Suốt dọc đường Dư Phong luôn mang
vẻ mặt u ám khó chịu. Hắn thì tức tối như thế, còn hai kẻ phía sau vẫn
chưa nhận ra điều gì bất thường, cười cười nói nói không ngớt.
Đúng là không đánh không quen, sau khi nói chuyện vài câu, Mặc Thanh cảm
thấy rất hợp với Lâm Du Nhiên, thiện cảm cũng tăng lên vài phần. Có hắn
đi cùng đoạn đường sau sẽ không còn nhàm chán nữa.
Lâm Du Nhiên
ít hơn Mặc Thanh một tuổi, cha mẹ đều mất sớm, một mình hắn phải đơn độc kiếm sống qua ngày từ lúc còn nhỏ, nghe ra cũng rất đáng thương.
Mặc Thanh nhìn người trước mặt đang cười tươi mà lòng nặng trĩu, Lâm Du
Nhiên còn ít tuổi hơn y mà đã phải ra ngoài lăn lộn chịu biết bao khổ
cực, quả thật là không dễ dàng gì. Lúc này lòng đồng cảm lại dâng lên,
Mặc Thanh vỗ nhẹ lên vai Lâm Du Nhiên một cái đảm bảo.
“Sau này ngươi cứ đi theo ta, dù không sung sướng gì nhưng đảm bảo cơm no ba bữa!”
Dư Phong ở phía trước mặt còn đen hơn than, hắn âm thầm nghiến răng, không chút thương tình buông lời mỉa mai: “Ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Giọng nói vừa đủ cho hai người nghe thấy. Lâm Du Nhiên cũng cảm nhận được Dư
Phong không thích mình nên cúi gằm mặt xuống không dám đáp lại, trông
rất đỗi tủi thân.
Cũng phải, có ai lại dễ dàng đi tin tưởng một kẻ lừa đảo chứ.
Ngoài những lúc sợ ma ra, Mặc Thanh đều không phải dạng ngoan hiền dễ bảo gì. Y quay ra lườm nguýt, rủa thầm Dư Phong một hồi lâu rồi mới quay qua
Lâm Du Nhiên an ủi:
“Ngươi đừng để ý đến tên đáng ghét kia, hắn ấy à…” Mặc Thanh lấy tay che miệng, cúi đầu xuống nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Lâm Du Nhiên nghe một lúc, hai mắt kinh ngạc mở to sau đó lấy tay che miệng cười, ngay cả Mặc Thanh cũng cười khúc khích.
Dư Phong cố gắng khống chế bản thân không nổi điên, dù không biết hai
người kia đang nói gì nhưng chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp. Hắn âm
thầm siết tay lại, ngàn vạn lần tự dặn bản thân phải thật bình tĩnh,
nhưng tiếng cười nói liên tục vang bên tai làm hắn không thể bình tâm
nổi.
Bỗng Dư Phong dừng bước quay đầu lại, dùng ánh mắt tràn đầy
sát khí nhìn chằm chằm Mặc Thanh. Hai người kia bị cái nhìn của Dư Phong dọa sợ, Mặc Thanh lo lắng nuốt khan một ngụm.
Không lẽ hắn đã nghe thấy những lời y nói rồi sao? Mặc Thanh chột dạ đứng im không dám nhúc nhích.
Dư Phong miệng cười nhưng lòng không cười, chỉ nghe thấy âm thanh sắc lạnh rít ra từ kẽ răng, “Mặc Thanh qua đây.”
Mặc Thanh còn đang lo lắng chân vẫn không dám nhúc nhích, lại nghe thấy một giọng nói khe khẽ cất lên.
“Ngươi qua đây… ta nói ngươi biết vì sao ngọc Lưu Ly không sáng.”
Chuyện này hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì khác, vì vậy Mặc Thanh như con cún con
vội vàng vứt bỏ người bạn mới quen của mình chạy đến bên cạnh Dư Phong
vẫy đuôi, vội vàng nói:
“Ta đến rồi, ngươi nói đi.”
Dư Phong nhìn thấy Mặc Thanh ngoan ngoãn như vậy mới hài lòng mỉm cười, hắn đắc ý hất cằm quay qua nhìn Lâm Du Nhiên.
Lâm Du Nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, sao phản ứng của Dư Phong
cứ như chồng bắt quả tang thê tử của mình đang dây dưa với người khác
vậy?
Lâm Du Nhiên bị suy nghĩ này dọa sợ vội lắc đầu nguầy nguậy. Chắc là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
“Ngươi nói cái gì? Hắc Linh Phù cũng có thể biến một xác chết trở thành quỷ?” Tiếng Mặc Thanh hốt hoảng cất lên.
Y vẫn còn nhớ Hắc Linh Phù là lá bùa khiến Tô công tử mất đi thần trí
trước đó, chỉ là không ngờ nó còn có thể biến một thi thể bình thường
thành quỷ. Phải bao nhiêu thù hận, bao nhiêu oán niệm tích trữ mới hình
thành nên một con quỷ chứ, đây chỉ cần một lá bùa có thể gọi nó sống
dậy. Nếu người đứng đằng sau chuyện này có âm mưu gì đó, không phải là
phiền phức lớn hay sao?
“Nhưng trước đó ngươi nói Phù Linh trấn có thuật cầu may, những thi thể đó đều là được nuôi mà thành. Tại sao giờ
lại biến thành do Hắc Linh Phù?” Mặc Thanh thắc mắc hỏi lại.
