Sầm Loan thấy vành tai trắng nõn của cô đã phiếm hồng, tuy muốn trêu đùa cô một chút nhưng thời gian không cho phép, chờ cô ăn xong, anh dắt tay cô đi ra ngoài. Diệp Phù không dám rút tay ra, bàn tay cô bị năm ngón
tay anh bao bọc. Dường như mọi thứ không chân thật, khiến cô sinh ra cảm giác kỳ diệu.
Đến trường quay, Sầm Loan đi tìm đạo diễn Từ, còn Diệp Phù thì ngồi một mình xem lại kịch bản và đọc lời thoại.
Tiếp theo, hai người sẽ có phân cảnh "thân thiết" trên ghế sô pha, nhưng
chưa làm xong thì cảnh sát ập đến. Vì bị Dư Trì Bắc phế đi "quả ớt nhỏ", khỉ con vô cùng hận anh, sau khi chạy trốn tới nơi khác, hắn đã dùng
điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Lại nói đến Tống Vũ, tối qua
phân cảnh của "bọn cướp" đóng máy nên bọn họ mới rủ nhau uống rượu chúc
mừng. Bọn họ chỉ là những vai phụ chớp nhoáng, hiển nhiên không mời đến
ảnh đế.
Nhưng Tống Vũ không ngờ, lúc trở về khách sạn, hắn lại
nhìn thấy xe của Diệp Phù ở bãi đỗ. Lúc hắn tiến lại gần đã nghe thấy
trong xe truyền ra tiếng rên rỉ. Tiếng kêu khiến hắn cương lên ngay lập
tức. Âm thanh này giống như khi đóng phim, nhưng không hoàn toàn giống
100%.
Lúc này đây, tiếng rên rỉ không có chút áp lực nào, vừa
yêu kiều, mị hoặc vừa nức nở, đáng thương. Chỉ cần nghe thấy, máu nóng
dâng lên.
Cứ tưởng ảnh đế là chính nhân quân tử, cuối cùng lại "chơi" con gái nhà người ta trong xe.
Ngay sau đó, Tống Vũ không còn ngưỡng mộ anh vì sự cao ngạo, lạnh lùng nữa,
rốt cuộc ảnh đế cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà
thôi. Có điều, ảnh đế ra tay trước hay Diệp Phù quyến rũ ảnh đế, điều
này hắn không xác định được.
Không ai là không biết, trong sự
nghiệp đóng phim nhiều năm kèm theo rất nhiều tai tiếng, nhưng ảnh đế
chưa từng công khai mối quan hệ nào. Anh luôn giữ mình trong sạch.
Nhưng Diệp Phù lại không giống vậy, là một diễn viên tuyến mười tám, có vẻ
ngoài và dáng người xinh đẹp, để đóng được phim cái gì cũng có thể làm,
có lẽ trước khi thử vai, cô ta đã ngấm ngầm thông đồng với ảnh đế. Bằng
không, sao lại có lời đồn, ảnh đế chủ động diễn với cô. Tống Vũ mặc kệ
thật thật giả giả, hắn muốn thử xem, Diệp Phù thật sự thuần khiết, hay
giả vờ thuần khiết.
"Tối nay sinh nhật tôi, cùng ăn một bữa cơm chứ?"
Diệp Phù ngẩng đầu, khi thấy người tới là Tống Vũ, cô co quắp mím miệng.
Tối hôm qua, ở trong xe, dường như cô nhìn thấy hắn. Lúc ấy Tống Vũ... Đang ở bên ngoài, nghe tiếng kêu của cô rồi thủ dâm. Diệp Phù thì say rượu,
trạng thái không tỉnh táo nên chỉ nhìn thấy bên ngoài có một người đang
đứng. Khi cô bị ảnh đế dồn vào cửa xe, cũng chỉ nhìn thấy đôi giày thể
thao của người đó.
Hiện giờ, đôi giày mà Tống Vũ đang đi giống y như đúc đôi giầy tối qua.
Ban đầu cô không phản cảm với Tống Vũ, biết là hắn diễn vai ác nhưng không
vì nhân vật này mà ghét hắn, nhưng tối qua sau khi biết được một mặt
khác của người đàn ông này, dường như cô không thích nổi hắn nữa.
"Tôi sẽ mời cả ảnh đế." Tống Vũ cười nói, "Hiếm khi mọi người được đóng phim cùng nhau, cô sẽ không từ chối chứ?"
Hắn đã nói như vậy, nếu cô từ chối có vẻ như đang cố tình.
Diệp Phù mím môi, căng da đầu nói, "Vâng."
Khi Sầm Loan bước lại đây, anh nhìn thấy Tống Vũ nói cười với Diệp Phù mấy
câu rồi rời đi. Ánh mắt anh tối sầm, đi được vài bước, đang muốn nói
chuyện với Diệp Phù thì đạo diễn Từ kêu trợ lý trường quay bắt đầu đánh
bản quay phim.
Rốt cuộc anh không nói nữa, chỉ nhìn Diệp Phù
bằng đôi mắt sâu xa, cô bị anh nhìn có chút chột dạ bèn cười nhẹ nhàng
một cái, sau khi đánh bản quay phim, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái
diễn suất.