? Vị sư huynh cáo già kia của y, chỉ sợ đã nhìn ra từ ngay lần đầu tiên gặp mặt rồi.
Nhưng Lâm Du Nhiên cũng không dám nói thẳng, hắn vẫn là sợ nắm đấm của Mặc
Thanh nha. Nhỡ đâu y lại thẹn quá hóa giận thì thật phiền phức, thôi thì người ta đã muốn giữ bí mật hắn cũng cứ hợp tác làm theo đi.
Lâm Du Nhiên vừa nghĩ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang đứng trên tầng hai
của khách điếm, đây là góc khuất nên rất ít người chọn dùng bữa chỗ này. Từ cửa sổ nhìn thẳng xuống khuôn viên bên dưới, không nhìn thì thôi vừa nhìn Lâm Du Nhiên đã hốt hoảng vội dùng tay bịt chặt miệng lại.
Nhân lúc Mặc Thanh còn chưa nhìn thấy, Lâm Du Nhiên đẩy người Mặc Thanh vội
vàng nói: “Ha ha cũng muộn rồi, ta đói quá chúng ta xuống dưới ăn chút
gì đi!”
Vẻ mặt Lâm Du Nhiên biến đổi quá rõ làm sao Mặc Thanh không phát hiện, y nhíu mày nhìn qua cửa sổ hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”
“Không! Ta làm gì thấy gì đâu. Chúng ta mau mau đi thôi.”
Lâm Du Nhiên gấp gáp phủ nhận muốn kéo tay Mặc Thanh đi. Nhưng càng làm vậy càng khiến y nảy lên cảm giác nghi ngờ, y đẩy Lâm Du Nhiên phiền phức
sang một bên tự mình tiến lại gần.
Lâm Du Nhiên bất lực kêu lên. “Mặc Thanh đừng…”
Lâm Du Nhiên vuốt mặt đứng ngồi không yên, hắn còn không dám nhìn sắc mặt
Mặc Thanh hiện tại. Dưới khuôn viên kia, nam nhân quay lưng về phía hai
người, nhưng dựa vào vóc dáng, vừa nhìn Mặc Thanh đã nhận ra đó là Dư
Phong. Hắn không chỉ đứng một mình mà còn đang lôi kéo với một người
khác. Không, nói đúng hơn là người kia đang nắm chặt lấy tay Dư Phong
còn nhào lên ôm lấy hắn. Dư Phong có vẻ bị giật mình lập tức đẩy người
kia ra, cũng nhờ vậy mà Mặc Thanh nhìn thấy khuôn mặt người kia.
Người nọ lùi lại vài bước, ủy khuất nhìn về phía Dư Phong. Thân hình mảnh
khảnh, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách thật khiến người ta vừa nhìn đã không
thể rời mắt.
Vậy mà thật trùng hợp y lại biết người này.
Mặc Thanh âm thầm siết chặt tay dưới vạt áo. Tuy chỉ đụng một lần nhưng Mặc Thanh nhớ rất rõ, một phần vì dung mạo của người đó quá đẹp, một phần
vì người nọ có tên gần giống với y – Ngọc Thanh!