Tia nắng chiều hôm cuối cùng cũng khuất dạng, bóng đêm tựa như một vết mực loang nhuộm đẫm chân trời.
Phố xá đã lên đèn, con phố Chu Tước đã trở về với sự bình lặng ngày thường. Hai con sư tử bằng đá trước cửa Quảng An Vương phủ lặng lẽ đứng đó, dòm từng tốp năm tốp ba binh sĩ tuần tra đi ngang qua. Đại môn màu đỏ đóng
kín, nhưng xuyên qua bóng sáng hắt ra từ những khe hở nhỏ, có thể nhìn
thấy quang cảnh náo nhiệt bên trong.
Hôm nay là ngày Quảng An Vương phủ bày tiệc mừng.
Đây cũng là yến tiệc tiễn đưa Nghê Liệt ra đóng quân nơi biên cảnh.
Yến hội gần tàn, phần lớn mọi người đã ngà ngà say, bắt đầu đi loanh quanh khắp nơi mà chúc tụng lẫn nhau.
Chu Đại Võ ngồi bên phải Nghê Liệt, hôm nay hắn cũng uống khá nhiều, trong
hơi rượu mơ màng, hắn ôm choàng lấy vai Nghê Liệt rồi ra dáng gà mẹ mà
bắt đầu à ơi khuyên nhủ.
"Chú mày đã mười tám, cũng nên thành
gia." Chu Đại Võ nói lớn, ánh mắt đã hơi đờ đẫn, sau đó kề sát Nghê Liệt mà làu bàu, "Chuyện chú hỏi anh lần trước... Ta thấy cô nương kia không tồi, dẫn tới cho mấy anh em biết mặt đi thôi."
Nghê Liệt không
đáp, mỗi khi hắn không nói gì, cả người tỏa ra khí thế rất là lạnh lùng
nghiêm túc, nếu Chu Đại Võ không biết tính thằng nhóc này, ắt cũng cho
rằng nó là kẻ kiêu căng cao ngạo, thế nhưng Chu Đại Võ biết rõ cậu thanh niên này không phải là người như vậy.
Năm đó bọn họ được giao
nhiệm vụ áp giải ngân lượng đưa về phủ, trên đường bị trúng mai phục.
Nghê Liệt đã mang theo tàn binh thoát khỏi vòng vây, nhưng thấy hắn bị
giặc cướp vây bắt lại, bèn để tàn binh hộ tống ngân lượng rời đi trước,
còn bản thân cầm trường thương, một thân một mình xông vào trại địch.
Sau một trận ác chiến, cuối cũng mang theo kẻ thương tích đầy mình là
hắn thoát khỏi vòng vây của hơn một trăm tên cướp. Tuy tính tình Nghê
Liệt quạnh quẽ ít nói, nhưng dù có chuyện gì đều đi đầu làm gương cho
binh sĩ, biết tiến biết lùi, rất có phong phạm của người chủ tướng, cho
nên tuy hắn còn trẻ như vậy mà đã lên chức Tổng chưởng, nhưng toàn bộ
người trong phủ, từ trên xuống dưới, không ai là không phục hắn.
Chu Đại Võ không nhịn được mà bắt đầu nói lời thấm thía: "Chú đừng có thấy
anh đây cả ngày mặt mày xám xịt, nhưng một khi trở về nhà thì sung sướng khỏi phải nói, nằm trên giường ôm một vợ hai con, cảm giác ấy... Chà
chà, một đời người đàn ông được như vậy là đủ lắm rồi."
"Thành
gia lập nghiệp, trước thành gia sau lập nghiệp, thằng nhóc mày lại thay
đổi trình tự hết cả, quá trâu bò, mới vừa mười tám đã trở thành Tham
lĩnh Thủ quân, chú nhìn mà xem, bây giờ gái tơ chưa chồng khắp đất Lĩnh
Nam này, có ai mà không ưng chú."
Hắn ợ một hơi, ra chiều sâu
sắc: "Nếu cô nương kia không có khuyết điểm gì lớn, thì nhất định đừng
phụ nàng ấy, muôn hồng nghìn tía đua tươi, chúa xuân nhìn hái một hai
bông gần, hiểu không?"
Đang định nói thêm, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo sau lưng ngắt lời hắn: "Đại Võ, ngươi đã uống bao nhiêu rượu rồi?"
Chu Đại Võ quay đầu lại, là Quảng An Vương vừa tới, y vẫn khoác bộ mãng bào mặc trong nghi thức nhận binh phù hôm nay, đầu đội kim quan, có lẽ là
do uống nhiều rượu quá nên hoa mắt, Chu Đại Võ bỗng cảm thấy mặt mày y
có vài phần lạnh lùng buồn bực.
Lập tức tỉnh cả rượu, để chén xuống, đứng lên, cung kính vái chào: "Điện hạ."
Nghê Liệt cũng đứng lên.
Lý Nguyên Mẫn vươn tay nâng Chu Đại Võ, đoạn lấy một chiếc lệnh bài từ trong ống tay áo đưa cho hắn.
"Sau khi Nghê Liệt đi biên cảnh, quý phủ này, đành nhờ cậy ngươi."
Nhìn thấy khối hổ bài uy nghiêm này, cảm giác say sưa của Chu Đại Võ bay
biến sạch sẽ, hắn cung kính giơ hai tay lên tiếp nhận, mặt mày vô cùng
trịnh trọng, sau đó cúi đầu lần nữa: "Thuộc hạ nhất định không làm điện
hạ thất vọng."
Sau khi Nghê Liệt trở thành Tham lĩnh, vị trí Tổng chưởng phủ binh phải nhường lại cho người khác, tuy Chu Đại Võ có thể
đoán được, xét về công lao lẫn tư lịch, vị trí này gần như chắc chắn sẽ
về tay mình, nhưng khi chính thức tiếp nhận khối lệnh bài đầu hổ tượng
trưng cho chức Tổng chưởng này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng kích động.
"Thuộc hạ nhất định dốc lòng bảo vệ phủ đệ!"
Lý Nguyên Mẫn gật đầu, sau lại nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy ra một túi
thêu hoa văn tường vân như ý màu tím rồi đưa cho hắn, "Nghe nói ngày mai là sinh nhật Quân ca nhi, ngươi cầm lấy mà mua giúp bản vương vài món
quần áo mới cho bé, đã là công tử ca của Quảng An Vương phủ chúng ta thì không thể lôi thôi được."
Chu Đại Võ vâng một tiếng, nhận lấy
chiếc túi, hắn ước lượng một chút, thầm nghĩ bấy nhiêu đây đâu chỉ đủ để mua vài bộ đồ mới không thôi.
Trong buổi nghi thức tiếp nhận
binh phù ban ngày, Quảng An Vương cao quý xa cách, uy nghi đến nỗi khiến quan viên Lĩnh Nam ai nấy đều e dè, nhưng mặt khác, y đối xử với thuộc
hạ lại rất đỗi khoan dung ôn hòa, tỉ mỉ chu đáo. Nếu như tám năm trước,
Chu Đại Võ mang lòng thay Lý lão tướng quân báo ân mà nhắm mắt đưa chân
đến Lĩnh Nam phò tá y, thì hôm nay, hắn đã thật tâm trung thành với vị
chủ tử này.
Hắn không chối từ, lại bái một cái: "Đa tạ điện hạ."
Bấy giờ Lý Nguyên Mẫn mới nhìn sang người thanh niên đang đứng cạnh Chu Đại Võ. Gương mặt người kia vẫn không tỏ ra mảy may cảm xúc, chỉ rũ mắt,
con ngươi đen láy nhìn y thật sâu.
Ngày mai, hắn lại rời mình mà đi một lần nữa.
Trong lòng Lý Nguyên Mẫn buồn bã, y cụp mắt, xoay người rời đi.
Hôm nay y cũng uống nhiều rượu, thành ra gương mặt đã đỏ bừng, người cũng
nóng lên, bèn đi dạo đến bên cầu, vừa hóng gió một chút, vừa đưa mắt
nhìn xa xăm về phía khung cảnh náo nhiệt trong viện.
Một lúc sau, gió thổi qua người dường như bị cái gì đó ngăn lại, Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Nghê Liệt vừa bước đến bên cạnh y.
Trên tay hắn cầm một chén trà nóng, đưa cho y.
"Điện hạ uống nhiều rồi."
Lý Nguyên Mẫn cười khẽ, lắc đầu, nhưng cũng mở nắp rồi cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà lên lan can bên cạnh.
"Hôm nay nay là dịp rất vui, uống nhiều chút cũng không sao."
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười mắng, có lẽ là con ma men nào đó chơi trò
đoán tửu lệnh, xui xẻo bị thua rồi, đang bị người ta chuốc rượu. Trong
ánh đèn nến lung linh, những ồn ào xa xăm ấy như có như không mà vọng
về.
