Bây giờ Dư Phong mới để ý thấy dưới đáy viên ngọc này có một vài đốm đỏ, hắn đã đoán được phần nào chỉ chỉ hỏi:
“Vậy ra là sư phụ bắt ngươi đem theo cái này tiêu diệt hồn ma, đến khi nào
cả viên ngọc này chuyển thành màu đỏ mới được trở về?”
Mặc Thanh mím môi gật gật đầu.
Dư Phong bật cười. “Nên ngươi mới phải một mình lặn lội xuống núi tìm yêu ma, hôm đó ta đen đủi mới bị ngươi đánh nhầm?”
Mặc Thanh càng cúi thấp đầu xuống, y không nói nhưng Dư Phong cũng đủ hiểu. Sương Phong này… có một đệ tử như vậy cũng dám thả ra, chắc cảm thấy
nhân gian này yêu ma chưa đủ loạn.
“Vậy mới nói, ngươi thu thập được từng nào rồi?”
“Cả con hôm qua nữa là bốn...”Mặc Thanh ấp úng.
“Ngươi xuống núi được bao lâu?”
“Hai tháng...” Giọng Mặc Thanh bé đến mức phải miễn cưỡng lắm mới nghe thấy.
Dư Phong vừa nghe đã giật nảy mình, hắn quát ầm lên. “Ngươi xuống núi hai tháng mới bắt được có bốn hồn phách?”
Mặc Thanh nhắm chặt hai mắt lại, khó khăn lắm mới không mở miệng ra nói:
“Không phải ta bắt được đâu, tất cả là của ngươi hết đấy.”
Mặc
Thanh không dám ngẩng đầu lên, y cũng không muốn trông cậy vào người
khác một chút nào. Nhưng nếu không có người giúp đỡ bảo y sau này phải
làm sao. Mặc Thanh ủ rũ nói:
“Ta thực sự rất nhớ sư phụ và các sư
huynh, nhưng cứ tiếp tục như vậy không biết bao giờ mới có thể trở về.
Dư Phong ngươi giúp ta được không?”
Dư Phong kinh ngạc hỏi: “Ta giúp cũng được?”
Mặc Thanh gật gật đầu, dù trước đó đã nói hai người hợp tác nhưng nhỡ đâu
nửa đường hắn bỏ đi thì sao. Mặc Thanh cảm thấy vẫn là nên nói thẳng
thắn.
“Đừng có nói mấy hồn phách trong ngọc này đều là do ta bắt được nhé?”
Mặc Thanh bị lộ tẩy nhắm chặt mắt lại, thiếu điều lấy tay bịt luôn tai. Dư
Phong nhìn thấy bộ dạng này của y, khóe môi run run không nói thành lời. Thảo nào Tống chân nhân đuổi y xuống núi, nếu là hắn, chỉ sợ hắn đã
tống cổ y đi từ lâu rồi.
À không, với khả năng này làm sao vào được môn phái mà đuổi!
Dư Phong xua xua tay. “Được rồi, được rồi. Chẳng phải nói ta với ngươi hợp tác bắt ma kiếm tiền hay sao, cũng chỉ là tiện thể thôi. Cùng lắm là
chăm chỉ hơn một chút là được chứ gì? Đừng có bày cái vẻ mặt kia ra với
ta nữa.”
“Thật sao?” Mặc Thanh không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy hơi ngước mặt lên hỏi lại.
“Nói dối ta là con ngươi!”
Mặc Thanh nghe Dư Phong nói vậy liền bật cười, ác cảm với hắn cũng đỡ hơn
phần nào. Ngày hôm qua y không nghĩ Dư Phong sẽ lo lắng mà đi tìm mình,
xem ra hắn thường ngày hơi nói nhiều một chút nhưng cũng là người tốt.
Thôi vậy, coi như là kết thêm một bằng hữu. Nói thẳng thắn rồi cũng không coi là y lợi dụng hắn.
