Từ lúc tập tước đến giờ, Lý Uyển như ngồi trên đống lửa, nếu cả ngày hắn có thể chợp mắt được một canh giờ cũng khiến hạ nhân hầu hạ bên người
yên tâm phần nào.
Không thể ngủ yên, Lý Uyển dứt khoát không
ngủ, ngày đêm liên tục chờ tin tình báo từ bốn phương tám hướng, lần
lượt tiếp quản tất cả các mối liên hệ và thế lực mà phụ vương để lại.
Đa phần thuận lợi, nhưng ở Tuân Châu có một cái võ trường bí mật "Ngọc Lâu Xuân", gia chủ định tự lập môn hộ, không muốn đi theo một tiểu Tề Vương không có tiền đồ.
Võ trường Ngọc Lâu Xuân là nơi các cao thủ võ lâm tỉ võ, nếu nói có thể dựa vào tỉ võ mà kiếm được ít bạc, Lý Uyển
cũng không để bụng, chỉ cần nhà Lương Tiêu không ngã, chi tiêu của Tề
Vương phủ không cần lo lắng.
Chỉ là Lý Uyển vừa ý hình thức
tuyển chọn nhân tài của võ trường Ngọc Lâu Xuân này, một người thắng
mười hai trận mới có thể thăng một bậc, vậy thì người chiến thắng sau
cùng sẽ là người Lý Uyển coi trọng nhất.
Ảnh vệ và thị vệ trong
phủ thay máu hằng năm do bị thương hoặc bỏ mạng, Lý Uyển cần một nơi
tuyển chọn ảnh vệ để cung cấp ổn định cho hắn, hàng năm đề cử cho Ảnh
Cung những hạt giống phù hợp.
Chủ nhân Ngọc Lâu Xuân không đặt
tiểu Tề Vương này vào mắt, bao nhiêu thư từ gửi đến chỗ hắn cũng như thả hòn đá xuống đáy biển.
Lý Uyển đẩy đẩy cái chặn giấy: "Chủ nhân Ngọc Lâu Xuân chẳng qua là dựa
hơi An Lăng Hầu Lý Diễm, cho rằng mình trèo cao rồi nên không để Tề
Vương phủ vào mắt nữa, đi đi, không đàm phán được thì trực tiếp cướp về
cho bổn vương."
"Tiện thể cảnh cáo Lý Diễm, đừng xen vào việc người khác, nếu không cái ghế An Lăng Hầu này của gã cũng đừng hòng ngồi yên ổn."
Ảnh Tứ gật đầu: "Rõ."
"Còn một chuyện nữa." Ảnh Tứ tiếp tục bẩm báo, "Tình báo Trân Cầm quán ở Bình Huyện không có truyền tin hồi đáp."
Sắc mặt Lý Uyển nghiêm trọng: "Phái người đi kiểm tra, phải cẩn thận."
Ảnh Tứ gật đầu: "Thuộc hạ phái Ảnh Diễm đi."
Nha đầu Lưu Ngọc bên cạnh đưa đồ ăn tới mấy lần, Vương gia không có tâm
trạng để ăn, nàng đành phải đến Huấn Tràng nhờ Ảnh Thất.
Dạo gần đây tính tình Vương gia rất nóng nảy, bất cứ khi nào xong việc mà không thấy Ảnh Thất sẽ lập tức phát điên đập đồ, hạ nhân hầu hạ bên người
không khuyên nhủ được, chỉ có Ảnh Thất mới có thể khiến Vương gia bình
tĩnh lại.
Nhưng mấy hôm nay Ảnh Thất vừa ở cùng Vương gia vừa
huấn luyện thị vệ trong phủ, còn phải âm thầm điều tra ảnh bài Vô Ảnh
Quỷ mình đánh rơi, thực sự rất mệt.
Giờ trong tay y có mười ba
ảnh bài, ngoại trừ ảnh bài Vô Ảnh Quỷ của mình, còn lại là mười ba ảnh
bài của các quỷ vệ tiền bối đích thân lão Vương gia giao cho y, cái bị
thiếu vừa khéo là ảnh bài của Vô Ảnh Quỷ đời trước.
Sáng nay lúc kiểm tra trang bị của đai Bách Nhận thì phát hiện có một mảnh trúc ở vị trí ảnh bài Vô Ảnh Quỷ, bên trên dùng lưỡi dao sắc bén khắc mấy chữ:
"Đến lúc đó trả lại, chớ tìm."
