Giang phu nhân đóng nắp hộp cung lại, tức giận thở hổn hển. Hộp cung này chỉ là một cái hộp dài bình thường, không phải là chiếc hộp khóa mà năm đó bà giao cho Tề Vương phủ, tiểu tử Lý Uyển này quả thực không muốn
sống nữa, dám ụp cái thứ đại nghịch bất đạo này lên đầu Tiêu Dao Sơn
Lộc.
Cung long cốt Loan Nguyệt này lấy xương của Thương Long làm thân cung, gân phượng hoàng làm dây cung, ai kéo được cung này sẽ chinh phục được cả thiên hạ, ngày Lý Uyển ra đời bá tinh hiện, Giang phu nhân đưa cung này đến Tề Vương phủ để trấn mệnh Lý Uyển, tránh cho thiên hạ
đại loạn, cung long cốt Loan Nguyệt phải ở cùng một chỗ với Lý Uyển, nếu không sẽ dẫn đến bạo loạn, cung Loan Nguyệt ở đâu, thiên tai nhân họa
liên tục kéo đến nơi đó, chỉ có huyết mạch vương tộc giáng thế mới có
thể trấn áp.
Đây cũng là nguyên nhân năm đó Việt Châu xảy ra đại hạn, Lý Uyển tuổi còn quá nhỏ không trấn được cốt Long Vương, tai hoạ
không ngừng, sau khi trưởng thành thì cốt Long Vương mới chịu yên ổn ngủ đông.
Lý Uyển xuất chinh cũng mang theo cung này, chỉ là cốt
Long Vương tượng trưng cho hoàng quyền vô thượng, một khi khai cung
chính là phản nghịch triều đình, cho nên đành cất trong góc phủ bụi, cốt Thiên Long xao động không có đất dụng võ.
Hắn mang cung ra uy
hiếp thả người, đó là quyết tâm đối địch với người trong thiên hạ, nếu
Tiểu Thất không quay về, mặc cho thiên tai nhân họa gì xảy ra Lý Uyển
cũng không thèm để tâm.
Ai chẳng biết thế tử điện hạ Tề Vương
phủ trước giờ ăn mềm không ăn cứng, muốn hắn cúi đầu ư, không có khả
năng. Người Lý Uyển ta nhìn trúng mà không về tay được, nhất định sẽ
quậy cho đối phương gà chó không yên ai cũng đừng hòng sống tốt.
Giang phu nhân đóng mạnh nắp cung, thật là buồn cười.
Bảy ngày sau, một đệ tử áo trắng vội vàng chạy vào Vân Trung Cung, thở hổn
hển khom người bẩm báo: "Chưởng môn, Lý Uyển điện hạ dẫn hộ vệ xông vào
cấm địa Vân Cung!"
"Dẫn ta tới đó." Giang phu nhân khẽ nhíu mày, cầm bội kiếm chậm rãi đi ra ngoài.
Sương mù dần dần tiêu tan, sáu hắc y quỷ vệ che mặt chia làm hai hàng, tất cả đều mặc y phục vân cẩm, lụa đen che mặt chỉ để lộ đôi mắt sắc bén, hông đeo đai Bách Nhận, phía trên miếng lót vai thêu hoa văn thiên hương mẫu đơn, găng tay mặc cẩm phối với đai trán, đuôi đai đen nhánh phất phơ
trong gió.
Một vị công tử chậm rãi bước ra giữa hai hàng quỷ vệ, vận một bộ y phục xanh lam, tóc dài buột nửa, đôi mắt hoa đào mỉm cười, mang dáng vẻ của một vị công tử lười biếng nhàn rỗi, nhưng trong ý cười ẩn chứa dao găm, nhất tiễn trảm vạn đầu người, nhìn núi thây nở nụ cười vui vẻ, chân dẫm thi cốt hóa bùn dưới suối vàng, nụ cười mang bảy phần
lạnh nhạt, thế nhân thường bảo thế tử điện hạ trường tụ thiện vũ, miệng
lưỡi sắc bén, lòng dạ đa đoan, cư xử khôn khéo, thuận lợi mọi bề, cẩm y
khó mà giấu được kim nhọn.
Lý Uyển gật đầu, giữ thể diện cho đối phương: "Giang phu nhân."
