Tổng đài chăm sóc khách hàng phi thường tận tâm bắn ra vài lời thoại cầu xin của thánh mẫu:
Cô ấy không cố ý.
Cô ấy vẫn còn nhỏ.
Cô ấy cũng không muốn như vậy.
Cô ấy chỉ là quá tịch mịch.
...
Yến Đôn dựa theo đống gợi ý này, liền nói: "Cô ấy mặc dù sai, nhưng cũng
chỉ là nhất thời lầm lỡ, không chắc chắn có ý đồ xấu thật đâu. Kỳ thực
cô ấy rất đáng thương, anh nghĩ xem thân thế của cô ấy, những chuyện cô
ấy gặp phải..."
"Tôi không đồng ý với việc lấy đó làm lý do tổn
hại người khác." Ngạn Tảo bề ngoại có vẻ là người ôn hoà, nhưng thực
chất một khi đã nhận định chuyện gì thì rất khó dao động, ngữ khí cũng
mang theo vài phần quyết liệt.
Yến Đôn cũng đồng ý: Bản thân đáng thương cũng không thể cấu thành lý do tổn thương người khác.
Thế nhưng, bây giờ Yến Đôn phải bảo vệ cô ấy mà!
Yến Đôn cũng hơi hơi mê mang, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn rầu rĩ, liền cười cười, ngữ khí mềm đi: "Nhưng tôi
cũng không phải loại người không phân tốt xấu. Nếu như cô ấy không nhúng tay vào chuyện hãm hại cậu, tôi cũng sẽ không trả đũa cô ấy..."
Nghe được câu này, Yến Đôn mới nhẹ nhõm hẳn. Dù sao, Bạch Lệ Tô cũng không
tham dự hãm hại Yến Đôn, cô chỉ bóp mồm bóp miệng lợi dụng truyền thông
bôi đen Yến Đôn mà thôi —— nhắc mới nhớ, vậy cũng xem như là "Tổn nhân
bất lợi kỷ*", chỉ có pháo hôi nữ phụ ngúc ngít mới làm mấy trò này.
*Hãm hại người khác dù mình chẳng được lợi ích gì. (Đam mê)
Nhưng mà, Bạch Lệ Tô lợi dụng truyền thông bôi đen Yến Đôn là chuyện ván đã
đóng thuyền, Ngạn Tảo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Ngạn Tảo
phát hiện Yến Đôn đụng chuyện thường rất hay mềm lòng thiện lương, cho
nên cũng không định nói ra dự tính giúp cậu hả giận của mình, chỉ yên
lặng hành động.
Ngày hôm sau, người đại diện bảo Bạch Lệ Tô mau mau xem hotsearch.
Bạch Lệ Tô nghĩ thầm: "Được thôi, lại tới vả mặt Bạch Lệ Tô bà chứ gì?"
Bạch Lệ Tô mở hotsearch ra, đúng như dự đoán, phát hiện hotsearch # Yến Đôn
gián điệp thương mại đã tuột xuống, ngược lại hotsearch hắc Bạch Lệ Tô
đang trồi lên. Nội dung rất đơn giản, chính là Bạch Lệ Tô cùng phú nhị
đại ăn cơm bị chụp được. Tên phú nhị đại này danh xưng Từ thiếu, cũng là một nhân vật pháo hôi bên trong cốt truyện gốc, vai trò chủ yếu là một
chiếc lốp dự phòng của Mary Sue, hỗ trợ Mary Sue khi cần thiết, là đồng
đội óc heo của ác độc nữ phụ.
Tên Từ thiếu này nổi tiếng phong
lưu, cùng không ít minh tinh, hotgirl trên mạng mập mờ, thường xuyên bị
chụp được. Cho nên lần này, Bạch Lệ Tô bị chụp được hình ăn cơm với hắn, cũng tự nhiên bị phỏng đoán Bạch Lệ Tô cầm trịch cậu ấm này, được bao
nuôi.
Chẳng qua, bị chụp được cùng Từ thiếu ăn cơm là chuyện nhỏ, vấn đề quan trọng nhất chính là hiện tại Bạch Lệ Tô đang mang danh "Bạn gái của Ngạn Trì", vẫn có thể cùng phú nhị đại phong lưu thành tiếng ăn cơm, có mấy góc chụp còn khá mờ ám, cái này còn khó hiểu hơn. Có
blogger còn trực tiếp đặt nghi vấn Bạch Lệ Tô trật đường ray.