“Lúc
đầu ta nghĩ như vậy, khi Lâm Du Nhiên chạm máu vào thứ kia mới thức
tỉnh, nó cũng được nuôi bằng máu nên ta liền nghĩ do cấm thuật đó. Thật
ra suy nghĩ kỹ lại ta đoán là do trùng hợp mà thôi, nó tỉnh dậy đơn giản vì biết có người đang ở gần.”
“Vậy thứ này rốt cuộc là gì? Nó ở đó từ trước rồi sao?” Mặc Thanh nhíu mày suy tư.
“Ngươi nghĩ sao?” Dư Phong bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Làm gì có chuyện
trùng hợp như thế, chúng ta đi đâu là gặp ở đó. Cứ như…”
“Cứ như?” Mặc Thanh căng thẳng, dù trong mòng đã có đáp án nhưng vẫn hỏi lại.
“Cứ như nó đang cố tình nhắm vào chúng ta vậy.” Dư Phong nói như chuyện
đương nhiên nhưng lại làm làm Mặc Thanh dâng lên cảm giác bất an.
“Ta đi lấy nước về rồi này!”
Tiếng Lâm Du Nhiên chạy đến làm cắt ngang câu chuyện. Dư Phong dùng ánh mắt
ra hiệu cho Mặc Thanh ý bảo y im lặng tạm thời đừng nói đến, Mặc Thanh
cũng hiểu ý gật nhẹ đầu. Đột nhiên lại có thêm một người đi theo nên Dư
Phong vẫn có chút không quen, lời nói ra cũng ít hơn hẳn.
Lâm Du Nhiên lén nhìn sang Dư Phong, quay qua Mặc Thanh nhỏ giọng hỏi: “Người kia lúc nào cũng lạnh lùng như vậy hả?”
“Lạnh cái gì? Ta thấy hắn như kẻ điên ấy nói suốt mà.” Mặc Thanh chán ghét
nói, y còn cảm thấy may mắn vì mấy hôm nay hắn giữ mồm giữ miệng như
vậy.
Nhưng Mặc Thanh nào biết Dư Phong dạo này đâu chỉ riêng ít
nói không, hắn như chìm trong lửa giận động một chút là bực mình.Dư
Phong không nói chuyện với Lâm Du Nhiên, không có nghĩa là cũng không
nói với Mặc Thanh. Cứ cách một lúc Dư Phong lại cố kiếm chuyện bắt bẻ,
làm Mặc Thanh bực mình mãi không thôi.
Ba người đi đến một thị
trấn khác, Lâm Du Nhiên đi lừa gạt lâu năm nên rất giỏi tìm những nơi có ma quỷ nên xung phong đi tìm. Đợi đến khi kẻ kia tách hai người ra, Dư
Phong có chút không chấp nhận nổi nói với Mặc Thanh:
“Ngươi có vẻ rất thích nói chuyện với Lâm Du Nhiên?”
Mặc Thanh đang ăn nên không suy nghĩ đến trong lời nói của hắn có gì bất
thường, liền gật gật đầu thật thà trả lời. “Ừ, hắn cũng rất dễ gần mà.”
“Không phải trước kia ngươi ghét hắn lắm hay sao?” Dư Phong không cam lòng hỏi lại.
“Đó là trước kia thôi, giờ ta thấy rất quý hắn.”
Không hiểu sao nghe Mặc Thanh nói vậy, ác cảm với Lâm Du Nhiên lại tăng thêm
một chút. Dư Phong đen mặt lại dùng tay đập mạnh xuống bàn.
‘Rầm’ một tiếng, ngay cả bát đũa trên bàn cũng rung nhẹ lên.
Mặc Thanh đang ăn bị tiếng động làm giật bắn mình ho lên sặc sụa, y vỗ vỗ
ngực lại uống thêm một ngụm nước rồi trừng mắt lên quát:
“Ngươi bị điên à? Tự dưng đập bàn làm cái quái gì?”
Xung quanh còn khá đông nên không ít người ném ánh mắt tò mò nhìn về phía
bên này. Dư Phong cũng không hiểu sao mình lại phản ứng như vậy, trong
lòng có chút ngại ngùng nhưng lại ngại không muốn nhận. Nhìn trên môi
Mặc Thanh còn dính một chút mỡ bóng nhoáng, hắn đỏ mặt quát:
“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi à? Ngoài ăn với ngủ ra ngươi còn làm được trò trống gì nữa không?”
Mặc Thanh ngơ ngác hai mắt mở to nhìn hắn, lúc này Dư Phong mới cảm thấy mình quá vô lý vội vàng bỏ ra ngoài.
“Đồ thần kinh!” Mặc Thanh thấy Dư Phong đi khuất mới nhớ ra mình nên tức
giận, mắng theo một câu dù biết hắn cũng chẳng nghe thấy.
Nhìn đồ ăn vẫn còn đầy ắp trên bàn, Mặc Thanh muốn ăn tiếp nhưng vừa đưa đến
miệng lại nhớ đến lời nói lúc nãy của Dư Phong liền nuốt không trôi, tức giận đập mạnh đũa xuống bàn.
Chuyện này rơi vào tầm mắt một đám người, họ nhìn Mặc Thanh một lúc thì thầm to nhỏ với nhau gì đó rồi lặng lẽ rời đi.