Giang Nghê Y gật đầu đáp lễ, lạnh lùng nhìn bộ dạng tươi cười xởi lởi của
hắn, khác với dáng vẻ lưu manh ăn chơi trác táng trước đây.
Thân phận Lý Uyển cao quý, chưởng môn đã đáp lễ, đệ tử Tiêu Dao lập tức thu
kiếm, rút lại khí thế giương cung bạt kiếm, cúi đầu hành lễ: "Thế tử
điện hạ."
Sắc mặt Giang Nghê Y mới đẹp hơn một chút, nhìn sơ
thôi cũng biết mấy quỷ vệ phía sau Lý Uyển đều là cao thủ thượng thừa,
đệ tử Tiêu Dao không tổn hại lông tóc đã là thành ý lớn nhất của đối
phương.
Lý Uyển mỉm cười nói: "Nghe nói Vân Trung Cung Tiêu Dao
Sơn Lộc cần phải tu luyện thành công mới có thể tiến vào mấy tầng tiên
cảnh, liệu phu nhân có ngại để một kẻ trần tục như Lý mỗ mở mang tầm
mắt?"
Giang Nghê Y nhàn nhạt phất tay áo làm thế "Thỉnh".
Quỷ Vệ thủ bên ngoài Vân Trung Cung, một mình Lý Uyển vào đại điện Việt Châu, đàm phán với Giang phu nhân.
Lý Uyển quan sát cung điện rực rỡ như Thủy Tinh Cung dưới đáy biển, Giang
Nghê Y khoanh chân đả tọa, bên cạnh bà là bội kiếm và hộp cung Lý Uyển
đưa tới.
Bà nói: "Mang cung về đi."
Lý Uyển cũng khoanh
chân ngồi xuống đối diện bà: "Đương nhiên rồi. Tại hạ đích thân đến đón
cung Long Cốt Loan Nguyệt cùng với phu nhân trở về."
Lý Uyển cười cười: "À, ý ta là phu nhân của ta, Ôn Tịch."
Giang Nghê Y nghiến răng: "Đừng tưởng ta không biết các ngươi đã làm mấy chuyện không biết xấu hổ."
Lý Uyển nghiêng người về phía trước, ngạc nhiên nói: "Lưỡng tình tương duyệt sao lại là không biết xấu hổ chứ."
Hóa ra đối với Lý Uyển, hắn chưa bao giờ nghĩ thích Ảnh Thất là một việc
không hợp quy củ, có lẽ trong lòng Lý Uyển cũng không có quy tắc gì cả,
cứ tùy ý thôi.
"Nó đã làm sai chuyện gì mà khiến ngươi đối xử
với nó như thế?" Giang Nghê Y cất giọng nghẹn ngào, "Bọn nó đều là con
ta, con trai ruột ta chết trong tay Lý Mạt, đồ đệ cưng của ta thì bị
ngươi...... Vì sao, vì sao không đứa trẻ nào của ta có lấy một ngày bình yên hạnh phúc chứ?"
"Ám Hỉ sao?" Lý Uyển mím môi, cũng không ngạc nhiên lắm, "Có lẽ bọn họ sống tốt hơn người nghĩ nhiều."
Giang Nghê Y quay đầu đi: "Ngươi bảo Lý Mạt tới Tiêu Dao Sơn Lộc nhận tội,
trả tro cốt của Ám Hỉ lại cho ta. Đừng để ta đích thân đến đó."
Lý Uyển nói: "Trước lúc Ám Hỉ lâm chung, Lý Mạt có hỏi, hắn bảo muốn về phủ Lĩnh Nam Vương."
Giang Nghê Y đau khổ nhìn vào mắt Lý Uyển.
Lý Uyển thở dài: "Đến chết mà hắn vẫn coi Lĩnh Nam Vương phủ là nhà, coi
Lý Mạt là người thân, Ôn Tịch nói với ta người bảo y ám sát Lý Mạt,
người thật sự cho rằng Lý Mạt chết rồi Ám Hỉ sẽ cảm thấy thoải mái sao?
Hay là người cảm thấy ta chết đi thì Ôn Tịch mới bình an vui vẻ?"
Giang Nghê Y im lặng thật lâu, sau đó bà phất nhẹ ống tay áo, cho đệ tử Tiêu Dao mai phục xung quanh bình phong lui ra ngoài.
