Tống Vĩnh Nhi cắn môi, nhìn một loạt những thay đổi trước mặt, hơi khó tiếp nhận.
Cô chạy từ trên lầu xuống lấy điện thoại gọi xe cứu thương, thứ nhất
là cô đá phát đó để tự giải thoát cho mình, người bị ép sẽ ngoan độc đến mức nào, cô tự biết rõ, thứ hai là muốn làm lớn chuyện này lên, thuận
tiện hủy cuộc đính hôn giữa cô và Mạnh Tiểu Long!
Kết quả…
Chuyện này đi ngược lại với tâm nguyện của cô!
“Con không muốn đính hôn với Mạnh Tiểu Long nữa!”
Cô nhắm mắt lại, hét lớn, nước mắt tuôn rơi: “Hu hu, con không muốn
đính hôn với anh ta! Không muốn! Không muốn! Không muốn đính hôn với anh ta!”
Mạnh Dật Lãng lòng nóng như lửa đốt đi lên trước, nhìn cô chăm chú, thành khẩn nói: “Vậy cháu cứ nhìn nó chết như thế sao?”
Tiếng khóc của Tống Vĩnh Nhi lập tức ngừng lại!
Cô… không thể!
“Vĩnh Nhi!” Tống Quốc Cường tiến lên, nhìn cô: “Bây giờ không phải là lúc để con hành xử theo cảm tính, bây giờ là chuyện liên quan đến mạng
người! Con nghe ba nói, con thừa nhận quan hệ vợ chồng sắp cưới giữa con và Tiểu Long trước để cứu nó ra. Còn nếu con không muốn gả cho Tiểu
Long thì chúng ta cũng không miễn cưỡng con nữa, thế nào?”
“Đúng đúng đúng!” Mạnh Dật Lãng vội vàng phụ họa: “Vĩnh Nhi à, cháu
gái bảo bối à, bác cầu xin cháu đó, cháu cứu Tiểu Long ra trước có được
không, chuyện hôn ước chúng ta bàn lại sau!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn bọn họ, siết chặt tay thành nắm đấm, nhắm mắt:
“Bác Mạnh viết giấy cam đoan đảm bảo cháu và Mạnh Tiểu Long sẽ không
đính hôn hay kết hôn nữa thì cháu sẽ lập tức nói với cảnh sát, đó chỉ là hiểu lầm! Nếu không thì không cần bàn nữa!”
Mọi người hơi sững sờ, không ngờ cô bé nhu nhược cũng có thể bùng nổ, lớn tiếng nói chuyện như thế.
Nhìn khí thế kia đi, đứa nhỏ mới mười tám tuổi mà đã học được cách uy hiếp người ta rồi!
Mạnh Dật Lãng đã nhìn ra, Tống Vĩnh Nhi thật sự không thích con trai
của ông ta, dù nói gì cũng sẽ không chịu gả, đã như vậy thì trước tiên
cứu con trai ra đã rồi hẵng nói!
Tống Quốc Cường cũng nghĩ lại về chuyện này, con gái không thích Mạnh Tiểu Long, ông lại ép con gả cho người ta thì đúng là không đúng, người đàn ông mà mình không yêu thì sao có thể trở thành người chồng tốt
được?
“Lão Mạnh, anh viết một bản đi! Chúng ta không làm thông gia thì vẫn
có thể làm anh em, sau này Vĩnh Nhi nhà tôi sẽ làm con gái nuôi nhà anh, cũng giống nhau cả.”
“Được! Tôi viết đây.”
Mạnh Dật Lãng gật đầu đồng ý, Tống Vĩnh Nhi cũng lập tức vén chăn đứng dậy, lấy giấy bút trên bàn đọc sách đưa tới.
Mạnh Dật Lãng nhìn cô, trong lòng không nỡ.
Đây chính là con dâu mà ông đã nhìn trúng từ khi cô còn rất nhỏ, rất nhỏ!
Thằng con trai kia đúng là làm cho ông thất vọng, dọa con gái nhà người ta sợ đến mức dù chết cũng không chịu gả cho mình!
Mọi người chờ cái gật đầu của cô mà sắp sốt ruột muốn chết rồi!
Tống Quốc Cường lái xe chở Mạnh Dật Lãng, Lưu Lan và Tống Vĩnh Nhi cùng đi đến bệnh viện.
Nhưng khi bọn họ đến phòng bệnh màu đỏ mà Mạnh Tiểu Long đang điều
trị thì được biết, chỉ một người thân được phép vào trong chăm sóc. Bạch Mai là mẹ của Mạnh Tiểu Long, đã ở bên trong rồi, người khác có quan hệ thân hơn nữa thì cũng không vào trong được.
Tống Vĩnh Nhi thấy bọn họ sốt ruột, vội vàng nói: “Tôi là vị hôn thê
của Mạnh Tiểu Long! Chuyện này bởi vì chúng tôi yêu nhau nên mới đùa hơi quá, không tính là cưỡng bức! Làm phiền anh thông báo cho sĩ quan cảnh
sát phụ trách Mạnh Tiểu Long, cho chúng tôi vào gặp hoặc giải thích rõ
sự tình!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chúng tôi đến để giải thích!”
“Có hiểu lầm, đây là vợ chồng trẻ cãi nhau rồi làm rùm beng lên, sao lại trở thành cưỡng bức chứ?”
Mấy người Mạnh Dật Lãng tranh nhau nói khiến cho cảnh sát canh gác ở đây đau hết cả đầu.
Một người trong đó nói: “Cô chờ một lát, tôi sẽ báo cáo lại tình huống mà cô nói với bên trong.”
“Được được.”
Sau đó, mọi người nhìn cảnh sát đi vào phòng bảo vệ, cầm điện thoại
lên gọi đi, còn nói tình hình của Tống Vĩnh Nhi một lần. Dường như đối
phương trả lời gì đó, chỉ thấy cảnh sát nọ không ngừng gật đầu, sau đó
cúp máy.
Mọi người mong ngóng người đó đi ra, rồi vội vàng hỏi: “Có thể vào trong được chưa?”
Mạnh Dật Lãng càng cuống sắp khóc: “Để tôi vào thăm nó đi mà! Xin cậu!”
Cảnh sát canh gác lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ: “Tình tiết của chuyện này quá nghiêm trọng, xin lỗi!”
“Đã nói là hiểu lầm rồi, sao lại còn nghiêm trọng chứ?” Tống Quốc
Cường không hiểu: “Cho dù phải định án, chúng tôi là phía người bị hại,
muốn tuyên án cũng phải hỏi thử tình hình thực tế của bên nữ lúc đó
chứ?”
Cảnh sát đáp: “Kẻ tình nghi phạm tội vừa được đưa đến không lâu thì
có cấp trên gọi điện xuống, dặn dò lấy khẩu cung và một loạt công việc
khác phía sau, bảo không được làm phiền cô Tống. Xin hỏi, vị này chính
là cô Tống phải không?”
“Đúng, nhưng…” Tống Vĩnh Nhi không hiểu: “Cấp trên là gì thế?”
“Chắc hẳn là lãnh đạo, hoặc là nhân vật lớn nào đó muốn bảo vệ cô!” Cảnh sát canh gác thẳng thắn nói.
Mọi người yên lặng giây lát rồi đều nhìn Tống Vĩnh Nhi với ánh mắt
đầy phức tạp. Cô cũng mờ mịt không hiểu lý do: “Chuyện gì xảy ra thế?
Chuyện giữa con và anh Tiểu Long sao lại có thể truyền đến tai cấp trên? Cấp trên nào, từ đâu ra chứ?”
Mạnh Dật Lãng thật sự sắp phát điên rồi!
Ông ta kéo Tống Vĩnh Nhi: “Vĩnh Nhi à, bác cầu xin cháu, cháu nói với bọn họ, để họ nghe ý kiến của cháu, chuyện này là do hiểu lầm có phải
không?”
Tống Vĩnh Nhi đương nhiên biết bây giờ là lúc mạng người quan trọng,
cô mím môi, nhìn cảnh sát: “Chào anh, tôi có thể gặp người phụ trách vụ
án này không?”
“Xin lỗi!” Cảnh sát vẫn công chính nghiêm minh như trước: “Tình huống vừa rồi cô nói với tôi, tôi đều đã phản ánh đầy đủ qua điện thoại nhưng đồng nghiệp của tôi đã nói, đừng nói là có quan hệ vợ chồng chưa cưới,
cho dù là vợ chồng đã cưới thì cưỡng hiếp sau khi kết hôn cũng vẫn phải
chịu trách nhiệm trước pháp luật! Dù là cặp tình nhân bình thường có
quan hệ tốt thì khi anh ta muốn quan hệ với cô, cô cắn anh ta, thì đã là biểu hiện cô không tự nguyện rồi nhưng anh ta vẫn cưỡng ép cô khiến cô
bất đắc dĩ đá anh ta bị thương. Đây chính là bằng chứng cho việc anh ta
có ý đồ cưỡng hiếp, chỉ cần tồn tại chứng cứ anh ta muốn xâm phạm đến cô thì anh ta đã có tội rồi!”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Cảnh sát canh gác nói tiếp: “Nơi này là nơi quan trọng mà cảnh sát
chúng tôi tạm giam kẻ tình nghi phạm tội, đề nghị mọi người mau rời
khỏi, nếu không sẽ phạm vào tội cản trở người thi hành công vụ, bị bắt
giam lại đấy!”
Mọi người: “…”
Mạnh Dật Lãng sốt ruột suýt thì ngất!
Một vài cảnh sát thấy bọn họ không đi, rút súng trước ngực ra chĩa
tới, dọa Tống Quốc Cường sợ hãi, vội kéo ông bạn: “Ông Mạnh! Chúng ta đi khỏi đây trước, bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ đối sách đã!”
Lưu Lan lại càng hoảng sợ, kéo Tống Vĩnh Nhi đi về bãi đỗ xe: “Đúng
vậy đúng vậy, đi mau, rời khỏi nơi này trước thì còn có cách khác! Nếu
bị bắn chết thì Tiểu Long ở bên trong làm sao bây giờ? Ai cứu nó?”
Mạnh Dật Lãng hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, nếu ông xảy ra chuyện thì con trai càng không thể cứu được nữa!