Đêm khuya, bên ngoài doanh trướng, lửa cháy bập bùng, tốp năm tốp ba binh sĩ đi tuần tra xung quanh.
Bên trong doanh trướng, ngọn đèn leo lét, những con thiêu thân bay lượn bị
ánh lửa nóng cháy thu hút, để rồi quên mình lao vào đó, trong phút chốc
nổ thành những ngọn lửa li ti.
Trong ánh sáng chập chờn ấy, một
tiếng 'hừ' nặng nề chợt vang lên, nhưng rồi nghẹn lại, như thể có ai
đang gắng sức kiềm chế; một lúc lâu sau, tiếng động mới lắng xuống.
Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng, mồ hôi tuôn ra như tắm trên làn da hắn, ánh
lên thứ ánh sáng nhàn nhạt dưới ngọn đèn. Hắn thở phì phò, xung quanh
người vấn vít một thứ mùi tanh ngai ngái, sau đó, hắn vươn tay cầm chiếc khăn trên đầu giường lau chùi qua loa một chút rồi mới ném xuống đất.
Dĩ nhiên, đám tướng sĩ bên ngoài không biết được chủ soái của bọn họ đang
làm chuyện nhơ bẩn gì, cũng không thể biết được vị chủ soái kia đang
điên cuồng mơ tưởng chà đạp một người hết lần này đến lần khác. Người
trên giường nhắm hai mắt lại, cầm chiếc áo lót trắng tinh ấy mà đắp trên mặt, để cho hương thơm kia tràn ngập các giác quan của hắn, xua đi
những mùi vị tanh hôi khác.
Bỗng dưng, hắn đột ngột đứng dậy, vội vàng mặc quần áo, cầm lấy trường mâu đặt trước giường rồi đi thẳng đến sân luyện võ.
Ước chừng luyện võ trên bãi đất trống hơn một canh giờ, đến khi mồ hôi như
thác, trăng treo giữa trời, cảm giác nóng nảy bồi hồi trong lòng mới vơi đi.
Cả người hắn ướt đẫm, bèn cởi báo bào vắt trên vai, mồ hôi
nương theo từng thớ thịt màu lúa mạch mà lướt xuống, khiến cho mặt đất
cũng ướt theo. Hắn cầm lấy khăn bố thuộc hạ đưa đến để lau mặt, lại
thuận tay đưa trường mâu cho kẻ kia cầm.
Đang định đi vào doanh
trại tắm nước lạnh một chút, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vội vã từ đằng sau đến, một binh sĩ chạy lại báo: "Tham lĩnh, trên ngọn Việt Sơn, chúng tôi phát hiện một kẻ bị thương."
Chỉ trong chốc lát, có
hai tên lính khiêng cáng lại đây. Trên cáng là một người toàn thân đẫm
máu, mặt mày tái nhợt, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy kẻ đó ăn
mặc trang phục của người Giao Chỉ, nhưng tướng mạo lại giống dân xứ
Trung Nguyên.
"Lục soát người hắn."
"Vâng!"
Song
binh sĩ còn chưa kịp tiến lên kiểm tra, người nằm trên băng ca đã mở
mắt, ngón tay động đậy, y thở hổn hển đầy khó nhọc, ánh mắt mờ đục lướt
qua khuôn mặt của Nghê Liệt.
Bỗng nhiên, kẻ đó như thể bị sét
đánh, cả người run rẩy, mặc cho thương tích đầy mình, y cắn răng nhỏm
dậy, trên trán hằn gân xanh, nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Liệt. Trong đôi mắt đầy tơ máu của y phút chốc dâng lên thứ ánh sáng cuồng nhiệt.
"Xích Hổ Vương!"
Giọng nói y khàn khàn, tiếng kêu bén nhọn, y kích động mà nhào lên, nhưng lại bị binh sĩ cạnh đó ngăn lại. Dường như nỏ mạnh hết đà, y chỉ kịp rên rỉ một tiếng đầy thống khổ rồi kiệt sức ngã xuống, ngất đi.
Các tướng sĩ ở đây ai nấy hai mặt nhìn nhau.