Lý Uyển gõ gõ mặt đất, Ảnh Diễm bưng khay trà đáp xuống cạnh Lý Uyển, Lý
Uyển kính cẩn rót trà cho Giang phu nhân, Giang phu nhân liếc hắn, gõ gõ ngón tay trên mặt đất nhận lấy chun trà.
Lý Uyển hỏi: "Người nhốt y lại ư, lâu như vậy, y sẽ rất nhớ ta."
Giang phu nhân cười lạnh, bỗng nhiên đẩy chén trà trả lại cho Lý Uyển: "Dung
mạo của nó từng bị phỏng rất nghiêm trọng, dáng hình ngươi thích không
phải nó, mà là con ta."
Cho dù có xuất phát từ mục đích riêng đi chăng nữa, Giang Nghê Y cứu Ảnh Thất là sự thật, ai cũng có lòng ích
kỷ, huống hồ là một người mẹ còn chưa dứt được nỗi đau mất đi con trai
mình.
Nụ cười trên mặt Lý Uyển chợt tắt, hắn sững sờ Giang Nghê Y.
Các khớp ngón tay của Lý Uyển trắng bệch, tách trà trong tay đột nhiên vỡ nát, mảnh vỡ vương vãi dưới chân.
"Bị phỏng, ai làm?" Lý Uyển ngạc nhiên nói.
Giang Nghê Y lắc đầu: "Ôn Tịch không muốn thổ lộ với ngươi, ta cũng không
đành nhiều lời. Đồ nhi ngốc sợ nhất là bị ngươi hỏi chuyện này, cho nên
ngươi đừng xác nhận làm gì cả."
Lý Uyển nhớ hồi trước lúc còn
bên nhau, mỗi khi hỏi chuyện cũ, Ảnh Thất sẽ đau đớn co người lại, một
câu cũng không muốn nói, thỉnh thoảng hắn còn như có như không gợi lại
hồi ức cho y, giờ ngẫm lại, đối với Tiểu Thất mà nói khác gì tra tấn,
chà đạp vết sẹo mà y không muốn đụng tới, buộc y xát muối lên chính vết
thương của mình.
Lý Uyển đứng dậy định đi, bị Giang phu nhân gọi lại.
Giang phu nhân chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: "Nếu ngươi chỉ coi trọng vẻ
ngoài của nó thì nhân lúc còn sớm đừng làm tổn thương đồ nhi ta nữa, để
nó chết tâm đi, tốt hơn nhiều so với việc bị hi vọng dày vò đến chết."
"Ngươi ngẫm lại xem có từng khen dung mạo của nó hay không, ngươi khen nó bao
nhiêu lần, chính là thọc bấy nhiêu đao vào lòng đồ nhi ta, ngươi cho
rằng ngươi khác ta chỗ nào? Đồ nhi ta bị bức điên rồi, ngươi cũng là
hung thủ." Giang Nghê Y ác độc nói.
Ảnh Thất ở trong tĩnh thất
mười ngày, mới đầu còn nghe lời Doãn Mi Vô ăn chút thức ăn, sau đó không muốn gặp hắn nữa, thỉnh thoảng thừ người trong góc, nhìn bốn bức tường
sáng như thạch anh trong tĩnh thất, ngẩn người nhìn tấm da xa lạ trên
khuôn mặt mình.
Từ lúc y bắt đầu thích thế tử điện hạ đã phải
chịu bao nhiêu giày vò, y vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, gia
cảnh sa sút, cha mẹ đột nhiên qua đời, từ một thiếu gia nhà giàu sa cơ
trở thành đầy tớ, trải qua lòng người ác độc nhất thế gian, lúc thế tử
điện hạ dóng dấu thiên hương mẫu đơn lên vai mình đã nói: "Không thì cứ
tới Việt Châu tìm ta, bảo hộ ngươi cả đời bình an."
Lúc ấy y che mặt kín mít, không muốn để người trong mộng nhìn thấy bộ dạng xấu xí chật vật này của mình.
Vừa rồi y vẫn còn chút hi vọng, ôm một trái tim vỡ nát ngàn dặm xa xôi đến
đưa cho thế tử điện hạ. Tại sao, tại sao khoảnh khắc điện hạ dịu dàng
nhất, cũng là thời điểm mà y xấu xí nhất chứ.
Cô nhi nhiều phiền muộn, Ảnh Thất cũng không ngoại lệ, hèn mọn, uất ức, ghen ghét, khát
máu, tất cả đều đang điên cuồng sinh trưởng trong trái tim u ám của y, y chỉ dám lặng lẽ đi theo một tia sáng, cho dù thế tử điện hạ có gọi y
thế nào, y cũng không bao giờ dám đưa tay ra chạm vào tia sáng thuộc về
mình.
Vĩnh viễn không một ai hiểu được vì sao y không tiếc giấu
giếm Lý Uyển cũng muốn truyền tin cho Giang phu nhân, chỉ có bản thân y
mới biết y lo sợ những thứ mình đang có sẽ rời xa mình đến nhường nào.
Đó là hi vọng duy nhất của y.
Y mặc mình uất ức, mốc meo, để rồi cuối cùng chịu đả kích nặng nề, tựa
như vụt mất cọng rơm cứu mạng cuối cùng đắm vào vực sâu không thấy được
ánh mặt trời, chờ đợi sự tàn phá đang đợi mình ở phía trước.
Dưới vực sâu le lói một tia sáng vô cùng mỏng manh.
Trong bóng tối, có người chạm vào y.
Ảnh Thất co người lại, không muốn tia sáng kia bị mình vấy bẩn, vầng sáng
ấy càng lúc càng mãnh liệt, cho đến khi bao phủ lấy cả người Ảnh Thất.
Lý Uyển nửa quỳ trong góc tĩnh thất, chậm rãi kéo Ảnh Thất đang rúc người
trong xó ra, để y ôm cổ mình, hắn ngồi bệt dưới đất, nhẹ nhàng vỗ về
sống lưng Ảnh Thất, dịu dàng mở thân thể cuộn tròn như quả bóng đầy gai
nhọn kia, để y phơi bày khía cạnh yếu ớt nhất trước mặt mình.
Hắn kề tai Ảnh Thất nhẹ giọng dỗ dành: "Ta tới đón ngươi về nhà."
Tiểu ảnh vệ trong lòng gầy đi rất nhiều, trên má y còn vết cào do chính móng tay y để lại, cổ tay đầy những vết xước, thậm chí trên cổ có dấu cào
cấu, khó có thể tưởng tượng được y đã dày vò bản thân như thế nào, uất
ức tích tụ lâu ngày đã bóp nát một trái tim kiêu ngạo và mạnh mẽ, y tự
ngược đãi mình, thậm chí còn muốn giết chết bản thân mình.
Điều
khiến Lý Uyển hối hận nhất là lần đầu tiên chiếm lấy thân thể y, hắn đè y trước gương đồng, cưỡng ép y nhìn chính mình trong gương, rồi nói
"Ngươi là thiếu niên xinh đẹp nhất mà ta từng gặp."
Ý hắn không phải thế, trước giờ đều không phải như thế.
"Làm sao ta biết được ngươi đã trải qua những gì." Lý Uyển cúi đầu hôn lên
đỉnh đầu Ảnh Thất, liên tục vuốt ve sống lưng y, xin lỗi y, "Ngươi không nói với ta gì cả, thì làm sao ta biết được ngươi đã phải chịu bao nhiêu cay đắng chứ."
Ánh mắt vô hồn của người trong lòng dần dần lấy lại tiêu cự, y ngẩn ngơ nhìn Lý Uyển.
Y lúc nào cũng dùng đôi mắt chó con ấy nhìn mình, Lý Uyển cực kì đau
lòng, hắn hôn lên đôi mắt y, bế y đang ngồi dưới đất lạnh lẽo đặt lên
đùi mình, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt y.
Bỗng nhiên hắn thấy cảnh tượng này tựa như đã từng quen biết.
Nhiều năm trước hắn cũng từng bế một đứa trẻ ngồi dưới đất đặt lên đùi mình
dỗ dành, ánh mắt đứa bé kia cũng hệt như Ảnh Thất, như một chú chó con
bé bỏng nhìn lom lom chủ nhân đút đồ ăn cho, vừa quyến luyến không muốn
rời xa, vừa thiết tha hèn mọn.
Ảnh Thất ngẩn người, sau đó vùi đầu vào cổ Lý Uyển, nhẹ giọng hỏi hỏi: "Nếu ta......"
Lý Uyển lập tức cướp lời: "Có ra sao cũng thích, thậm chí cắt đầu ngươi xuống ta cũng thích!"
"......" Ảnh Thất mím môi.
"Ta biết tất cả......" Lý Uyển nâng cằm y lên để y ngẩng đầu nhìn mình, cầm tay y đặt lên ngực mình, vội vàng nói, "Ngươi nghe đi."
Ảnh Thất im lặng sờ ngực Lý Uyển, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực hắn.
Lý Uyển hít một hơi thật sâu: "Nơi này vì ngươi mà đập." Hắn ôm eo Ảnh
Thất, vùi đầu vào ngực Ảnh Thất cọ cọ mấy cái, "Bảo bảo có biết núi Tiêu Dao này khó leo như thế nào không, toàn là bậc thang với sườn dốc, còn
có rất nhiều xích sắt vắt ngang dọc nữa...... Ta leo ba canh giờ mới lên được...... Thật ra ta mệt muốn chết, nhưng ta không muốn mất mặt trước
mặt sư phụ ngươi...... Cũng không muốn gây thêm phiền toái cho ngươi,
ngươi hôn hôn ta đi......"
Tay Ảnh Thất đặt trên vạt áo Lý Uyển, lên không được mà xuống cũng không xong, bối rối nhìn cái đầu bù xù
đang làm nũng trong ngực mình.
Lý Uyển ôm chặt y: "Về nhà với ta...... Về nhà với ta đi, ta dẫn ngươi đến bái kiến phụ vương, sau đó chúng ta thành hôn."
Bên ngoài tĩnh thất có người lặng lẽ nghe trộm, Doãn Mi Vô ôm hộp đồ ăn
định đưa cho Ảnh Thất, cầm con tôm lên lột vỏ, vừa ăn vừa nghe tiết mục
tình chàng ý chàng vô cùng bi thương, xúc động nghĩ tiểu thế tử hỗn đản
này quả thực lừa tình, cái con sói đuôi to ngả ngớn coi thường lễ độ cao quý trước đó đâu rồi, đứa ở trước mặt Ảnh Thất này là ai, cách một vách tường mà Doãn Mi Vô vẫn có thể ngửi thấy mùi ấu trĩ trên người Lý Uyển, sư huynh ngây thơ như vậy làm sao chịu nổi sự tấn công dồn dập của hắn
chứ.
Doãn Mi Vô bỏ một con tôm vào miệng, thầm nghĩ sư huynh như búp cải trắng rơi vào tay Lý Uyển, coi như xong.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một ống tay áo lụa trắng rũ xuống cạnh mình, Giang
phu nhân đứng cạnh hắn đã lâu, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.
Lý Uyển cũng sững sờ, đã bao lâu rồi không thấy y cười nhỉ?
Nếu lúc trước cũng có một tia sáng kéo y lại, có lẽ y đã không mắc kẹt trong bùn lầy không thấy mặt trời lâu như vậy.
Vẫn chưa quá muộn, trước khi y hoàn toàn tuyệt vọng, Lý Uyển đã kéo y từ
dưới vực sâu lên, để những hạt mầm vùi trong khe đá khô cạn được tưới
nhuần khoan khoái.
Lý Uyển nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đặt mu bàn
tay lên môi hôn: "Ngươi đã hứa với ta sẽ trở về, nếu ta không tới, sợ
rằng ngươi sẽ nuốt lời."
Ảnh Thất rút tay về, lấy hết can đảm làm một chuyện mà y chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Y đẩy Lý Uyển ngã xuống đất, cúi đầu hôn chủ nhân của mình.
"Chủ tử...... Thuộc hạ thật sự...... Ái mộ người rất nhiều rất nhiều
năm......" Ảnh Thất ngồi quỳ trên hông Lý Uyển, cúi người triền miên môi lưỡi với hắn, đôi mắt trong veo có hơi ươn ướt, "Nhiều năm như vậy
thuộc hạ chỉ muốn hôn người một chút, người đã cho ta.... quá nhiều."
Lý Uyển nằm trên mặt đất, hai tay đỡ vòng eo mảnh khảnh của Ảnh Thất: "Không nhiều đâu, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi hết."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đây là chiếc ảnh đã đẩy Bảo Bảo sa vào hố này, đồng thời giải thích tên
chương "Giao tâm giao diện trùng tương ức" – ý chỉ trái tim và con người trong khoảnh khắc này trùng khớp với chuyện xảy ra trong quá khứ.
Nguồn ảnh: Manhua Tuân mệnh - dịch bởi Rosemallow.