Mặc Thanh nhìn đống đồ xếp cao trước mặt mà ngại ngùng không nói nên lời.
Dạo gần đây Dư Phong hết bận chuyện này rồi đến chuyện khác, y còn cảm
thấy khó hiểu không biết hắn lôi đâu ra nhiều việc bận rộn như vậy, thì
ra là lén chuẩn bị đồ để thành thân.
“Đều là huynh tự mình mua?”
“Dù không ai chứng kiến nhưng ta cũng muốn chuẩn bị thật tốt để Thanh Thanh của ta không phải chịu thiệt.”
Nghe những lời này Mặc Thanh càng cúi đầu xuống thấp hơn, hắn muốn thành
thân với y đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, y thì hay rồi cướp luôn lời thổ lộ của hắn. Dư Phong mỉm cười ôm lấy Mặc Thanh nói: “Ta muốn nói với
ngươi từ rất lâu rồi, nhưng chưa có đủ can đảm nên vẫn luôn giấu những
thứ này đi…”
Chuyện xảy ra đã
qua một năm, nhưng trong một năm này hai người như bắt đầu lại cuộc sống mới, cũng không bồng bột hay tùy tiện như ngày trước, có thể vì đã xảy
ra quá nhiều chuyện nên cả hai cần bình tĩnh lại để hiểu nhau hơn. Dư
Phong nói muốn cho y thời gian để y triệt để bỏ xuống vướng mắc trong
lòng, đừng vì biết hắn hy sinh nhiều thứ vì y mà miễn cưỡng chấp nhận
hắn.
Những lời nói trước kia
của Mặc Thanh dù không phải là lời thật lòng nhưng thực sự đã khiến hắn
chịu tổn thương, nếu bắt đầu làm lại hắn không muốn hai người sẽ vì
những chuyện không đáng mà buông tay nhau ra lần nữa. Hắn muốn ở bên
cạnh y không phải ngày một ngày hai mà là trọn đời trọn kiếp.
Mặc Thanh cũng hiểu rõ điều này nên không phản đối, dù trước kia là vì lý
do gì đi nữa, y từng đẩy Dư Phong ra xa vẫn là sự thật. Y lo lắng cho
hắn, không muốn hắn vì y mà bị liên luỵ nhưng y chưa từng nghĩ đến cảm
nhận của hắn, hắn thà rằng cùng y chống đỡ mọi chuyện chứ không muốn y
dễ dàng buông tay nhau ra.
Y còn từng nói những lời độc ác với hắn, y nói không hề thích hắn, nói hắn phiền, nói hắn rời xa y một chút.
Nếu đổi ngược lại, Mặc Thanh cũng không biết bản thân sẽ đau đến mức nào.
Mặc Thanh vội lau đi giọt nước trên khóe mắt, y nhào đến ôm lấy Dư Phong nói: “Ta mong còn không kịp.”
Dư Phong vòng tay qua ôm chặt lấy y, nhưng nhận ra người trong lòng đang
nức nở run lên, hắn vội vàng đẩy ra, lau nước mắt trên mặt thiếu niên
hoảng hốt hỏi:
“Sao lại khóc nữa rồi?”
“Ta chỉ là vui quá thôi.” Mặc Thanh vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy hắn nói:
“Nếu đồ đã có đủ rồi hôm nay chúng ta thành thân luôn đi!”
“Hôm nay?” Dư Phong xoa đầu Mặc Thanh nói: “Có gấp gáp quá không? Ta sợ
không chuẩn bị kịp, để ngày mai đi, ngày mai vừa vặn là ngày đẹp.”
Mặc Thanh vẻ mặt thoáng thất vọng nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý. “Được. Vậy thì ngày mai.”
“Sao vậy?” Dư Phong bật cười hai tay đặt lên má y hết xoa rồi nắn hỏi: “Gấp
gáp gả cho ta đến như vậy? Thật ra chưa thành thân vẫn có thể động phòng trước mà…”
Mặc Thanh càng nghe càng cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt lên, nhưng khi Dư Phong tiến sát lại y cũng không hề tránh né, hắn kéo y đến gần, tay lần qua từng
lớp y phục vuốt ve sau lưng, hai người dính lấy nhau hơi thở ngày càng
trở nên ái muội. Dù là đã từng làm qua chuyện đó một lần nhưng Mặc Thanh vẫn không tránh khỏi có một chút căng thẳng nhắm tịt mắt lại.
Mặc Thanh đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn hành động tiếp, y tò mò mở một mắt ra nhìn, Dư Phong bỗng cúi xuống thơm chụt lên má y một cái nói:
“Thôi đợi ngày mai, nếu không ta sợ mình phải dìu tân nương bái đường mất.”
