Đêm xuống, lửa trại dâng cao, ánh lửa rung động hừng hực, cuốn lấy những thanh củi dưới đáy, vang lên tiếng lách tách bập bùng.
Trong một chiếc lều, có bóng người đứng trước án thư.
Tào Cương nhấc bút, nhưng tay cứ giữ nguyên như vậy, một lúc sau, mực nước
từ ngòi bút rỏ xuống, vẽ một vòng đen loang lổ trên trang giấy ố vàng.
Ánh mắt y dao động, thở dài, lại đặt bút xuống, cầm lấy tờ giấy đã dơ kia
rồi vò thành một cục, đặt ở bên cạnh. Hai tay y nôn nóng mà siết thành
quả đấm, đập mạnh xuống bàn. Những món đồ trên bàn vì lực chấn động mà
nảy lên, tạo thành tiếng ồn ào lộc cộc, trước khi trở về với yên tĩnh.
Từ lúc rời khỏi doanh trướng của Quảng An Vương, trong lòng Tào Cương vẫn
âm ỉ một nỗi uất ức không cách nào phát tác, y giận bản thân mình vì quá khinh địch, buồn cho lý tưởng chưa thành, đồng thời căm uất cho thù nhà chưa báo... Những cảm xúc nặng nề ấy đan dệt vào nhau khiến y cả đêm
không ngủ được, đành phải thắp đèn luyện chữ giải sầu.
Nhưng hôm nay, cũng mãi không hạ bút được.
Tào Cương thở dài một hơi, loạng choạng lùi về sau vài bước, thất thểu ngồi trên ghế.
Tình hình bây giờ đã khác kiếp trước quá nhiều, chân mệnh thiên tử mà y muốn dốc lòng phụ tá đã bị người ta thay đổi số phận.
Ký ức trong kiếp trước đột nhiên ùa về.
Trước khi quy phục Xích Hổ Vương, y đã từng có duyên gặp hắn một lần.
Khi ấy y vẫn còn là Trạng Nguyên xuất thân từ Phủ Giang Nam, là Viện sử Hàn Lâm Viện được bệ hạ thưởng thức, quả thật là 'cửa trời rộng mở đường
mây', biết bao phong lưu, tràn trề chí khí.
Có một ngày, y thấy
mấy vị đồng liêu châu đầu ghé tai bàn luận chuyện gì đó, tuy y không
phải hạng người thích nghe ngóng chuyện của người khác, nhưng bỗng có
một vị đến gần, kể cho y nghe một việc.
Tối qua, ở Giáo Phường Tư, có một quan kỹ nhỏ tuổi đã tử vong.
Lẽ ra đây không phải chuyện gì lớn, chốn kinh kỳ này đầy rẫy những góc
khuất xấu xa, chỉ là một ả quan kỹ đi đời nhà ma mà thôi, có gì đâu mà
khiến người ta tò mò. Có điều, quan kỹ này không phải con cái nhà bình
thường, nàng ta chính là con gái của phản tướng Nghê Diễm, hơn nữa, cái
chết của nàng vô cùng khuất nhục.
"Nghe nói là vì bênh vực một
quan kỹ khác, cho nên chọc giận một đám con cháu thế gia, bị bọn chúng
nhốt trong phòng thay phiên nhau... Thật là nghiệp chướng, mới có mười
hai tuổi!"
Tào Cương nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhưng trong buổi thượng triều hôm ấy, cả triều đình chấn động, liên tiếp mấy
vị võ tướng bị kéo ra ngoài phạt trượng, nghe nói là vì vạch tội chuyện
này. Lúc đó y mới biết, kẻ thủ ác hôm qua đều là con cháu quý tộc, thậm
chí có cả cháu trai ruột của Hữu thừa tướng, rồi còn có con trai của Hộ
bộ Thượng thư, tóm lại, họ hàng ruột thịt của một đám trọng thần đều có
liên quan đến việc này.
Nghê Diễm từng lập nên công lao vĩ đại
muôn đời, là kẻ có uy vọng cực cao trong lòng các võ tướng. Mặc dù sau
này bị cáo buộc tội phản quốc rồi bị thanh trừng, sự việc cũng đã qua đi nhiều năm, nhưng thực chất vụ án năm đó mới chỉ là nghi án. Không ít võ tướng vì sự hồ đồ của bệ hạ năm ấy mà âm thầm bất mãn. Một vị võ tướng
có công lao mở rộng lãnh thổ, nhưng con gái của người đó lại chết thảm
dưới tay hậu duệ quý tộc, điều này khiến nhiều vị võ tướng vô cùng bi
phẫn, bèn liều mạng can gián.
Tuy vậy, sau khi trừng phạt, phế truất vài vị võ tướng, vụ án này cũng chỉ được xét xử qua loa cho xong chuyện.
Quan trên thông báo ra bên ngoài là quan kỹ kia cố tình tấn công khách nhân, cuối cùng bị ngộ sát mà chết. Trong triều cũng ban hành lệnh cấm không
được nhắc lại chuyện này nữa, ai không tuân theo sẽ bị nghiêm trị.