Gió nhẹ thổi tới, hai người họ dường như đang đứng trong một
không gian không ai hay biết, hoàn toàn tách biệt với chốn phồn hoa
trước mắt này.
Lý Nguyên Mẫn rũ mi, rồi lại ngẩng đầu, gương mặt
trắng ngần như tuyết đã phủ lên dải hồng diễm lệ, y cứ mãi nhìn Nghê
Liệt bằng ánh mắt nồng nàn như vậy, chẳng có nửa phần giấu diếm, sau đó
bắt đầu cảm khái:
"A Liệt, ngươi lớn rồi."
Trong buổi lễ
nhậm chức long trọng hôm nay, khi ngắm nhìn người thanh niên cao to oai
vệ, mặt mày bình tĩnh cương nghị dẫn đầu hàng vạn binh sĩ, Lý Nguyên Mẫn bỗng cảm thấy rằng, không có người nào trên đời dũng mãnh oai hùng hơn
đứa trẻ mà y dày công nuôi lớn này nữa.
Y thoáng lùi về sau, cả
người tựa vào lan can khắc hoa lan trên cầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào người thanh niên trước mặt. Trong giờ phút này, y rất muốn giơ
tay ve vuốt gương mặt anh tuấn khôi ngô kia, thậm chí muốn to gan lớn
mật mà rướn người cắn một cái lên chiếc hầu kết đang động đậy của hắn,
thế nhưng, y không làm gì cả, cũng không thể làm gì được cả.
Trước mặt người ngoài, ở ngay đây, vào lúc này, bọn họ vĩnh viễn chỉ là chủ nhân và thuộc hạ.
Quan hệ của bọn họ là điều cấm kỵ, tựa như thứ rêu phong chỉ có thể sinh
trưởng ở nơi âm u, những điên cuồng và mê loạn ấy chỉ có thể náu mình
trong bóng tối, còn dưới ánh mặt trời, bọn họ không được vượt qua bất kỳ khuôn phép nào.
Chẳng ai có thể hiểu được mối ràng buộc sâu sắc
ấy, cho nên ngay cả khi Chu Đại Võ đường đường chính chính khuyên hắn
cưới vợ, y cũng không thể đứng ra nói nửa chữ 'Không'.
Có lẽ là
do chén trà vừa rồi đã gợi lên những xao động khó nói trong lòng y,
khiến y bứt rứt không thôi, thế nhưng cuối cùng, Lý Nguyên Mẫn vẫn dằn
xuống hết thảy những chua xót, đau nhói, đắng chát và đố kỵ, chỉ nhẹ
nhàng căn dặn hắn: "A Liệt, tới biên cảnh rồi, phải biết tự chăm sóc cho mình."
Nghê Liệt không đáp lời, chỉ đi về phía trước một bước,
đứng ở một khoảng cách mà hắn có thể nghe ra được hương thơm trên người
y, đồng thời cũng không khiến người ngoài nghi kị. Hắn rũ mắt nhìn y,
đôi mắt như có lửa cháy.
"Điện hạ..." Hắn nói khẽ: "Tối nay hãy cho phép ta ở lại."
Hai bên đều biết câu nói này có ý nghĩa như thế nào.
Mang ý nghĩa ướt dính, rạo rực, va chạm, là tiếng rên rỉ ngột ngạt, là nỗi
oán than chẳng thể tỏ bày, và cũng là dục vọng không cách nào giải
thoát.
Y đương nhiên sẽ đồng ý, sao y có thể không cho phép cơ chứ.
Lý Nguyên Mẫn nghĩ thầm, một ý nghĩ cực kỳ lớn mật hiện lên trong đầu y.
"Không, ngươi ở trong viện chờ ta."
***
Đêm đã khuya, nhưng Nghê Liệt vẫn còn thẫn thờ, hắn nằm trên giường, lấy
tay làm gối, lơ đãng nhìn lên tấm phù điêu khắc hoa văn nhật nguyệt trên nóc. Ngày mai hắn sẽ xuất phát đến biên giới, có lẽ... phải hai ba con
trăng nữa mới trở về.
Nhưng hắn không thể không đi, hắn nhất định phải chinh phục được nhánh quân lực hùng mạnh nhất Lĩnh Nam này, chỉ
khi có binh quyền trong tay, hắn mới có thể che chở cho y.
—— Hắn muốn vĩnh viễn trở thành thanh đao sắc bén nhất của người ấy.