Nghê Liệt khẽ cau mày, quan sát y một lúc rồi mới ra lệnh: "Khiêng ra đằng sau rồi tìm một quân y khám cho nó."
"Vâng!" Binh sĩ lập tức làm theo.
***
Tào Cương tỉnh lại, cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, y nghiêng đầu một
cách khó khăn, nhìn quanh quất một lúc, sau đó nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này, y hoàn toàn tin tưởng rằng mình đã sống lại.
Không thể ngờ được cái chuyện hoang đường mê tín này vậy mà lại xảy ra với y.
Kiếp trước của y nếm đủ mọi vinh nhục thăng trầm. Thuở thiếu thời trôi chảy
sung sướng, là con cái nhà thư hương đất Giang Nam, sau đỗ Trạng Nguyên, ghi danh Bảng Vàng rồi bước vào chốn quan trường; ban đầu làm quan ở
Hàn Lâm viện, sau vì thông minh uyên bác, được bệ hạ sắc phong làm Học
sĩ Thái Học viện, phụ trách việc giáo dục các hoàng tử.
Nhưng thế sự có ai ngờ, y đắc tội Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc, bị hắn ghi hận trong lòng, không những bị biếm thành thứ dân, mà ngay cả người nhà cũng bị
liên lụy mà chết thảm. Trong cơn uất hận, y bèn bỏ bút tòng quân, dấn
thân vào Xích Hổ quân, sau lại được Xích Hổ Vương coi trọng, phong làm
quân sư. Hai người họ, một văn tài trác tuyệt, một võ thuật vô song, quả thật là song kiếm hợp bích, trở thành thanh đao sắc bén nhất thiên hạ,
chém nát cả vương triều Lý thị.
Kiếp trước, y theo Xích Hổ Vương
xông vào kinh đô, công phá cửa thành, cướp đoạt giang sơn từ tay nhà họ
Lý. Năm Ký Hòa thứ ba, Triều Nguyên đế tự sát. Sau mấy năm chiến loạn,
huyết thống hoàng tộc không còn. Mùa thu năm ấy, Xích Hổ Vương xưng đế,
cải biên chế độ mới, định hình lại non sông. Còn y, với tư cách là công
thần đắc lực nhất, đương nhiên cũng bước lên vị trí dưới một người trên
vạn người —— Cái gọi là 'công thành danh toại' mà đời người khát cầu,
cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Nhưng rồi, tất cả chỉ như một giấc mộng dài; một khi tỉnh giấc, lại trở về thời điểm mà y đau khổ nhất.
Trong khoảng thời gian này, y đi khắp nơi dò la tin tức, mới kinh ngạc phát
hiện ra thế cuộc hiện tại có hơi khác so với đời trước. Nhất là khi y
lặn lội đến Phủ Tổng đốc Giang Kính, phát hiện ra Nghê Liệt không hề là
thuộc hạ dưới trướng của Tiết Tái Hưng nữa.
Sau khi hỏi thăm một
phen, y mới biết Nghê Liệt đã trở thành Tham lĩnh Thủ quân Lĩnh Nam, bèn bôn ba đến đây để cậy nhờ. Không may trên đường lại bị giặc Oa bắt cóc, suýt nữa bị giết, sau y phải bao phen bày mưu đặt kế, khó khăn lắm mới
trốn đi được, để rồi cuối cùng cũng gặp được vị chủ nhân tương lai của
thiên hạ, kẻ mà y suốt đời phò tá trong kiếp trước.
Tình hình lúc này và kiếp trước vừa giống mà cũng vừa khác nhau. Hay nói cách khác,
là có người nào đó cũng sống lại một đời như y, rồi tác động phần nào
đến số mệnh?
Đương lúc đăm chiêu, trước cửa lều trại bỗng vang
lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có tiếng người xốc màn, một người
tướng lĩnh trẻ tuổi đi vào, phía sau hắn là hai kẻ tùy tùng.
Người này mang một thân áo giáp, vóc người cao to kiên cường, đó chính là
Xích Hổ Vương uy chấn tứ phương, lật đổ thiên hạ trong kiếp trước, và
hiện tại là Tham lĩnh Thủ quân trong kiếp này, Nghê Liệt.
Tào
Cương nhìn gương mặt tuấn tú mà thanh lãnh của hắn, kiếp trước, trên
gương mặt này có một vết sẹo lớn do đao cắt, trải dài từ chân mày cho
đến cằm, nom cực kỳ tối tăm khủng bố; nhưng hiện tại, gương mặt của
người thanh niên này hoàn hảo vô khuyết, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng lại
không có sự âm u như đời trước.
"Ngươi là người phương nào?"
Người thanh niên trước mắt lạnh giọng lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của y.
Trái tim Tào Cương chùng xuống, y đã hoàn toàn xác nhận, vận mệnh của Xích Hổ Vương đã bị kẻ nào đó cố ý thay đổi.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Các suy đoán liên tục nảy lên trong đầu y, nhưng vẫn không có manh mối.
Y chỉ có thể kìm lại nỗi kích động, khàn giọng giới thiệu, giống như lần
đầu tiên hai người gặp nhau trong kiếp trước: "Ta là nhân sĩ đất Giang
Nam, trước đây là học sĩ của Thái Học viện, nhưng nay đã là một kẻ
thường dân, Tào Cương."
Nghê Liệt nhìn y chằm chằm: "Ngươi từ kinh thành tới? Sao lại lưu lạc đến Lĩnh Nam này?"
Tào Cương sờ ngực, chợt phát hiện công văn trong ngực y đã không cánh mà
bay, đang định giải thích thì đối phương đã nói: "Không cần tìm, công
văn trên người ngươi đã được đưa đi kiểm tra.". Truyện Điền Văn
Tào Cương thoáng yên tâm chút, bèn dựa theo lý do đời trước mà trả lời hắn, nửa thật nửa giả mà khai ra nguyên nhân vì sao y đến Lĩnh Nam.
Sau khi nghe xong, Nghê Liệt không tỏ thái độ gì mà chỉ quay đầu ra lệnh cho hai người theo cùng, hai kẻ kia vâng lệnh rời đi.
Nghê Liệt quay đầu lại nhìn y, nói tiếp: "Trước khi thân phận ngươi sáng tỏ, chỉ có thể ở lại đây, không được rời doanh dù chỉ một bước, hiểu chưa?"
Tào Cương vội vàng gật đầu.
Nghê Liệt gật đầu, xoay người ra ngoài, nhưng chưa kịp đi mấy bước đã ngừng
lại, nghiêng đầu hỏi y: "Kẻ gọi là 'Xích Hổ Vương' mà ngươi nói ban nãy, hắn rốt cuộc là người phương nào?"
Không hiểu vì sao, nghe đến
tiếng gọi 'Xích Hổ Vương' thê thiết kia, cả người hắn vô thức chấn động, dường như có thứ gì đó đang chui lên từ đáy lòng, nóng nảy bứt rứt,
khiến người xao động bất an.
Tào Cương siết chặt nắm đấm, nước
mắt suýt nữa trào ra, trong khoảnh khắc ấy, những hào hùng lý tưởng của
kiếp trước bỗng thức tỉnh, khiến huyết mạch y sôi trào. Y nghĩ, kiếp này cũng vậy, y muốn phò tá hắn, đạt đến mộng tưởng lớn nhất của đời người.
Nhưng lúc này Tào Cương chỉ có thể nuốt nước miếng, kiềm chế những kích động
trong lòng, khiêm tốn hồi đáp: "Là một cố nhân mà thôi."
Người trước mắt nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục bước chân ra ngoài.
***
Ở lại trong doanh trướng Thủ quân hơn nửa tháng, thương thế của Tào Cương đã gần như khỏi hẳn, ngoại trừ việc đi đứng còn hơi khập khiễng thì
không còn vấn đề gì. Đồng thời trong thời gian này, y cũng thám thính ra được một số tin tức.
Thực ra phần lớn tin tức không khác là mấy
so với những gì y điều tra, tình hình cụ thể cũng gần như tương tự với
đời trước. Tuy nhiên, có một số điểm hoàn toàn khác biệt.