Dân cư mạng cũng xôn xao thảo luận:
"Đây là nữ minh tinh thứ một trăm Từ thiếu chơi nhể?"
"Có bạn trai như Ngạn Trì lại còn đú đa đú đởn với Từ thiếu? Chị gái này đầu óc có vấn đề hay gì?"
"Nói cô ta là bạn gái Ngạn Trì có chứng cứ không? Hồi trước tự cô ta xưng mình là bạn gái, chẳng phải bị vả sấp mặt à?"
"Người người nhà nhà đều biết Ngạn Trì còn độc thân, là Bạch Lệ Tô xàm lờ đó."
"Ông dượng thứ hai của đồng nghiệp của cha bạn tôi là người trong ngành, ổng bảo Ngạn Trì vốn có coi trọng Bạch Lệ Tô đâu, Bạch Lê Tô dát cái danh
bạn gái Ngạn Trì lên người để đánh bóng tên tuổi thôi, sau mới mốc nối
với cái thằng phú nhị đại này."
...
Bạch Lệ Tô bị dân mạng mắng chửi đến máu chó chảy đầy đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người
đại diện thông báo, đại ngôn của cô bay rồi.
Bạch Lên Tô vừa
nghe thấy câu "Đại ngôn bay rồi", lập tức giống như nghe thấy "Hài tử
mất rồi" trong kịch cung đấu, bắt đầu phát rồ đồng thời khóc lóc gào
thét. Người đại diện giật nảy mình, cho rằng cô bị quỷ ám. Thực ra, Bạch Lệ Tô chỉ diễn theo tính cách thiết lập mà thôi, cô cũng mệt gần chết
ấy chứ đùa —— không biết đứa nào quy định, ác độc nữ phụ nhất định phải
điên loạn.
Người đại diện nhìn thấy Bạch Lệ Tô như thế cũng rất
sợ hãi, nửa ngày mới khuyên nhủ cô: "Cô hiện tại có muốn gọi cho Ngạn
Trì trước không, giải thích với anh ta một tí?"
Bạch Lệ Tô gật
gật đầu, gọi điện thoại cho Ngạn Trì, Ngạn Trì nghe máy, giọng điệu lạnh lùng: "Sau này đừng liên lạc nữa, tôi sợ mất mặt."
Bạch Lệ Tô
sắc mặt tái xanh, nhanh chóng giải thích: "Ngạn tổng, xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ ăn bữa cơm với nhau
thôi. Ngài đừng nên tin trên mạng viết linh tinh."
Bạch Lệ Tô tức xịt khói, nhưng vẫn phải dựa theo cách thiết lập quyến rũ mê
người của mình, khóc thút thít nói: "Tôi thật sự cùng anh ta không có gì hết..."
Ngạn Trì không kiên nhẫn nghe cô khóc sướt mướt, chỉ
nói: "Kỳ thực cô và ai ăn cơm, giao du với ai, tôi đều không xen vào.
Nhưng nếu nói là Từ thiếu kia, tôi thật sự ngại mất mặt." Ngạn Trì giọng điệu cao cao tại thượng, hoàn toàn phù hợp tính cách thiết lập bá đạo
tổng tài ngông cuồng của hắn.
Bạch Lệ Tô trong lòng run rẩy.
"Cô đã không còn tư cách làm bạn gái của tôi, trên danh nghĩa cũng không được." Nói xong, Ngạn Trì liền cúp điện thoại.
Bạch Lệ Tô sững sờ tại chỗ, nửa phút trôi qua, điện thoại lại vang lên. Bạch Lệ Tô cầm lên vừa nhìn, liền nhìn thấy là Từ thiếu gọi đến.
Bạch Lệ Tô lập tức vờ khóc nức nở, nói: "Hức hức hức... Từ thiếu, làm sao
bây giờ? Ngạn tổng không chịu nghe lời giải thích của tôi, anh ấy nghĩ
tôi và anh có quan hệ không đứng đắn!"