Ảnh Thất rút mảnh trúc kia ra,
quăng xuống đất rồi dùng chân dẫm mạnh mấy cái, y quay đầu lại quét mắt
toàn bộ ngóc ngách Huấn Tràng. Không ngờ có người đến gần mình mà y
không hề phát hiện, thậm chí còn bị nhét thêm một món đồ, thật nực cười.
Mấy ngày nay Ảnh Thất thiếu ngủ, lúc nào cũng phải để ý đến tâm trạng của Vương gia, còn bị chuyện ảnh bài khiến mình đứng ngồi không
yên, giờ đối phương còn để lại giấy vay nợ, quả thực hết cách, đành nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lưu Ngọc tới nhờ, Ảnh Thất đùn chuyện này cho Ảnh Ngũ, nhận hộp đồ ăn vội vã đến thư phòng chăm sóc Vương gia.
Trong thư phòng tràn ngập mùi khói.
Ảnh Thất ngửi ngửi, mùi này khá quen thuộc, đúng là hương hoa lan tuyết đầy khắp núi đồi Lĩnh Nam. Chiến sĩ Lĩnh Nam nghiện nhai loại hoa này để
nâng cao tinh thần, mấy ngày ở Lĩnh Nam Ảnh Thất cũng nhai loại hoa này, ít nhiều cũng có công dụng giải sầu.
Y vừa vào cửa đã thấy một
cái lư hương nhỏ bên cạnh Vương gia, làn khói dày đặc bốc lên từ khe hở
cánh hoa của lư hương, Lý Uyển nghiêng người che mặt hít nhẹ một hơi,
sau đó xoay người lại lười biếng dựa trên án thư, chậm rãi phun ra một
làn khói trắng, tóc dài tán loạn trên mặt đất, ngón tay gầy gò vân vê
đầu bút lông sói, chấm chu sa viết lên giấy.
Ảnh Thất sững sờ đứng ở cửa.
Lý Uyển vừa ngẩng đầu thì thấy Ảnh Thất, ánh mắt hắn sáng lên, ngoắc tay
gọi y: "Cả buổi sáng không thấy ngươi đâu, nhớ gần chết."
Ảnh
Thất ngơ ngẩn lắc đầu, y vốn mệt đến mức không thở ra hơi, vừa thấy cảnh Vương gia đang hành hạ cơ thể mình như vậy nên miễn cưỡng vực dậy tinh
thần.
Lý Uyển quan tâm hỏi: "Ngươi mệt sao?"
Ảnh Thất cố gắng tỉnh táo, lắc đầu.
Lý Uyển vỗ vỗ vị trí giữa hai chân mình: "Tới đây ngủ với ta."
"Thuộc hạ không mệt, Vương gia bận rộn." Ảnh Thất chỉ từ chối có một câu, sắc
mặt Lý Uyển trắng bệch, hắn cau mày, vừa bực bội vừa bất an mà siết ống
tay áo của mình.
Ảnh Thất vội vàng đi tới, ngồi quỳ bên cạnh Vương gia.
Y mới vừa tới gần đã bị Lý Uyển kéo lại khóa chặt trong lồng ngực mình,
ngửi hương bồ kết trên cổ y, vuốt ve thân thể của người trong lòng, cảm
nhận sự tồn tại của y, nắm lấy tay y đan mười ngón tay vào nhau, tâm
trạng hốt hoảng không rõ nguyên do dần dần bình tĩnh lại.
Lư
hương trong tầm tay bị Ảnh Thất đẩy đến chỗ xa nhất như thứ gì đó ghê
gớm lắm, y nghiêm túc nói: "Người quên vì sao mà Ám Hỉ chết rồi ư? Tuyết lan hương không phải thứ gì tốt lành cả, sau này người đừng dùng nữa."
"Được." Lý Uyển nuông chiều y, si mê hít lấy hít để hương bồ kết sạch sẽ trên
da cổ y, "Tuyết lan hương đúng là gây nghiện, nhưng có thể khiến người
ta quên đi ưu sầu. Nếu ngươi vẫn luôn bên cạnh ta, bổn vương cũng sẽ
không điểm hương làm gì."
Ảnh Thất nắm lấy đôi tay của Lý Uyển,
tay hắn gầy đến nỗi lộ cả khớp xương, liếc mắt thoáng nhìn mấy tờ giấy
trải trên án thư, là những công việc Lý Uyển định giao cho quỷ vệ làm.