Điều
làm y kinh ngạc nhất chính là, kiếp trước, Triều Nguyên đế cả đời chưa
từng rời khỏi hoàng cung, nhưng nay lại được sắc phong đến Lĩnh Nam làm
Quảng An Vương; còn Nghê Liệt, kiếp trước là người của Phủ Tổng đốc
Giang Kính, thuộc hạ của Tiết Tái Hưng, nhưng bây giờ lại là Tham lĩnh
Thủ quân. Mà điều đáng lưu ý là, trước khi hắn trở thành Tham lĩnh, đã
từng có thời gian làm Tổng chưởng phủ binh của Quảng An Vương phủ. Có
thể nói, hắn chính là tay chân thân tín của Quảng An Vương.
Tào Cương là kẻ khôn ngoan nhạy bén, nên đương nhiên có thể đoán ra được trong quá trình này đã xảy ra thay đổi nào đó.
Chẳng lẽ, Triều Nguyên đế, vị hoàng đế bù nhìn vô năng, hoa mắt ù tai năm đó, cũng sống lại giống như y?
Nghĩ đến khả năng này, trong đầu y bắt đầu suy đoán đủ đường.
Kiếp trước, vì Tam hoàng tử không quyền không thế, lại mang thân song tính,
cho nên bị đám người dã tâm bừng bừng là Tư Mã gia tộc nâng lên ngôi vị
chí tôn, cả đời làm một hoàng đế bù nhìn, sau này hoàng thành thất thủ, y tự hủy khuôn mặt rồi thắt cổ tự vẫn trong cung.
Nếu như y cũng sống lại, vậy nhất định sẽ tìm cách thay đổi vận mệnh của mình...
Tào Cương không khỏi hít sâu một hơi, chợt cảm thấy lạnh cả người.
Y từng có duyên gặp gỡ vị Triều Nguyên đế này.
Kiếp trước, Tào Cương làm Học sĩ ở Thái Học viện, phụ trách dạy dỗ các hoàng tử, cho nên cũng thường gặp Triều Nguyên đế, bấy giờ chỉ là Tam hoàng
tử. Bởi vì Tam hoàng tử là người song tính, được cho là sự bất tường,
nên bị Minh Đức đế chán ghét. Trong số các hoàng tử công chúa, y thường
là đối tượng bị bắt nạt. Nếu có Học sĩ trong lớp thì còn đỡ, nhưng nếu
ngày hôm trước có lịch tự học, hôm sau lên lớp thì thường nhìn thấy mặt
mũi y sưng húp, chân đi tập tễnh.
Mà dường như y cũng quen rồi,
chưa bao giờ cáo trạng, có lẽ y cũng biết là dù cáo trạng cũng vô dụng.
Đứa trẻ gầy yếu ấy thường ngoan ngoãn ngồi ở một góc khuất, thậm chí
không dám thở mạnh, như thể sợ người khác chú ý đến rồi bắt nạt nó vậy.
Khi ấy, đối với vị Tam hoàng tử này, y cũng có mấy phần thương xót, thậm chí có khi còn âm thầm giúp đỡ một chút.
Nhưng cũng chỉ như thế.
Rồi sau đó, y theo Xích Hổ Vương công phá kinh thành, sau khi vào cung lại
phát hiện thân thể máu thịt be bét kia, tuy đã là cái xác không hồn
nhưng suýt nữa vẫn bị hai tên binh sĩ làm nhục. Khi đó y cũng xúc động
cảm khái một phen, lại cho người an táng.
Thế nhưng, bây giờ Tào Cương lại bắt đầu cảm thấy chán ghét kẻ đó.
Nghê Liệt là thanh đao phách thiên sắc bén nhất, vậy mà y lại dám ngông
cuồng thay đổi số mệnh của hắn, chẳng lẽ còn muốn lợi dụng hắn để một
lần nữa leo lên ngôi vị chí tôn kia ư?
Tào Cương siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Sau vài lần thăm dò, thân phận Tào Cương đã rõ ràng. Dựa theo ý nguyện của
y, Nghê Liệt liền giữ y lại, để y làm những việc công văn trong doanh
trướng.
Mãi đến giữa tháng mười một, phu trạm mang về một tin tức khiến lòng người phấn chấn: Chỉ ít ngày nữa, Quảng An Vương sẽ đến biên cảnh mở tiệc khao thưởng Thủ quân biên phòng.