Mặc Thanh vừa nghĩ vừa mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của y không
hiểu sao Dư Phong cảm thấy cực kỳ chói mắt, hắn lạnh lùng nói:
“Ngươi xấu lắm đừng có cười, càng cười càng xấu.” Nói xong vội vàng đi ra ngoài bỏ lại Mặc Thanh vẻ mặt cứng đờ.
Mặc Thanh tự lấy tay sờ lên mặt mình, rõ ràng nhan sắc của y cũng đâu đến
nỗi! Mặc Thanh bĩu môi nói nhỏ. “Đúng là đáng ghét thì vẫn hoàn đáng
ghét, chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế!”
Dư Phong đi ra ngoài
tìm đến giếng nước rửa mặt cho tỉnh táo lại, hắn thấy dạo này mình thực
sự có vấn đề rồi. Không phải! Ngay từ khoảnh khắc đuổi theo y đến đây đã là có vấn đề rồi. Dư Phong tự lấy tay chỉ vào mặt mình nói:
“Từ bao giờ mà ta phải tính từng đồng bạc với người khác, lại còn đi bắt ma hộ nữa. Ta xuống giá như vậy hả?”
Dư Phong càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, hắn còn muốn rửa thêm một ít
nước cho mát thì đột nhiên thấy phía đằng xa có một đám người mặc áo đen đi tới. Trên tay họ cầm kiếm, đầu đeo một băng vải đen ngang trán, đằng sau thêu một đóa sen trắng nhỏ. Nhìn thấy đám người kia, tiểu nhị bày
ra vẻ mặt niềm nở cung kính chạy ra dẫn đường. Dư Phong lập tức quay
người lại nhanh chóng trở về phòng.
***
Mặc Thanh không hiểu sao đột nhiên Dư Phong lại gấp gáp rời đi như vậy, y nhìn lên trời đêm
trước mặt, lại nhìn khu rừng vắng vẻ phía trước oán trách.
“Ngươi xem, đã muộn như vậy sao không để sáng mai hẵng lên đường. Giờ thì hay rồi, tối nay phải ngủ trong rừng.”
“Không phải ngươi muốn nhanh chóng thu được một trăm hồn ma sao? Trong rừng
vắng vẻ như vậy thích hợp có những thứ đó lắm.” Dư Phong thản nhiên
nói.
Nghe đến đây, Mặc Thanh bất giác đi gần hắn hơn nhưng vẫn lớn giọng.
“Ngươi dọa ai chứ? Ta cũng đi vào rừng nửa đêm suốt có bao giờ thấy gì đâu!”
Dư Phong không trả lời, đột nhiên ngừng hẳn lại. Mặc Thanh suýt chút nữa
thì đâm vào lưng hắn, y linh cảm bất an đề phòng nhìn xung quanh càng
dính sát hắn hơn.
Không phải chứ, chẳng lẽ lại có ma thật?
Mặc Thanh khẽ run run giọng hỏi: “Phía trước… phía trước có gì sao?”
“Mặc Thanh...” Dư Phong ngập ngừng nói.
“Ngươi… ngươi thấy gì thì cứ nói đi đừng gọi ta như vậy.”
Dư Phong thở dài quay hẳn lại nhìn y, cất giọng hỏi: “Này, tại sao chúng ta lại không đi ngựa?”
“Mua một con phải hết ba đến bốn lượng bạc, không những thế, nửa đường phải
mua thêm cỏ cho nó ăn, nếu dừng lại cũng tốn tiền kiếm người trông coi
hộ, cực kỳ tốn kém. Hơn nữa ta đi bộ cũng quen rồi, vừa đi vừa kiếm yêu
ma cũng được mà, không cần thiết lắm.” Mặc Thanh tính toán một hồi sau
đó cười tươi. “Nhưng mà nếu ngươi muốn mua thì cứ việc, ta đi ké.”