Mặc Thanh biết mình bị hắn trêu đùa tức giận đánh lên người hắn, Dư Phong
vội bắt lấy cánh tay y nở nụ cười hết sức gian xảo. “Từ ngày mai Thanh
Thanh còn đánh ta như vậy thì có tính là bạo hành phu quân không?”
“Bạo hành gì chứ, ta đánh còn chẳng đau!”
“Nhưng mà trái tim ta đau mà.” Dư Phong đặt tay y lên ngực hắn ủy khuất nói.
Mặc Thanh bị hắn chọc cho bật cười, nhìn thấy y vui vẻ khóe môi Dư Phong
cũng cong lên, bỗng Mặc Thanh nói: “Đằng nào ngày mai cũng thành thân
rồi, hôm nay chúng ta ngủ chung đi?”
“Trước khi thành thân tân nương không được gặp mặt tân lang, sẽ không may mắn.”
Mặc Thanh bĩu môi nói: “Huynh định bỏ mặc ta suốt một ngày không quan tâm luôn sao?”
“Thật ra hai ta cũng không cần để ý nhiều lễ tiết như vậy…” Mặc Thanh chưa kịp vui mừng Dư Phong đã nói tiếp:
“Ta chọn ở riêng phòng không phải là không để ý đến ngươi, mà ta sợ bản
thân không kiềm chế nổi mình.” Nói đến đây hắn còn cố tình hạ thấp giọng xuống, nhìn chằm chằm đến mức cả gương mặt Mặc Thanh đều đỏ hết lên.
“Cũng không vội…À! Ta… ta chợt nhớ ra chưa tưới hoa, không nói với huynh
nữa!” Mặc Thanh lắp bắp vội đẩy hắn sang một bên, nửa ôm mặt chạy ra
ngoài.
Sao lại có thể mất mặt vậy cơ chứ, cứ như từ đầu đến cuối đều là y dụ dỗ hắn vậy!
*
Ngày hôm sau Dư Phong đã dậy thật sớm để chuẩn bị đồ tổ chức hôn lễ, hai
người mua lại một ngôi nhà khá là rộng ở sâu trong cốc, xung quanh đều
là hoa cỏ còn có thảo dược có thể vừa dùng làm thuốc vừa mang đi bán,
phía trước có một ao sen lớn, đến mùa hoa nở cũng rất đẹp. Nơi này vừa
yên bình vừa ít người qua lại, chỉ có hai người sinh sống nhưng một chút hiu quạnh cũng không có, Dư Phong còn cảm thấy cuộc sống như vậy cũng
rất tốt.
Dư Phong dán từng chữ
hỉ đỏ chót lên tường, chẳng mấy chốc căn nhà đã tràn đầy sức sống, Mặc
Thanh chạy ra muốn giúp nhưng hắn không chịu đuổi y về phòng, nói là làm gì có tân nương nào tự làm những việc này.
Tuy không có huynh đệ bằng hữu, cũng không có trưởng bối hai bên chứng kiến, nhưng cả hai đều làm hết những nghi thức cần làm.
Uống rượu giao bôi xong, chỉ vài chén nhỏ cũng làm gương mặt Mặc Thanh ửng
hồng, y nhìn Dư Phong cười cười nói: “Sau hôm nay huynh đã là người của
ta rồi, từ nay về sau không cho phép huynh đến gần người khác.”
“Có Thanh Thanh rồi ta không có cái gan đấy đâu.”
Mặc Thanh hài lòng đứng dậy, có chút loạng choạng nhào đến ôm lấy hắn, ở
bên tai hắn thì thầm. “Cũng đã muộn rồi, chúng ta động phòng đi.”
Dư Phong lo lắng ôm lấy y hỏi: “Ngươi say rồi?”
“Ta mới uống có một chén sao có thể say chứ!”
Mặc Thanh phồng má kiễng chân hôn nhẹ lên môi Dư Phong, không để hắn kịp
phản ứng y đã vội rời ra, như thành công làm xong chuyện xấu, y đắc ý
lau khóe môi cười cười. Dư Phong có chút bẫt đắc dĩ cười gượng, không
biết làm sao với người trước mặt, hắn đỡ lấy tay Mặc Thanh nói:
“Say thật rồi, mau lên giường nằm đi.”
“Ta không có say mà, ta vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.” Mặc Thanh giận
dỗi, thấy hắn có vẻ không tin y lại nói tiếp. “Huynh có muốn thử không?”
Dư Phong bất ngờ hỏi: “Thử chuyện gì?”
Mặc Thanh nở một nụ cười lưu manh, khụy hai chân xuống trước mặt hắn, Dư
Phong giọng có chút khàn khàn gọi: “Thanh Thanh à, ngươi có biết mình
đang làm gì không? Mau đứng dậy...”
“Không dậy!” Mặc Thanh lắc đầu giữ chặt lấy tay Dư Phong, ánh mắt phủ một tầng hơi sương ngước lên nhìn hắn, y nhỏ giọng nói: