Chiếc taxi đang lao vun vút trên đường thì có một chiếc xe đen vượt mặt phóng về phía trước rồi tấp vào lề chặn lại. Tên tài xế nhanh chân đạp phanh
gấp, hắn tức giận đập hai tay lên vô lăng.
"Mẹ kiếp! Tên chó nào đây?"
Thanh Mộc Tinh đưa đôi mắt sợ sệt nhìn ra bên ngoài, chiếc xe màu đen vẫn đậu tại chỗ không nhúc nhích.
Tên tài xế ngông cuồng mở cửa đi ra, trước khi đi còn không quên hâm dọa
cô: "Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ở trong đây, mày mà có ý định chạy
thoát thì đừng trách tao không báo trước!"
Đôi mắt hắn ghê tợn,
hai trồng mắt lòi ra ngoài, những tia đỏ hằn xung quanh, đã vậy trên mặt còn có vết sẹo dài qua mí mắt, trong thật kinh tởm.
Người cô run rẫy kịch liệt nước mắt không ngừng trào ra.
Hắn lập tức đi về phía chiếc xe đen rồi lấy chân đá lên to mồm hét: "Tên chó chết nào vậy? Dám chặn xe tao hả?"
Cửa xe lập tức mở ra, hai người đàn ông mặt áo đen bước xuống, trên tay cầm súng chỉa vào tên tài xế khiến mặt hắn đơ ra, mau chống đưa hai tay lên đầu.
"Này hai anh bạn! Có gì từ từ nói!"
Hắn sợ sệt nói,
lúc này một đoàn xe đen lao đến rồi dừng lại, những cánh cửa xe đồng
loạt mở ra, những người đàn ông mặc áo đen, thân hình cao to bao vây tên người đàn ông, cầm súng chỉa vào hắn khiến hắn sợ đến tè ra quần, hắn
là đang đứng giữa cả trăm họng súng.
Duệ Long lập tức đi đến đá
vào bụng hắn một cước đau đớn khiến hắn đau nhói la lớn lên, Duệ Long
dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.
"Chìa khóa xe đâu?"
Tên
đàn ông run run móc cái chìa khóa trong túi ra, vì tay run dữ dội nên
làm rơi xuống đất rồi rất nhanh nhặt lên như sợ Duệ Long nổi giận cho
hắn một phát súng vào đầu vậy.
Duệ Long nhận lấy chìa khóa khuôn
mặt đầy nộ khí liên tục bắn hai phát súng vào hai bên đầu gối của tên
đàn ông sau đó nhanh chóng đi đến chiếc taxi mặc kệ tiếng hét chói tai
của tên hắn.
- Thiếu phu nhân! Cô có sao không?
Tuy đã được đoàn người của Duệ Long cứu nhưng chuyện hôm nay vẫn là cú sốc lớn đối với cô, người cô vẫn run rẩy khóc nức nở.
Duệ Long thấy thế liền cất lời an ủi: "Thiếu phu nhân! Có chúng tôi ở đây,
tên khốn kia không làm gì cô được đâu. Cô ra đây theo chúng tôi về Doãn
gia!"
Thanh Mộc Tinh đưa đôi mắt đẫm nước nhìn anh nhưng vẫn không ra ngoài, Duệ Long nhẫn nại chờ cô, sau một lúc lâu cô cũng chịu nhấc
người ra ngoài.
Cô đưa đôi mắt nhìn tên đàn ông nằm trên giường,
hai chân be bét máu chảy rất ghê tởm, mùi máu nhanh chóng sọc vào mũi
khiến cơn buồn nôn kéo đến, cô nhanh chóng chạy về phía gốc cây nôn
tháo.
Sau khi nôn hết những thứ trong dạ dày, Thanh Mộc Tinh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó nín thở đi về phía xe.
Duệ Long nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân! Cô không sao chứ?"
"Không sao!"
Duệ Long lập tức mở cửa xe mình cung kính nói: "Thiếu phu nhân! Mời cô lên xe"
Cô gật đầu một cái rồi chậm rãi vào trong xe. Còn tên đàn ông kia được đàn em của Duệ Long lôi về Thất Sát bang.
Thanh Mộc Tinh bây giờ đã bình tĩnh hơn, cô liền hỏi Duệ Long.
"Sau anh biết tôi gặp chuyện vậy?"
Duệ Long lập tức trả lời: "Lão phu nhân cho người theo sau cô, bọn họ thấy
chiếc xe này có vẻ không ổn, hơn nữa lúc nảy cô có gọi tôi nhưng rất
nhanh liền cúp máy, tôi gọi lại thì không liên lạc được nên hỏi bọn họ
chỗ của cô. Sau khi chúng tôi gần đến thì bảo bọn họ chặn chiếc xe đó
lại"
Thanh Mộc Tinh gật đầu, người của Thất Sát bang đúng là làm việc hiệu quả đến vậy.
"Cảm ơn anh! Nếu không có anh và bọn họ phát hiện thì tôi hôm nay tiêu rồi"
Duệ Long nghe cô nói liền cong môi, Thanh Mộc Tinh thấy thế nhíu mày,
thường ngày tên này vẫn giữ một khuôn mặt lạnh từ đầu đến cuối mà bây
giờ lại cười, không biết là cười vì cái gì.
"Nhiệm vụ của tôi là
bảo vệ Thiếu phu nhân an toàn, cô đừng khách sáo, còn nữa, nếu thiếu phu nhân có việc gì cần giúp đỡ cứ nói cho tôi, tôi sẵn sàng làm"
Trong đầu Thanh Mộc Tinh suy nghĩ bâng quơ về chuyện của mẹ mình lúc tái phát bệnh tim, cô mở lời: "Vậy anh có thể điều tra xem, lúc trước vì sao mẹ
tôi tái phát bệnh tim không? Bác sĩ từng nói bà ấy gặp cú sốc lớn nên
mới tái phát bệnh nhưng tôi không biết ai đã làm bà ấy bị như vậy"
Duệ Long thoải mái đáp: "Được! Phu nhân cứ giao cho tôi!"
Cô cảm thấy lòng mình thoải mái hơn hẳn: "Vậy cảm ơn anh trước"
"Thiếu phu nhân! Tôi đã nói rồi, tôi là thuật hạ của cô thì đừng nói đến hai chữ cảm ơn, đây là nhiệm vụ của tôi"
"Được! Tôi sẽ không nói nữa!"
____________
Duệ Long lái xe đi thẳng đến Doãn gia, cô không biết vì sau Vương Lệ lại gọi cô đến đây nữa.
Thật sự biệt thự của Doãn gia rất lớn, lớn hơn biệt thự ở Lệ Chi Viên khoảng gấp 8 lần, bề ngoài vừa sang trọng vừa cổ kính, phong cách kiểu Á Âu
khiến người khác lóe mắt.
Duệ Long đưa cô vào trong rồi bấm chuông cửa. Lúc này bên ngoài có một chiếc Lamboghini màu đen xuất hiện, cô
liền biết đây là xe của Doãn Minh Dương.
Anh xuống xe thấy cô liền nhíu mày, quần áo đầu tóc cô vì tình trạng lúc nảy mà có chút sọc sệt.
Cánh cửa kiên cố trước mặt lập tức mở ra, một người đàn ông trung niên niềm nở mỉm cười: "Thiếu phu nhân! Là cô sao?"
Mọi người trong phòng khách đều đang trong trạng thái căng như dây đàn nghe tiếng nói của quản gia Ưu liền trở nên nhốn nháo.
Quản gia Ưu nhìn thấy phía sau Doãn Minh Dương đang đi đến thì cung kính gọi một tiếng: "Đại thiếu gia!"
Ông Thanh hấp tấp đi đến xem cô từ đầu đến chân liền thở phào nhẹ, cháu yêu cháu quý của ông may là không có chuyện gì hết liền thở phào nhẹ nhõm.
"Bảo bối của ông! Con không sao rồi!"
Thanh Mộc Tinh cười dịu dàng: "Con thì làm sau được chứ, sau mọi người lại ở đây?"
Vương Lệ đi đến ôm cô vào lòng: "Cháu dâu yêu quý của bà, may mà con không sao, nếu không bà không biết phải làm thế nào nữa!"
Ông Thanh lo lắng không kém: "Tinh Tinh! Con có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không, ba có gọi bác sĩ đến rồi!"
Doãn Minh Tuấn cũng lên tiếng: "Chị dâu! Chị ngồi xuống đi! Chắc lúc nảy chị bị dọa sợ rồi có đúng không?"
"Đúng đó đúng đó! Nào con ngồi xuống đi!"
Vương Lệ dịu dàng đỡ cô ngồi xuống ghế. Doãn Minh Dương không hiểu nổi bọn họ là bị cái gì, gọi anh đến là để nhìn xem bọn họ đối xử tốt với Thanh
Mộc Tinh thế nào sao? Nhưng theo lời bọn họ nói là Thanh Mộc Tinh dường
như bị gì đó thì phải.
"Có việc gì vậy nội!"
Vương Lệ nhìn anh tức giận, cái người này mà là cháu của bà à, đúng là thằng nghịch tử, vợ nó bị gì nó cũng không biết, bà mắng:
"Cậu vẫn chưa biết hôn thê của cậu bị gì hết sao? Xém chút nữa con bé mất mạng rồi, cậu còn đứng đây hỏi được à?"