Trong chốn quan trường, lúc nào mà chẳng giấu diếm một vài bí mật nào đó, Tào Cương nghĩ, sau một thời gian, rồi mọi người sẽ lãng quên chuyện này
thôi, dư luận mà, lúc nào chẳng vậy.
Sau khi hạ triều, Tào Cương
như thường lệ đi ngang qua đường lớn, bỗng nhận ra con đường phía trước
đã bị một đám đông chặn lại, người ta châu đầu ghé tai mà thì thầm với
nhau. Nơi đó —— chính là vị trí của Giáo Phường Tư.
Bỗng nhiên,
đoàn người nhanh chóng lùi lại, nhường ra một con đường, như thể đang
tránh né một thứ bệnh dịch gì đó. Nhờ vậy, Tào Cương đã nhìn thấy vị bá
chủ tương lai mà sau này y sẽ phò tá.
Nhưng lúc này, vị bá vương
ấy chẳng qua chỉ là một thiếu niên xấu xí, tầm mười sáu mười bảy tuổi,
mặt mày hống hác. Hắn cõng lấy một thân người nhỏ gầy, được bao bọc
trong một chiếc áo bào rộng, chầm chậm rời khỏi cổng chính của Giáo
Phường Tư. Trên mặt hắn vắt một vết sẹo dài trông vô cùng dữ tợn, mặt
mày không có bất kỳ biểu cảm nào. Để cho đứa em gái trên lưng không bị
trượt xuống nên hắn đi rất chậm, bước chân nặng nề.
Một cơn gió
mạnh thổi qua, cuốn theo bụi đất trên đường, cũng thổi rơi áo bào phủ
trên người thiếu nữ, trong phút chốc, lộ ra gương mặt trắng bệch, đến
chết không nhắm mắt của nàng, cùng với quần áo dính đầy những vệt máu
khô khốc.
Áo bào rơi xuống một mảnh đất trống, kèm theo tiếng xì xào to nhỏ của đám đông ven đường.
Thiếu niên kia đứng sững lại trong giây lát, đi về phía chiếc áo bào, tứ chi
hắn vụng về xơ cứng, khó khăn lắm mới nhặt tấm áo kia lên, lại trở tay
đắp lên người em gái. Nhưng vừa mới đắp kín, tấm áo lại lần nữa tuột
xuống đất, hắn ngơ ngác nhìn tấm áo đã dính đầy bụi bặm kia, giống như
một con thú bị vây nhốt.
Không biết tại sao, lúc ấy đầu óc Tào
Cương nóng lên, vội vàng chạy lại giúp hắn nhặt chiếc áo trên đất. Đến
khi y ý thức được mình vừa làm gì thì thiếu điều sợ mất mật, nhưng áo đã cầm trên tay, đành phải âm thầm cắn răng, giúp người thiếu niên kia che chắn cho cô bé sau lưng hắn.
Người thiếu niên mặt mày gầy guộc kia ngoái đầu lại, lãnh đạm liếc y một cái, sau đó lại quay đầu, tiếp tục đi.
Mãi sau này, y mới biết được, lúc đó Nghê Liệt đã quy phục Phủ Tổng đốc
Giang Kính, liều mạng lập được vô số quân công, nhưng vẫn không kịp quay về để giúp em gái hắn thoát khỏi phận nô tịch.
Sau vụ việc đó,
đám công tử bột tàn độc kia cũng co vòi được một thời gian, bởi vì người ta cứ râm ran mãi rằng con hung thú nọ sẽ trở về trả thù, cho nên bọn
chúng ai nấy đều kinh hồn bạt vía, lo sợ suốt ngày. Để tránh cho hậu
hoạn về sau, chúng phái không ít sát thủ từ kinh thành mò đến Giang Bắc
để ám sát, nhưng vẫn không thành công.
Rồi nhiều năm qua đi, Nghê Liệt trở thành chủ nhân của Phủ Tổng đốc, thay thế vị trí của Tiết Tái
Hưng rồi tiếp quản binh lực của ba tỉnh vùng Lưỡng Giang, nhưng hắn vẫn
chưa hề trở lại trả thù bất kỳ ai.
Ai cũng tưởng rằng những ân
oán năm xưa cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi công phá hoàng thành, giang sơn đổi chủ, nô lệ năm xưa ngồi vào vị trí chí tôn, thì cuộc trả thù
mới bắt đầu.
Sau lễ Tế thiên, những cựu thần tiền triều ai nấy đều mừng rỡ vui cười, tấp tểnh đi theo tân đế đến Thiên đàn.
Trên đài cao đặt một chiếc lồng sắt khổng lồ nhốt đầy mãnh thú, trong đó
liên tục vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Có người nhận ra, kẻ bị vây
nhốt trên đài chính là chủ mưu của vụ án hành hạ quan kỹ đến chết khi
xưa —— Trương Thế, cháu ruột của Hữu Thừa tướng tiền triều.
