Hoa Thiên Vũ trước khi rời đi đưa cho Tần Thượng Nguyên hai loại dược liệu: một là dược giảm đau mỗi lần lên cơn đau đầu mà không thể chịu được;
hai là dược để hoà nước tắm dùng ngâm mình khi mệt mỏi. Thượng Nguyên
không hay ngâm mình. Thứ nhất hắn không có nhiều thời gian, thứ hai hắn
làm việc với cường độ cao đã quen rồi. Cũng đã gần mười ngày kể từ lần
cuối hắn ngâm mình trong dược thủy. Sau khi nghe huynh đệ Nhậm gia kể
lại mọi chuyện ba năm trước hắn đã từng trải qua, hắn thực sự đã sốc.
Ngày đó hắn rởi cung thay hoàng huynh vì hành chỉ là cái cớ để trốn
việc thái hậu ngày ngày thúc ép hắn thành thân, chưa từng nghĩ mình sẽ
gặp và yêu một người nào đó. Nhưng hắn đã yêu, còn là yêu một nam nhân,
chính là người đầu bếp xinh đẹp đang nấu ăn trong phủ của hắn. Hắn không thể tưởng tượng nổi mình đã phát sinh quan hệ tình cảm sâu đậm với
người này, còn là hắn mặt dày theo đuổi, đến mức bao lần hoàng huynh
viết thư giục về cũng không chịu về.
Hắn cố nhớ lại những kỷ niệm đã từng trải qua ở huyện nhỏ Thành Nghị
nhưng lại không thể nhớ rõ. Hắn càng cố nhớ thì đầu lại càng đau. Điều
duy nhất hắn nhớ được là hình ảnh mơ hồ của một nam nhân không rõ mặt
thường nở nụ cười với hắn. Không biết có phải chính là Lâm Thành không?
Cái tên “Lâm Thành” này, mỗi lần hắn gọi tên đều cảm thấy thật thân
thuộc dù không biết tại sao.
Hắn tin Nhậm Huyền và Nhậm Vũ không lừa mình nhưng lại không cách nào thuyết phục được bản thân rằng mình từng phát sinh quan hệ yêu đương
với người kia. Hắn là nam nhân chân chính, lớn lên hoàn toàn bình
thường, đâu có đoạn tụ, sao lại có thể yêu một nam nhân được. Rốt cuộc
vì cái gì mà hắn nhìn trúng Lâm Thành? Thực sự chỉ vì đồ ăn do y nấu hay do y quá đẹp? Không thể. Cho dù y đúng là đẹp thật nhưng hắn trước giờ
không phải kẻ háo sắc. Còn nếu là đồ ăn y nấu, tuy đúng là y nấu ngon
thật nhưng cũng không đến mức làm hắn quăng hết liêm sỉ theo đuổi người
ta chứ?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đau đầu nên quyết định ngâm dược thủy cho đầu óc được thư giãn. Trong lúc hắn ngâm mình thường không muốn ai làm
phiền nên lúc nào cũng đuổi hết người trong phòng ra ngoài. Nhưng ngâm
một lúc hắn chợt nhớ ra mình quên y phục ở trên giường, đang muốn đứng
dậy rời khỏi chậu để lấy đồ thì nghe có tiếng người bước vào. Cứ ngỡ là
quản gia hoặc Nhậm Vũ nên mới gọi:
“Ai ở ngoài đó, mang y phục vào đây cho ta!”
Lâm Thành cầm y phục đứng ở bên ngoài do dự không biết có nên bước
vào trong hay không, nhưng hiện tại ngoài hắn ra thì xung quanh cũng
không có ai khác, hắn muốn tìm người giải cứu mà không thấy một người
nào. Hắn đã tự động viên bản thân rằng nam nhân với nhau thôi, chỉ là
đưa đồ chứ có gì mà ngại, nhưng… nhưng với điều kiện người đang ở bên
trong không phải là Thượng Nguyên kìa.
“Sao lâu vậy? Ai đang ở ngoài đó?”
Giọng Thượng Nguyên có vẻ đang tức giận. Lâm Thành vội la lên:
“Là ta.”
Hắn nói xong lập tức bịt chặt miệng, xấu hổ lấy y phục che mặt. Thế
nào mà miệng hành động còn nhanh hơn não. Hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho việc đi vào mà.
Nghe giọng biết là Lâm Thành đứng ngoài, Thượng Nguyên vô cùng ngạc
nhiên. Không hiểu mấy kẻ kia làm việc thế nào mà để y bước vào cũng
không ai biết mà ngăn lại. Hắn vốn đang băn khoăn suy nghĩ vấn đề khúc
mắc giữa mình và Lâm Thành, thế mà Lâm Thành lại đột nhiên xuất hiện
khiến hắn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Mình đang nghĩ cái gì vậy? Chỉ là đưa đồ thôi mà, có gì phải
ngượng?” Lắc đầu xua tan đi cảm giác kỳ quái trong lòng, Thượng Nguyên
nói ra bên ngoài: “Thế thì đưa đồ vào đây cho ta, làm gì ngoài đó lâu
thế?
“Đợi… đợi chút!”
Nghe giọng Lâm Thành có vẻ không được bình thường. Không lẽ đang có
suy nghĩ gì đó không đứng đắn với hắn? Thượng Nguyên bỗng nhiên nở nụ
cười, không kìm được cảm giác muốn trêu chọc.
“Nhanh lên coi nào! Hay là để bản vương ra lấy?”
“Ngươi… ngươi đừng ra đây! Ta vào là được.”
Lâm Thành hít thở thật sâu rồi bước đến sau bình phong nhưng hắn nhắm chặt mắt, cầm y phục đưa về phía Thượng Nguyên.
Sau làn hơi nóng bốc lên từ dược thủy, Lâm Thành gương mặt đỏ lựng
như trái cà chua, mắt nhắm nghiền, môi thì mím chặt, không hiểu sao
trong mắt Thượng Nguyên lúc này Lâm Thành y như một con thỏ nhỏ đáng yêu đến cực điểm. Hắn không kìm được muốn trêu chọc thêm. Hắn không lấy y
phục trên tay Lâm Thành dù có thể với tới, nhưng vẫn nói: “Tiến gần hơn
nữa đi. Xa quá, ta với không tới.”
Lâm Thành hơi ngạc nhiên, hắn rõ ràng đã canh khoảng cách chuẩn rồi
mà. Lâm Thành bước thêm một bước nữa, áng chừng là đủ rồi thế mà Thượng
Nguyên vẫn nói: “Chưa được. Bước lên bước nữa đi!”
Lâm Thành hơi bực mình, bước thêm một bước dài hơn chút thì đụng vào
một vật cản. Hắn đưa tay chạm thử thì nhận ra đó là thùng tắm. Hắn phẫn
nộ mở mắt mắng:
“A Nguyên, ngươi dám lừa ta! Ta...”
Lâm Thành còn muốn mắng nhưng lại không tài nào thốt nên lời. Trước
mặt hắn, sát rất gần là nửa thân trên trần trụi của Tần Thượng Nguyên.
Vóc người y rất đẹp, cơ bắp sáu múi đều đặn săn chắc, da hơi ngăm, lồng
ngực rộng lớn cảm giác như có thể ôm gọn cả người hắn trong lòng. Lâm
Thành nuốt nước bọt, tay không tự chủ giơ lên...
“Muốn sờ không?”
Lâm Thành giật mình, mặt bỗng chốc đỏ bừng đến bốc khói. Hắn dúi y phục đang cầm vào tay Thượng Nguyên rồi vùng chạy ra ngoài.
Tần Thượng Nguyên nhìn theo, bật cười. Trêu chọc người này thật vui,
nhưng mà... không hiểu sao hắn lại cảm thấy việc này có chút quen thuộc
tựa như trước kia đã từng làm qua rất nhiều lần.
...***...
Lâm Thành cắm đầu chạy ra ngoài thì va phải Nhậm Huyền suýt thì té ngửa, may mà Nhậm Huyền đỡ kịp.
“Sao thế? Chuyện gì mà chạy như ma đuổi vậy?”
Lâm Thành không trả lời chỉ lắc đầu. Nhậm Huyền nghi ngờ, giữ lấy đầu Lâm Thành nâng lên nhìn thì kinh ngạc.
“Sao mặt ngươi đỏ thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao. Ta về phòng đây.”
Lâm Thành vội vàng rời đi. Nhậm Huyền nhìn sang bên cạnh thấy Nhậm Vũ đang đi tới, trên mặt đệ đệ tràn đầy hứng thú mới sinh nghi.
“Có phải đệ lại mới bày trò gì không?”
“Bày trò gì đâu.”
“Thế sao giờ này không ở trong phòng phục vụ chủ tử, chạy ra đây làm gì?”
“Chủ tử đang ngâm dược thủy, không cần phục vụ.”
Nói đến đây Nhậm Huyền lập tức hiểu ra, lườm mắt nhìn Nhậm Vũ nhưng y đã quay lưng trở về thư phòng của Thành vương rồi.
Lâm Thành không về phòng mà lập tức tìm một nơi vắng người để “giải
quyết”, miệng lầm rầm chửi rủa tên nào đó dù bị mất ký ức vẫn không bỏ
thói quen thích trêu chọc hắn. Trước kia hắn không làm gì được y nhưng
bây giờ thì chưa chắc.
“Ngươi trêu vào ta quá nhiều lần thế thì đừng trách lão tử đây trừng phạt ngươi!”
Ngay sáng hôm sau Thượng Nguyên được ăn một bữa điểm tâm là một cái
màn thầu đặc biệt làm y ho sặc sụa, uống nước muốn đầy bụng mới đỡ ho.
Thượng Nguyên trừng mắt nhìn Lâm Thành, gầm lên:
“Ngươi nấu cho ta ăn cái gì thế hả?!”
“Màn thầu a.”
“Màn thầu cho lắm tiêu như vậy làm gì? Ngươi muốn hại chết bản vương?”
“Làm sao mà chết được. Vương gia thân phận tôn quý, nô tài rất là có chừng mực.”
“Ngươi...” Thượng Nguyên tức giận đập tay mạnh xuống bàn, quát lên:
“Tất cả các ngươi cút ra ngoài hết cho ta! Để Lâm Thành ở lại!”
“Ể, khoan! Khoan!”
Lâm Thành hốt hoảng khi thấy Nhậm Huyền và Nhậm Vũ lũ lượt ra ngoài,
còn cho hắn một ánh mắt đầy ái ngại. Bọn họ cứ thế bỏ mặc hắn ở lại, ra
ngoài đóng chặt cửa.
“Dám chơi mà còn sợ ta làm gì ngươi sao?”
Thượng Nguyên đứng dậy, từng bước từng bước lại gần Lâm Thành. Lâm
Thành kinh hoảng bước lùi lại. Hắn bước còn chưa đến ba bước lưng đã
chạm phải bức tường, Thượng Nguyên sấn tới dùng hai tay chặn bên đầu
khiến hắn không còn chỗ chạy.
“Thành vương gia, có gì bình tĩnh nói chuyện. Là do ngài trêu chọc ta trước, ta chẳng qua chỉ cho ngài chịu thiệt một chút. Hay để ta nấu món khác bù lại cho ngài, được không?”
“Không được.”
“Vậy ngài muốn thế nào thì mới tha cho ta?”
Thượng Nguyên nhìn Lâm Thành một chút. Lần đầu tiên nhìn người này ở
cự ly gần như vậy, gần đến mức cảm nhận được hơi thở của y, mùi hương
trên cơ thể y, không hiểu sao lại khiến hắn tham luyến muốn cảm nhận
nhiều hơn. Đây là người mà trong quá khứ hắn đã từng yêu. Hắn nghĩ có lẽ mình cũng đã hiểu được một chút nguyên do rồi.