Doãn Minh Dương đưa đôi mắt sắc bén nhìn Thanh Mộc Tinh, khuôn mặt cô thiếu
huyết sắc, người vẫn còn một chút run rẩy, anh còn thấy vết thương trên
trán cô đang khuất sau lớp tóc, mi tâm chau lại.
- Quản gia Ưu! Lấy hộp cứu thương cho tôi!
Nghe câu nói của Doãn Minh Dương! Đôi mắt lánh lánh của cô liền không nhịn
được nhìn anh thấy anh đang quan sát mình bằng ánh mắt tiềm tồi, nghiên
cứu thì tim lập tức đập nhanh hơn.
Quản gia Ưu đưa hợp cứu thương
cho Doãn Minh Dương, anh đi đến một chân tựa gối xuống, một chân chống
đỡ để ngồi, anh lấy tay vén tóc mái của cô sang một bên.
Hành động thân mật của anh khiến đôi má của cô ửng hồng, trong lòng có một nổi
ngại ngùng không tên, thấy khuôn mặt anh rất gần, cô cảm thấy tim mình
sắp nhảy ra ngoài mất.
Doãn Minh Dương nhìn cái trán trắng nõn
sưng phù bầm tím, bị sướt đến rướm máu đôi con ngươi lóe tên tia thương
sót nhưng sau một giây thì lập tức biến mất rồi bắt đầu sơ cứu vết
thương cho cô.
Vết thương này là do lúc nảy tên đàn ông man rợn
kia thắng gấp khiến đầu cô đập vào cửa, tuy có chút đau nhưng cô cũng
chẳng nhớ đến, không biết vì sau anh lại phát hiện được nữa.
Tuy
Doãn Minh Dương đã dùng sức rất nhẹ cầm bông tâm thoa thuốc cho cô nhưng cô vẫn thấy có chút đau đớn liền nhíu mày, tay anh khẽ run một cái liền bình thường trở lại, động tác lúc nảy đã nhẹ rồi mà bây giờ còn nhẹ
hơn.
Thanh Mộc Tinh cảm nhận được cử chỉ dịu dàng của anh. Thấy
khuôn mặt đẹp như tượng tác trước mắt liền ngẩn ngơ. Khuôn mặt này đúng
là quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến tâm trí cô mê loạn. Tại sao lại
có một tuyệt sắc giai nhân đẹp động lòng người như vậy? Phải chăng
thượng đế trong một lần dạo chơi dưới trần gian đã bỏ quên anh ở đây?
Cô cứ ngu ngơ ngây ngốc ngắm nhìn đến lúc anh đã băng bó xong vết thương cũng không biết.
"Chị dâu là bị vẻ đẹp của anh trai thôi miên rồi!"
Doãn Minh Tuấn thấy cô ngây ngốc nhìn anh trai mình liền nổi hứng trêu chọc.
Thanh Mộc Tinh nghe câu nói của Doãn Minh Tuấn lập tức thu ánh mắt say mê lại cuối gầm mặt, đôi má bắt đầu đỏ chói chang.
Vương Lệ cười ra tiếng: "Ôi xem bọn nhỏ dễ thương chưa kìa!"
Thanh Thiên Hạo hài lòng đánh giá: "Minh Dương đúng là ngoài lạnh trong nóng, rất có khí chất đàn ông, tôi tin thằng bé sẽ bảo vệ tốt con gái tôi"
Doãn Minh Hải thể hiện là một người ba chồng tốt cất lời: "Tôi còn sợ cái
tính khó ở của nó làm con dâu chạy mất đó chứ! Tinh Tinh! Nếu mà nó có
làm con không hài lòng cứ nói một tiếng với ba, ba sẽ đòi lại công bằng
cho con"
Thanh Mộc Tinh ngại ngùng "Dạ" một tiếng, thầm than thở
trong lòng, nếu Doãn Minh Dương có thực sự ăn hiếp cô thì có cho cô 100
lá gan cô cũng không dám mách lẽo.
Tịnh Lan nhìn cô bằng đôi mắt
không mấy hài lòng, tại sao Thanh Mộc Tinh này lại được mọi người yêu
thích như vậy chứ? Bà ta đã ra tay hai lần nhưng lần nào cũng chẳng làm
cô hề hấn gì.
Bà thầm nghĩ: "Thời gian này cũng chẳng ra tay với
Thanh Mộc Tinh được nếu không Vương Lệ sẽ nhanh chống tra ra là bà ta
đằng sau ngấm ngầm giở trò, nhưng không sao, chỉ cần Doãn Minh Dương còn hận Thanh Mộc Tinh thì nó sẽ không thể nào nói ra sự thật tám năm trước được"
Tịnh Lan cười nham hiểm nghĩ: "Vậy mình còn rất nhiều cơ
hội để trừ khử Thanh Mộc Tinh. Lần sau phải khiến cô ta chết không toàn
thây mới được! Nếu để cô ta sống sót sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình"