Thịnh Nam uống chưa say nhưng vì ăn quá nhiều mà đâm mệt mỏi, ngủ gục ngay trên bàn. Nhậm Huyền giúp đỡ đưa y đi nghỉ. Lúc Lâm Thành và
Thượng Nguyên quay về đã không còn ai ở đó. Thượng Nguyên ra lệnh dọn
bàn ăn.
Kể từ lúc trở về từ căn phòng “nóng bỏng” đó, hai người
cứ chạm mặt nhau là lại ngượng ngùng đỏ mặt, dù họ vốn chẳng làm gì.
Thượng Nguyên ho mấy cái tìm cách phá vỡ không khí ngượng ngùng này.
“Xem như chuyện của đệ đệ ngươi đã xong. Không còn gì lo lắng nữa nhé. Ngươi cũng nên lấy lại tinh thần chút đi. Nếu không sáng mai Cố Y Tịnh nhìn
thấy ngươi thế này sợ là sẽ xấu hổ đến chết mất.”
Lâm Thành ho nhẹ gật đầu. Thượng Nguyên không nói hắn cũng biết mình nên điều chỉnh tâm trạng. Nhưng mà... vẫn là rất xấu hổ.
“Hôm nay bản vương cũng muốn cảm ơn ngươi. Vì chuyện của Cố Y Tịnh mà lâu
nay quan hệ giữa ta và Thanh Bình không được tốt lắm. Bây giờ xem ra ba
người bọn ta lại có thể thân thiết như trước rồi.”
“Chuyện đó
vương gia không cần cảm ơn. Ta cũng là vì A Tịnh thôi. Giang đại nhân là một người tốt. Có người như vậy ở bên chăm sóc cho A Tịnh cũng khiến ta rất an tâm.”
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn một người như thế nào ở bên cạnh mình?” Thượng Nguyên muốn hỏi như thế nhưng rồi đành ngậm
ngùi im lặng. Người mà Lâm Thành yêu không phải chính là hắn hay sao.
Hắn không biết mình bây giờ có giống với Tần Thượng Nguyên trong mắt Cố Y Tịnh ngày xưa hay không. Hắn đối xử lạnh nhạt với Lâm Thành như vậy,
tình yêu của Lâm Thành dành cho “Tần Thượng Nguyên” có còn như xưa nữa
hay không hay đã phai nhạt rồi? Hắn muốn hỏi nhưng lại sợ phải nghe đáp
án nên không dám mở lời.
Hắn nhận ra mình càng ngày càng dành tình cảm đặc biệt cho Lâm Thành. Không chỉ bởi những ký ức vụn vặt trong quá khứ, hắn thích Lâm Thành từ tận sâu thẳm trong trái tim. Thích tay nghề nấu ăn của y, thích nụ cười của y, thích trêu chọc y, thích cả lúc y
tức giận. Trong đầu hắn lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của Lâm Thành.
Đây phải chăng là lý do “Tần Thượng Nguyên” của quá khứ yêu người này
đến như thế.
Lúc phát hiện Giang Thanh Bình đang làm chuyện đó với Cố Y Tịnh, trong đầu hắn đột nhiên có một ý nghĩ nếu như mình cũng làm
chuyện đó với một ai đấy thì người đó chắc chắn sẽ là Lâm Thành. Lúc ấy
hắn nghĩ là mình đã say nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại, hắn vẫn có suy
nghĩ như thế. Đấy là suy nghĩ bình thường của một người đối với người mà mình thích. Là vì hắn thích Lâm Thành mới muốn ngủ với y. Còn y, có
từng có suy nghĩ như vậy với “Tần Thượng Nguyên” của hiện tại không?
...***...
Lúc Cố Y Tịnh tỉnh dậy trời đã gần trưa. Hắn vừa cử động đã thấy eo và hông đau nhức không thôi. Đêm qua hắn bị Giang Thanh Bình đè ra làm hai lần
mà người đã đau nhức thế này rồi, thế mà y còn chưa thỏa mãn đòi làm
thêm. May mà hắn giả vờ ngất đi chứ không còn chưa biết sáng nay làm thế nào dậy được. Nhưng mà... hắn thật sự rất thoả mãn. Bao nhiêu tình cảm
kìm nén suốt ba năm đều đã được giải toả hết. Có thể chân chính trở
thành người của Giang Thanh Bình khiến hắn hạnh phúc đến muốn hét lên
thật to.
“Nhìn cái mặt hạnh phúc của đệ kìa, thật làm ta hâm mộ quá đi!”
Cố Y Tịnh giật mình nhìn qua. Hắn không phát hiện là Lâm Thành đang ngồi ở cái ghế gần đó nhìn hắn. Cố Y Tịnh xấu hổ kéo chăn che gần hết mặt.
“Mọi người... biết cả rồi sao?”
“Còn có thể không biết ư? Rõ ràng thế còn gì.”
Lâm Thành thấy gương mặt tiểu bạch thỏ đỏ bừng như gấc chín thì không khỏi thấy buồn cười, không nhịn được trêu chọc:
“Thế nào? Đêm qua ngủ ngon lắm hả? Ngủ đến tận giờ mới chịu dậy.”
“Không phải đệ ngủ nhiều. Tại... tại đêm qua...” Cố Y Tịnh xấu hổ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Biết Cố Y Tịnh định nói gì Lâm Thành đỏ mặt ho nhẹ. Nhưng hắn vẫn không
hiểu, đêm qua làm chuyện đó với việc ngủ đến tận trưa mới dậy thì liên
quan gì đến nhau. Cố Y Tịnh xấu hổ như vậy hắn cũng không tiện hỏi.
Cố Y Tịnh muốn ngồi dậy trò chuyện nhưng eo vẫn còn đau mà bản thân cũng
không muốn thể hiện rõ chuyện này cho Lâm Thành biết. Cũng may cơ thể
hắn hiện tại đã được tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới chứ nếu không hắn
càng thêm xấu hổ. Giờ này hẳn là ba người kia đều đã thượng triều cả
rồi, hắn cũng không nên ở lại thêm nữa.
“Chúc mừng đệ nhé! Đệ tìm được hạnh phúc, đại ca rất vui.”
Cố Y Tịnh nắm lấy bàn tay Lâm Thành chân thành động viên: “Đệ tin chắc
huynh sẽ mau chóng có được hạnh phúc trọn vẹn. Huynh cố gắng lên!”
“Ừ. Cảm ơn đệ. Mà sao đệ cứ nằm đó vậy? Dậy đi chứ!”
“... Huynh ra ngoài đợi đệ một chút đi.”
Lâm Thành nheo mắt nhìn Cố Y Tịnh, nhìn chăm chăm đến mức hắn nóng hết cả người, đành phải nhỏ miệng nói:
“Chuyện kia rất mệt. Eo đau. Huynh chưa trải qua nên không biết thôi.”
Mặt Lâm Thành bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ không thể tả, cũng kinh ngạc không
thôi. Thế ra nãy giờ Cố Y Tịnh cứ nằm đó là vì hôm qua bị “làm” cho đau
eo à. Lâm Thành bắt đầu tưởng tượng trong đầu đủ thứ hình ảnh nhưng hắn
vẫn không hình dung được nam nhân với nhau khi “làm” thì sẽ như thế nào. Sao phải đau eo chứ? Hắn do dự một chút rồi vẫn quay qua hỏi:
“Thật sự đau lắm sao?”
“Đau lắm.”
“Nhưng ta thấy Giang đại nhân đi lại bình thường mà.”
“Đó là vì huynh ấy nằm trên. Đệ bị đè ở dưới.”
Lâm Thành nhíu mày khó hiểu: “Sao đệ lại bị đè ở dưới?”
“Thì... tự nhiên nó thế. Huynh sau này cũng không khác gì đệ đâu.”
“Không thể nào. Ta sao có thể là người bị đè chứ? Ta nhất định sẽ nằm trên.”
“Cái đó... không phải huynh muốn là được đâu.”
“Đó là do đệ quá hiền thôi. Ta còn lâu mới chịu thiệt như vậy.”
Cố Y Tịnh chỉ cười trừ. Nhìn cái dáng người của đại ca hắn, vốn không có
khả năng nằm trên. Tranh luận chuyện này bây giờ chỉ có ấu trĩ mới làm
thế.
...***...
Sáng nay đột nhiên thái hậu cho người gọi
Thượng Nguyên đến nói chuyện, có vẻ là việc rất gấp. Thái hậu báo với
hắn một tháng nữa Văn Á cùng hoàng đế Tây Vực sẽ đến đây bàn việc tổ
chức hôn lễ, nói hắn nên bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để đón vương phi tương lai. Thượng Nguyên nghe vậy giật mình, vội vàng quỳ xuống nói:
“Mẫu hậu, con có thể hủy hôn không?”
Thái hậu giật mình đến đánh rơi chén trà trong tay xuống đất. Trà văng ra
khắp nơi, văng cả lên y phục của bà, nhưng bà không quan tâm. Bà hiện
tại đang rất tức giận.
“Con nói cái gì thế hả? Chuyện này vốn đã được hai bên đồng ý, hủy là hủy thế nào? Con có còn tỉnh táo không thế?”
“Mẫu hậu, chấp nhận hôn sự này là sai lầm của con, nhưng nếu con tiếp tục
đâm đầu vào thì sai lầm sẽ càng thêm nghiêm trọng. Trong lòng con đã có
một người, cho dù ký ức đã mất nhưng ba năm qua người ấy vẫn luôn hiện
hữu trong tim con, chưa bao giờ mất đi. Con không thể dành tình cảm cho
Văn Á. Nếu con cưới nàng ấy mà không yêu nàng ấy thì chẳng phải sẽ làm
khổ nàng ấy sao?”
“Con đang nói lung tung gì vậy? Ký ức con đã mất thì làm sao còn nhớ được người con yêu trước kia là ai. Văn Á là một cô nương tốt, là công chúa một nước cao quý ngàn vàng như vậy. Con bỏ lỡ
nó để đi theo một người mà thậm chí con còn không nhớ rõ người đó là ai
thì có đáng không?”
“Nếu con nói con nhớ ra rồi thì sao?”
Thái hậu kinh ngạc đứng bật dậy.
“Con... con nhớ lại toàn bộ rồi?”
“Không. Con không nhớ hết được toàn bộ nhưng trong đầu con đã bắt đầu xuất hiện những mảnh ký ức vụn vặt. Con biết trái tim con luôn có người đó. Con
muốn cưới người đó. Con không thể thành thân với Văn Á được. Xin mẫu hậu thành toàn cho con!”
Thái hậu đứng chết trân, hai bàn tay đang
run lên vì giận dữ. Đấy chính là điều mà bà sợ nhất. Bà sợ Thượng Nguyên nhớ ra toàn bộ chuyện trước kia rằng nó đã từng yêu tha thiết một người dân thường, như vậy với tính cách của nó thì nhất định sẽ không chịu
cưới một ai khác, chưa kể phía sau nó còn có Thịnh Nam chống lưng. Bà đã cấm bất kỳ ai nhắc đến chuyện quá khứ với nó, làm sao mà nó nhớ lại
được?
“A Nguyên, chuyện này con phải suy nghĩ kỹ. Đây là thể diện
quốc gia. Con đồng ý với hôn ước này rồi bây giờ lại hủy hôn, thể diện
của Văn Á, của Đông Vân quốc thì thế nào?”
“Con thấy Văn Á là người hiểu chuyện. Con sẽ nói chuyện của con cho nàng ấy hiểu. Chắc chắn nàng sẽ đồng ý hủy hôn.”
“CHÁT!” Thái hậu vung tay tát cho Thượng Nguyên một cái thật mạnh đến mức mà
khoé miệng hắn chảy máu, nhưng hắn không hề kêu lên một câu.
“Con điên rồi! Con đúng là điên rồi. Vì một kẻ chẳng ra gì mà dám phản ai gia. Con cút đi cho ta!”
Thượng Nguyên cúi lạy thái hậu, bình tĩnh nói:
“Bây giờ người đang tức giận nên con xin phép cáo lui. Hôm khác còn sẽ đến tiếp chuyện người.”
“Cút đi! Ai gia không muốn nhìn thấy mặt ngươi!”
Thượng Nguyên không nói gì nữa, quay đầu bỏ đi, nhưng ánh mắt vẫn luôn kiên
định, rõ ràng không hề có ý từ bỏ. Lần tới hắn sẽ cùng hoàng huynh đến
thuyết phục mẫu hậu.