Quanh đi quẩn lại lý do lớn nhất vẫn là tiếc tiền. Dư Phong mấp máy môi sau
đó mỉm cười nói: “Nếu ta mua thật thì ngươi muốn thế nào? Đi chung hả?
Hai nam nhân cùng nhau ôm ôm ấp ấp trên một con ngựa?”
Mặc Thanh gật gật đầu nói: “Có sao đâu, mọi lần ta cũng cùng sư huynh đi như vậy suốt mà. Vừa không tốn kém lại vừa tiện…”
“Trên đời này chưa thấy ai như ngươi!” Dư Phong tức giận cắt ngang, sau đó lại đùng đùng bỏ đi trước.
Mặc Thanh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác một lúc rồi mới đuổi theo hắn gào ầm lên.
“Này ngươi nói vậy là ý gì hả? Như ta thì làm sao? Hơn nữa ngươi thần thần
bí bí dừng lại chỉ vì chuyện này thôi? Ngươi rảnh rỗi quá không có
chuyện gì làm à?! Này!”
Dư Phong bỏ mặc không thèm trả lời một
mình đi về phía trước. Mặc Thanh đuổi theo suốt cả đoạn đường, vừa mắng
vừa chửi đến khi thấm mệt mới chịu ngừng.
Trời càng lúc càng tối, hai người cũng không thể cứ đi như vậy suốt đêm. Dư Phong dừng lại dưới một gốc cây khá bằng phẳng đặt đồ xuống đề nghị.
“Hôm nay ngủ tạm ở đây trước đi.”
Cuối cùng cũng được dừng chân, Mặc Thanh ném luôn cả túi đồ lớn của mình mệt mỏi ngồi xuống đất. Y lấy vạt áo lau qua mồ hôi trên mặt, sau đó thở
dốc nói:
“Ta nói này tên khốn kiếp, ngươi đang chạy trốn hay sao mà đi nhanh như vậy? Mệt chết ta rồi!”
Dư Phong động tác hơi ngừng lại, sau đó đưa một túi nước về phía y nói:
“Trong túi ta còn lương khô, ăn một chút rồi ngủ đi, sáng mai lên đường
sớm.”
“Lại dậy sớm nữa?” Mặc Thanh xoa hai bắp chân đã đau nhức
của mình nhăn mặt. Tên này bị điên rồi sao? Tại sao lại gấp gáp như vậy
chứ.
Nhìn vẻ mặt này của y, Dư Phong cố tình khiêu khích. “Không muốn mỏi chân thì mai mua con ngựa đi.”
“Ta có nói mỏi chân sao?” Mặc Thanh mỉm cười, giật lấy túi nước uống một hơi dài rồi cắn một miếng lương khô cứng ngắc.
Ăn uống no say xong, vì quá mệt mỏi nên Mặc Thanh cũng nhanh chóng ngủ
quên. Một đêm đáng nhẽ nên cứ yên lặng như vậy trôi qua, thế nhưng ông
trời có lẽ cũng không muốn y yên ổn.
Mặc Thanh vừa mới thiếp đi
không được bao lâu, đột nhiên trước mặt như có thứ gì đó lướt qua. Y
theo bản năng lấy tay xua đuổi rồi quay mặt sang hướng khác, nhưng thứ
đó vẫn không buông tha chạy theo trượt nhẹ lên mặt y.
Bị vài lần
như vậy, Mặc Thanh khó chịu rầm rì vài tiếng rồi khẽ mở mắt. Ánh trăng
yếu ớt nhưng vẫn đủ soi rõ cảnh tượng trước mặt. Trên cành cây, từ bao
giờ đã có thêm một bóng người đung đưa, cổ bị treo lên sợi dây thừng.
Thứ chạm lên người y chính là vạt áo đang bị gió thổi không ngừng bay
phấp phới, từ dưới nhìn lên vừa vặn nhìn thấy mái tóc rũ xuống che kín
mặt, dường như đằng sau nó là một đôi mắt đen ngòm đang nhìn chằm chằm
vào Mặc Thanh.