Từ thiếu dỗ dành cô nói:
"Cái tên Ngạn Trì kia, mặt luôn hất lên trời, tôi sớm nhìn gã không vừa
mắt rồi! Cố tình em lại si mê gã! Gã ta bây giờ giờ không để ý tới em,
em còn quan tâm làm cái gì? Cô gái giống thần tiên như em, đổi lại là
tôi, đau lòng còn không kịp nữa là, làm sao đành đặng không để ý tới
em?" Bạch Lệ Tô tiếp tục khóc chút chít nói: "Ai kêu tôi si mê đến vậy
chứ? Tôi nào còn cách khác? Từ thiếu, ngài có thể đi cùng tôi tìm Ngạn
tổng làm sáng tỏ hiểu lầm không? Tôi không muốn để Ngạn tổng hiểu lầm
chúng ta...Chẳng phải, đối với ngài cũng không tiện, không phải sao?"
Trong mỗi quyển tiểu thuyết đều có một cao phú soái tuy rất phong lưu chạm
qua vô vàn bụi hoa nhưng lại chưa bao giờ động tâm, cho đến khi nhìn
thấy Mary Sue liền giống như trúng cổ độc, thoáng chốc biến thành thiếu
niên mới biết yêu yêu đến mức cam tâm tình nguyện trở thành một công cụ
người. Mà Từ thiếu, chính là cao phú soái đó. Hắn không có cách nào từ
chối yêu cầu của Bạch Lệ Tô, đành thở dài, nói: "Tôi nghe nói Ngạn Trì
tối thứ sáu sẽ đến Bạch Long club phẩm rượu. Tôi dẫn em đi tìm gã nhé."
Bạch Lệ Tô nín khóc mỉm cười: "Cám ơn anh, anh thật tốt!"
Nhận được phiếu người tốt của Mary Sue, Từ thiếu cũng chả vui vẻ gì cho cam.
Tối thứ sáu, Yến Đôn cũng thấp thỏm đi Bạch Long club.
Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn tin nhắn của Cố Cố: [Muốn biết là ai hai cậu không? Tối thứ sáu lúc 10:00, Bạch Long club]
Yến Đôn nhấn vào khung chat, phát một tin nhắn: [Tôi đến rồi. Anh ở đâu?]
Qua một hồi lâu, Cố Cố mới trả lời:[Ai nói tôi sẽ đến?]
Yến Đôn ngẩn người, liền nhắn lại: [Vậy tôi làm sao biết ai hại tôi được?]
Cố Cố trả lời: [Cậu nhìn thấy hắn, sẽ biết.]
Yến Đôn cảm thấy trước mắt có một đám sương mù, dường như nhìn không thấy
thứ gì, liền gõ vào: [Anh rốt cuộc là có ý gì? Anh làm sao biết được
chuyện này? Tại sao anh phải giúp tôi?]
Cố Cố không đáp lại.
Yến Đôn bỏ điện thoại di động vào trong túi, cảm thấy trời có chút lạnh,
đứng ở ngoài cũng thật lạnh, không biết có nên đi vào hay không. Ngay
thời điểm cậu do dự, bỗng nhìn thấy Bạch Lệ Tô và Từ thiếu xuất hiện
trước mặt.
Bạch Lệ Tô nhìn thấy Yến Đôn, lộ ra nụ cười: "Tiểu Yến, cậu làm sao cũng ở đây?"
Từ thiếu không quen biết Yến Đôn, mà thoạt nhìn Yến Đôn như một nhân tài,
Bạch Lệ Tô với cậu cũng có bộ thân thiết, Từ thiếu liền đối với Yến Đôn
nảy sinh địch ý, chỉ cười hỏi: "Vị này là?"
Bạch Lệ Tô cười nói:
"Vị này mà anh cũng không biết sao? Cậu ấy là 'Gia tộc minh tinh đi
làm', gần đầy lên hotsearch đó... Ừ, cái gì mà gián điệp thương mại bán
Ngạn thị, ai nha, tôi tin tưởng cậu nhất định không phải là người như
vậy."
Yến Đôn nụ cười của Bạch Lệ Tô, nghĩ thầm, Bạch Lệ Tô thật sự rất chuyên nghiệp, diễn mượt như nước chảy mây trôi luôn.
Yến Đôn ho khan hai tiếng nói: "Đương nhiên, đều là hiểu lầm cả. Tôi chưa
từng làm bất kỳ chuyện gì tổn hại tới lợi ích của công ty. Nếu không,
Ngạn thị cũng đã không tha cho tôi, tống tôi vào tù từ lâu rồi. Ha ha."