Mọi người ồ lên, mồ hôi tuôn ra như tắm, còn lão Hữu tướng kia thấy vậy thì run rẩy không ngừng, lập tức té xỉu.
Kể từ ngày đó, ngày nào tân đế cũng dẫn theo chúng quần thần đến Thiên đàn quan sát những trận người-thú đấu nhau vô cùng tàn khốc. Nhưng khác với số phận đứa nô lệ năm ấy, đám ác nhân tay trói gà không chặt kia không
ai có thể thoát khỏi nanh vuốt thú hoang, cuối cùng bị xé nát cả.
Có không ít kẻ sợ tội tự sát, nhưng thi thể của bọn chúng cũng bị tân đế
sai người đào lên rồi ném vào lồng sắt làm mồi cho dã thú. Những trận
đấu đẫm máu này kéo dài hơn nửa tháng, mãi đến khi máu chảy thấm đẫm
từng viên gạch xanh lát trên Thiên đàn, tất cả mới ngừng lại.
Những năm tháng ấy, cứ nhắc đến vị thiên hạ chí tôn kia là mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Nhưng Tào Cương là ngoại lệ.
Có lẽ là cùng cảnh ngộ nhà tan cửa nát, nên khi chứng kiến những vết máu
trải dài khắp Thiên đài, trong lòng y lại dâng lên thứ cảm giác cảm
thông, thấu hiểu đầy biến thái khi ân đền oán trả. Điều này làm cho y
nhớ tới Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc. Năm ấy, khi bắt gã làm tù binh, Xích
Hổ Vương đã không giết gã ngay lập tức, mà cho người đưa gã đến doanh
trướng của y.
Khi đó, y cũng không nhân từ hơn Xích Hổ Vương lúc này là bao.
Cho nên, tuy là kẻ cận thần, nhưng đối với hành vi trả thù tàn bạo của tân đế, y lại không hề hé răng khuyên can dù chỉ nửa câu.
Bởi vì y hiểu rất rõ nỗi cừu hận giày vò ngày đêm kia có vị cay đắng như thế nào.
"Ha ha ha ha ha..."
Tào Cương nản lòng thoái chí, đỡ trán, bật cười đầy đau thương. Kiếp này,
Xích Hổ Vương được người cứu rỗi, chỉ còn mình y vẫn chìm sâu trong vũng bùn, không còn bất kỳ sức mạnh nào có thể giúp y báo thù.
Xích
Hổ Vương đã không còn là Xích Hổ Vương của đời trước, những uất ức phẫn
nộ trước đây chưa đủ để thổi bùng dã tâm thâu tóm thiên hạ của hắn.
Y đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Trong đêm thu khuya khoắt, tiếng cười của Tào Cương cứ vang lên mãi, lạnh lẽo vô cùng.
***
Mặt trời rực rỡ neo cao, vì Lĩnh Nam nằm ở phía Nam, cho nên dù đã vào cuối thu, bầu trời vẫn trong biếc như một hồ nước, không có vẻ điêu tàn tịch liêu của tiết thu sắp tàn.
Lý Nguyên Mẫn chắp tay đứng trên bãi
cỏ, nhìn cô thiếu nữ lạc quan nhanh nhẹn cầm lấy dây cương, phóng ngựa
như bay giữa biển cỏ xanh rào rạt. Nàng trẻ trung, thuần khiết, xinh
đẹp, tràn đầy nhựa sống, không còn là người con gái bất hạnh chết trẻ
trong kiếp trước nữa.
Khóe miệng y hé ra một nụ cười nhẹ, nhưng nước mắt lại muốn rơi.
Màn đêm lại xuống, gió đêm vi vu lạnh lẽo, nhưng trên thảm cỏ, sóng nhiệt hừng hực.
Sau một lúc lâu, động tĩnh mới ngừng lại.
Lý Nguyên Mẫn ôm đầu Nghê Liệt, thở hổn hển, hai người không vội tách ra, mà cứ nằm yên như thế.
Tiếng chim oanh líu lo uyển chuyển chợt vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, nghe có phần cô độc.
Nghê Liệt sợ y bị cảm, định ngồi dậy để mặc quần áo cho y, thế nhưng hắn chỉ vừa động đậy, người dưới thân lại ôm lấy cổ hắn, không cho hắn dậy.
"Điện hạ?"
Lý Nguyên Mẫn lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nói: "Chuyện của chúng ta... Ta muốn nói cho A Anh."
Hô hấp của người đàn ông phía trên chợt ngưng trong thoáng chốc, hắn hỏi lại, giọng khàn khàn: "Thật chứ?"
Lý Nguyên Mẫn vuốt ve sờ soạng gương mặt của hắn, một lúc sau mới đáp.
"A Anh là người thân nhất của chúng ta... Em ấy nên được biết."
Mặc dù tình ái giữa bọn họ không được phép tồn tại trên đời, nhưng cũng không thể lừa gạt người chí thân.
Trong đôi mắt Nghê Liệt là chân tình cuồn cuộn, một lúc sau, hắn mới kìm lại
được những xao động trong lòng, chỉ dịu dàng ôm lấy y.