Từ trên xuống dưới, khoảng mấy chục cái tên bị Lý Uyển đánh dấu đỏ.
Ảnh Thất nắm chặt tay Lý Uyển: "Vương gia, người còn muốn giết bao nhiêu
người nữa? Những người này là đáng chết, hay vốn chỉ để cho người tùy
tiện trút giận?"
Lý Uyển thản nhiên vò nát tờ giấy, sau đó cúi
đầu, hoảng loạn hôn lên đôi mắt Ảnh Thất, vuốt ve thân thể y, thở hổn
hển nói: "Không giết bọn họ... Ta sẽ sợ hãi."
Ảnh Thất quỳ thẳng người, cúi đầu nâng khuôn mặt Lý Uyển lên, khom người nói: "Tỉnh lại
đi, sao người lại tự sa ngã thế kia chứ?"
"Tự sa ngã?" Lý Uyển
mê mang nhếch khóe miệng, hắn chậm rãi đứng dậy, đẩy Ảnh Thất vào chỗ
mình vừa ngồi ban nãy, hai tay đè vai y, mỉm cười hỏi y, "Tiểu Thất,
ngươi ngồi ở đây... có nóng không? Ngươi ngẩng đầu nhìn xem trên xà nhà
có treo thanh đao nào không? Dưới chân có gai đâm không? Đau không... Sợ hãi không?"
Biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ tàn tạ ấy méo mó
đến mức xa lạ, nụ cười cũng dần trở nên hờ hững và mệt mỏi, Lý Uyển siết chặt hoa văn thêu trên y phục tuyết trắng của mình, ngồi trên án thư,
đột nhiên quét cái lư hương trên bàn xuống, tuyết lan hương chưa cháy
hết rơi vãi đầy đất.
Sương khói lờ mờ, cả người Tề Vương điện hạ mơ hồ giữa làn khói trắng, trông có vẻ trấn định mà chỉ điểm giang sơn, chẳng qua chỉ là một tấm da đang cố gắng mỉm cười kéo dài hơi tàn.
Đột nhiên Ảnh Thất đứng lên, túm Tề Vương điện hạ xuống khỏi án thư, dồn
hắn sát vào tường, ngẩng đầu chặn cánh môi mỏng của hắn.
"Thuộc hạ... Đắc tội..."
Lý Uyển sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã bị tiểu ảnh vệ chiếm thế thượng
phong, chiếc lưỡi vụng về cố gắng chui vào trong khoang miệng thăm dò,
bắt chước những thủ đoạn mà mình từng dạy y, vừa đáng yêu vừa khiêu
khích.
Lý Uyển ôm eo y cúi đầu đáp lại, cánh tay của tiểu ảnh vệ dường như luôn che chở thứ gì đó, y muốn bảo vệ thật tốt chủ tử của
mình, cơ thể nóng hổi dán lên ngực Lý Uyển, khiến Lý Uyển cảm thấy cả
người ấm áp như muốn tan chảy.
Hóa ra đã ở bên nhau ba năm rồi.
Tiểu ảnh vệ của hắn cũng trưởng thành, không còn là tiểu thiếu niên ngốc
nghếch ngày trước nâng một vốc nước chứa đầy sao trời lấp lánh vẫy đuôi
chạy đến cho hắn.
Lý Uyển dựa lưng vào vách tường chậm rãi trượt xuống, hắn ngồi dưới đất, Ảnh Thất quỳ gối giữa hai chân hắn, cúi đầu
nghiêm túc nói: "Người phải tỉnh lại, Tề Vương phủ mới không đổ, ảnh vệ
theo chủ, thuộc hạ không muốn chết, thuộc hạ muốn vinh hoa phú quý."
Đôi mắt hoa đào của tiểu Vương gia khẽ cong cong, lệ khí trong ánh mắt dần hóa thành sự dịu dàng: "Thật ư?"
Ảnh Thất thở dài: "Giả. Thuộc hạ chỉ muốn người sống tốt."
Lý Uyển cúi người đè Ảnh Thất dưới thân mình, cúi đầu hôn lên mi tâm y.
Nút thắt trong lòng được tháo gỡ, cơn buồn ngủ ập đến, Lý Uyển cứ vậy mà
nằm ngủ trên người Ảnh Thất, y loay hoay hết cõng rồi lại khiêng Vương
gia về phòng ngủ, nhanh nhẹn điểm hương an thần tốt nhất, treo sa mành
lên làm dịu đi ánh sáng trong phòng, cởi y phục rồi lau tay lau mặt cho
hắn, xong xuôi mọi chuyện mới đặt ngay ngắn vào trong chăn miễn cho cảm
lạnh.
Sau đó y quỳ gối cạnh giường, lần lượt tháo nhẫn ban chỉ
và nhẫn ngọc bích trên tay Vương gia ra cất vào hộp, lấy lược sừng trâu
bôi cao cẩn thận chải chuốt cho mái tóc dài mà Vương gia không có tâm tư chăm sóc.
Lý Uyển nghiêng người híp đôi mắt buồn ngủ nhìn y.
Ảnh Thất vẫn đang chải tóc cho Lý Uyển, mái tóc được người ta chăm sóc dần
dần mềm mại bóng mượt hẳn ra. Y rũ mắt hỏi: "Sao Vương gia không ngủ?"
Lý Uyển mệt mỏi nói: "Trong mộng không có ảnh vệ, ta nhắm mắt liền thấy có một đám người tới giết ta, mấy đêm nay ta chết đi sống lại hơn chục
lần, cả cần cổ cũng tê dại."
Bàn tay đang chải tóc chợt ngừng lại, Ảnh Thất lo lắng nhìn Vương gia, trong ánh mắt vô cùng đau lòng.
"Ngươi lên đây với ta." Lý Uyển nhắm mắt, "Ở với ta..."
"Vâng." Ảnh Thất rửa tay sạch sẽ, tháo đai Bách Nhận rồi chui vào vòng tay của Vương gia.
Lúc y chui vào ổ chăn liền bị Vương gia ôm chặt vào lòng, Lý Uyển ôm y như
đang ôm món đồ quý giá nhất trên thế gian này, đặt cằm lên đỉnh đầu y,
hôn hôn vành tai y. Ảnh Thất còn cảm giác được tiếng hít thở gấp gáp của Vương gia.
Ảnh Thất ngoan ngoãn mặc Vương gia ôm mình, ngẩng
đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ Lý Uyển, cảm nhận được hầu kết Lý Uyển giật
giật rất rõ ràng, trên cổ hắn nổi một lớp da gà, bàn tay đang ôm eo Ảnh
Thất bỗng siết chặt hơn.
Còn đang chịu tang lão Vương gia không thể chung chăn gối, vậy mà Ảnh Thất không biết xấu hổ, cứ thế cương lên.
Trông Vương gia điềm tĩnh trước phong ba bão tố thế thôi, thật ra tinh thần
của hắn đã yếu đuối đến mức không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa,
Ảnh Thất phải kiểm tra tất cả tin tức truyền tới, là vì sợ nhỡ có tin
nào kích động nỗi lòng của Vương gia sẽ khiến hắn đọa mình vào vực sâu
không thoát ra được.
Ảnh Thất biết rõ mình rất rất muốn Vương gia, cảm giác thỏa mãn và dục vọng thình lình xảy ra khiến y vô cùng xấu hổ.
Bọn họ đều kiệt sức, chen chúc ôm nhau ngủ trong góc tối.
Trong lòng Ảnh Thất còn đọng lại dư vị vừa mới hôn trộm Vương gia, cảm giác
được hôn khác với khi hôn một ai đó, giống như xúc cảm khi được nắm tay
và nắm tay người khác là hoàn toàn khác nhau. Chỉ khi người khác nắm tay mình mới có thể cảm nhận được những rung động rất nhỏ nơi đầu ngón tay, dần dần được bao bọc trong lòng bàn tay của đối phương, hoặc những lúc
mười ngón đan vào nhau sẽ khiến người được nắm tay có cảm giác mình được bảo vệ và che chở.
Cũng như chỉ khi được ai đó hôn mới cảm nhận được tình yêu nồng cháy không thể che giấu của đối phương, bên chủ động luôn là người cho đi nhiều nhất.
Ảnh Thất muốn chủ tử mình cũng cảm nhận được sự cưng chiều và yêu thương, nên mới muốn nắm tay người,
muốn hôn người nhiều hơn nữa.
Y tìm cho mình một lý do thích hợp rồi sờ tay Lý Uyển, lặng lẽ thử nắm tay hắn thăm dò, sau đó đan từng
ngón một vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng dịch người lên trên cọ cọ mấy
cái, mút nhẹ môi dưới của hắn.