Bạch Lệ Tô nói tiếp: "Cậu cũng tới phẩm rượu à? Là đi cùng Ngạn Trì sao?"
Yến Đôn nghe nói như thế, trong lòng yên lặng sắp xếp: Phẩm rượu? Ngạn Trì?
Lẽ nào...Manh mối ở tiệc phẩm rượu?
Yến Đôn khô khốc nói: "Có tiệc phẩm rượu sao? Tôi thế mà không biết đấy. Không biết có thể mang tôi đi xem một chút hay không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Bạch Lệ Tô cười cười, quay đầu hỏi Từ thiếu, "Đúng không?"
Từ thiếu liền vội vàng gật đầu, đáp: "Đúng, mang thêm một người thôi mà, không vấn đề gì."
Vì vậy, ba người tiến vào club, trực tiếp đi xuống hầm rượu dưới lòng đất.
Yến Đôn sau khi bước vào, là nhìn thấy Ngạn Trì đầu tiên. Mà Ngạn Trì cũng
đồng dạng nhìn thấy Yến Đôn đầu tiên. Yến Đôn cười nhẹ với Ngạn Trì:
"Trì thiếu gia?"
Yến Đôn nhìn xung quanh hiện trường, phát hiện ngoại trừ Ngạn Trì và Bạch Lệ Tô, toàn là những người cậu không biết.
Lẽ nào người hại cậu thật sự ở đây? Mà Bạch Lệ Tô đã nói không phải cô,
chẵng nhẽ người hại cậu là Ngạn Trì sao? Cái này càng không thể nào...
Ngạn Trì thấy Yến Đôn, liền hỏi: "Cậu tại sao cũng tới đây?" Nói đoạn, ánh
mắt Ngạn Trì dừng lại trên người Bạch Lệ Tô cùng Từ thiếu, sắc mặt trở
nên lạnh lẽo: "Tại sao lại đi cùng bọn họ?"
Từ thiếu dừng một
chút, nói: "Ngạn Trì, tôi lần này tới cốt vì muốn làm rõ chuyện cùng
Bạch Lệ Tô, chúng ta qua một bên nói chuyện đi!". Hãy tìm đọc trang
chính ở # Tr umTruyen. ORG #
Ngạn Trì cười lạnh: "Không có hứng thú!"
Từ thiếu mặc dù không nổi bật như Ngạn Trì, nhưng dù gì cũng là phú nhị
đại có máu mặt, hiếm khi bị xem nhẹ như vậy, nét mặt suýt chút nữa không giữ được, nhưng vì nữ thần hắn vẫn nhịn xuống, kìm nén dịu giọng mà
nói: "Ngạn tổng, tất cả chuyện này phải giải quyết rõ ràng. Chỗ này
không tiện lắm, hơi nhiều người. Chi bằng đến lô ghế riêng sát vách,
chúng ta sau khi nói mấy câu, từ đây tôi cũng không quấy rầy anh nữa."
Ngạn Trì ăn mềm không ăn cứng, nghe Từ thiếu nói vậy, thái độ cũng mềm dần,
gật gật đầu, thần thái kiêu căng y hệt một con gà trống, ưỡn ngực hất
mặt, nhấc chân đi về phía trước.
Ngạn Trì đi được hai bước, quay đầu cùng Yến Đôn nói: "Cậu cũng đi theo."
Yến Đôn ngẩn người: "Tôi á...? Có ổn không?"
Từ thiếu cũng lúng túng, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu ta!"
Bạch Lệ Tô lại nói: "Hi hi, thật ra Tiểu Yến cũng không phải người ngoài,
nếu Ngạn tổng đã nói muốn đi cùng, vậy thì cùng đi đi nào."
Vì
thế, bốn người liền đi sang lô ghế riêng, vừa đi được mấy bước liền đụng phải Hoa Đại Mạo mặc áo sơ mi màu tím phối giày đen. Hoa Đại Mạo nhìn
thấy bốn người cùng một chỗ, tựa như nhìn thấy thứ gì rất hay ho, cười
nói: "Chuyện gì khiến các người tụm lại một chỗ vậy?"
Ngạn Trì thấy Hoa Đại Mạo sắc mặt không tốt bao nhiêu, chỉ nói: "Mắc mớ gì đến anh?"
Từ thiếu cùng Hoa Đại Mạo đều là dân chơi cafe, cũng xem như khá thân
thiết, liền cười rộ lên nói: "Không có gì đâu, chả là tụi tôi ngại ở đây đông người, nên mới sang lô ghế riêng khui rượu uống."
"Thật không?" Hoa Đại Mạo gảy gảy chiếc vòng tay dây xích, "Vậy tôi cũng đi nữa."
Ngạn Trì một mặt chán ghét: "Liên quan đách gì đến anh?"
Hoa Đại Mạo cười lạnh: "Cũng không thèm làm gì cậu đâu. Tôi chỉ muốn cùng tiểu Yến trò chuyện thêm mà thôi."
Nói xong, Hoa Đại Mạo liền vươn tay bá vai Yến Đôn. Yến Đôn chưa kịp phản
ứng, Ngạn Trì đã động thủ trước, hất mạnh tay Hoa Đại Mạo ra: "Người anh có vi khuẩn, không được lây cho Yến Đôn!"
Hoa Đại Mạo cười: "Tôi thì có vi khuẩn gì?"
Ngạn Trì nói: "Anh bẩn như thế, tôi đếm có xuể đâu."
Từ thiếu ngược lại sợ hai vị đại phật cãi nhau ầm ĩ, ai cũng không cản
được, lo sẽ xảy ra chuyện lớn, Từ thiếu vội vàng nói: "Thật tình thì tôi muốn nói vài việc riêng với Ngạn Trì."
Hoa Đại Mạo nở nụ cười, vung tay lên nói: "Vậy các người đi nói chuyện đi, tôi với tiểu Yến đi uống rượu."
Ngạn Trì lại đem Yến Đôn che chở ở phía sau, nếu vừa mới nói Ngạn Trì giống
con gà trống uy dũng, thì hiện tại lại như gà mẹ bảo vệ đàn con mình.
Ngạn Trì nói: "Đồ gay chết tiệt, đừng cho là tôi không biết anh đang
nghĩ cái gì! Anh muốn chơi, đi tìm MB mà chơi. Đừng có đụng tới tiểu Yến nhà ông."
*MB: trai bao
Hoa Đại Mạo cảm thấy buồn cười:
"Tiểu Yến tại sao thành của nhà cậu rồi? Cậu nói tôi là đồ gay chết
tiệt, tôi thấy cậu cũng thế thôi! Cậu khẩn trương bảo vệ tiểu Yến như
vậy, e là có tư tâm ha!"
Ngạn Trì cùng Hoa Đại Mạo nổi lên tranh chấp đã sớm gây ra chú ý, hiện tại Hoa Đại Mạo nói ra câu này, càng
khiến mọi người ở đây trợn mắt há mồm, đồng loạt nhìn về bên này:
"Cái gì? Hoa Đại Mạo với Ngạn Trì đang tranh giành đàn ông hả?"
"Gì cơ? Chúng ta thấy được cảnh Ngạn Trì comeout á?"
...
Ngay cả người chủ trì cũng không khui rượu, nhanh tay để rượu sang một bên, cùng mọi người ló đầu sang hóng bát quái.
Người đánh đàn bên cạnh cũng ngừng chơi, dù sao cũng chẳng có ai nghe, thậm
chí còn chê hắn đánh đàn ảnh hưởng người khác nghe bát quái.
Đứng ở sau lưng Ngạn Trì thư ký Chu cũng chấn động rồi: Hoá ra Bạch Lệ Tô
nói Yến Đôn dùng "Thủ đoạn không trong sạch" thượng vị, là thủ đoạn này
à...Uổng công mình còn tưởng Ngạn tổng là trai thẳng kỳ thị đồng tính...
Ngay cả Bạch Lệ Tô cũng quên mất phải trưng ra biểu tình của ác độc nữ phụ, cả mặt như xem trò vui, còn móc ra từ túi Chanel một nắm
hạt dưa. Nhìn hành động quái dị này của Bạch Lệ Tô, trong mắt Từ thiếu
ánh lên một tia kinh ngạc. Bạch Lệ Tô phát hiện ánh mắt của Từ thiếu,
liền đưa qua một nhúm hạt dưa: "Ăn hông?"
"Cám ơn." Từ thiếu nhận lấy: Cô ấy quả nhiên thật thanh thuần thoát tục, không giống một vài người yêu diễm lẳng lơ ngoài kia.