Nghê Liệt hít một hơi thật sâu, xua bớt đi những bất an trong lòng, lại nghĩ đến câu nói vừa nãy của người kia bên cầu. Y dùng ánh mắt như vậy để
nhìn hắn, nói rằng hãy chờ y. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nóng lên.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, Nghê Liệt vốn đã lưu ý từ nãy giờ, nghe thấy
tiếng thì lập tức ngồi dậy, vọt thẳng đến chỗ tiếng động phát ra. Dưới
bóng đêm, người đó ngậm ý cười, đưa mắt nhìn về phía hắn, đẹp như một
đóa hoa xuân.
Trong chớp mắt, Nghê Liệt tiến lên bế ngang người y.
"A Liệt, đừng!" Đối phương vội vàng kêu một tiếng, "Ta dẫn ngươi đến một nơi."
Hô hấp Nghê Liệt nóng bỏng, nhưng vẫn biết nghe lời mà thả y xuống.
Lý Nguyên Mẫn vừa đứng lên, bỗng cảm thấy có gì đó cưng cứng đụng đến eo
y, y lập tức đỏ mặt, vội ném cho Nghê Liệt một chiếc túi.
Nghê Liệt mở ra, là một bộ trang phục và một tấm mặt nạ bằng da.
Bấy giờ hắn mới phát hiện hôm nay Lý Nguyên Mẫn lại vận một thân quần áo
màu đen, thân thể thon gầy, cái eo nhỏ thắt chặt chỉ còn một vòng tay.
Ánh mắt hắn tối sầm, không hỏi tiếng nào, chỉ im lặng quay người đeo mặt nạ, thay y phục.
Lý Nguyên Mẫn nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ kia, khóe miệng hơi cong lên, sau đó dắt tay hắn, lặng lẽ trốn ra cửa viện.
Hai người cứ như hai đứa trẻ, cùng nhau nhảy vọt qua tường cao, Nghê Liệt
ôm lấy eo Lý Nguyên Mẫn, lấy đà nhảy một cái, rồi vững vàng đạp xuống
khoảng đất bằng phẳng bên ngoài phủ.
Một con mèo hoang bên đường giật mình, chạy mất tăm vào trong bóng tối.
Trong một góc tường, Nghê Liệt thấy hai con ngựa đang thở phì phì đứng chờ sẵn ở đó.
Hắn cúi đầu nhìn Lý Nguyên Mẫn, đôi mắt Lý Nguyên Mẫn sáng long lanh, kéo tay hắn chạy về phía hai con ngựa.
Bởi vì vẫn còn lệnh cấm đi lại vào ban đêm nên lúc này trên đường không có
bất kỳ ai, hai người cưỡi ngựa lao vùn vụt trên con đường lát đá xanh,
tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc.
Chỉ thoáng chốc, bọn họ đã tới
cửa thành, Lý Nguyên Mẫn đưa cho thủ vệ một tấm lệnh bài công văn, thị
vệ quan sát một lúc, rồi đi vào phòng kiểm nghiệm, lát sau mới mở cổng
phụ cho cả hai ra khỏi thành.
Đêm khuya, không khí vùng ngoại ô mát lạnh mà thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa hòa vào tiếng gió phần phật.
Đó là lần đâu tiên Lý Nguyên Mẫn vì tình riêng mà lợi dụng thân phận Quảng An Vương của y. Trong đêm khuya vắng, y lẻn vào phòng của thuộc hạ rồi
dụ dỗ, bắt cóc người ta ra ngoài, thật chẳng khác gì một kẻ Đăng Đồ Tử
vậy.
Gió đêm thổi vào trên mặt y, làm y cảm thấy trái tim căng
đầy vì vui sướng. Đã rất lâu rồi y không làm càn như thế, y lấy chân
thúc mạnh vào bụng ngựa, tiếp tục tăng tốc.
Nghê Liệt đi sát theo sau y.
Hai bóng người cứ truy đuổi lẫn nhau như vậy giữa cảnh trăng thanh gió mát.
Không biết đã đi được bao lâu, mãi đến khi cả hai vượt qua một mảnh rừng cây
rậm rạp, tầm mắt đột nhiên thoáng đãng, trước mặt là một hồ nước như
gương sáng, lấp loáng ánh trăng.
Lý Nguyên Mẫn hoan hô một tiếng, xuống ngựa rồi chạy thẳng về phía trước vài bước, ánh mắt hưng phấn mà
nhìn khung cảnh trước mặt.
Nghê Liệt hoàn toàn không biết làm sao y tìm được một chốn như thế này, nơi đây quá đỗi nguyên sơ, mang theo
sự yên tĩnh tách biệt hoàn toàn với thế gian vội vã.
Lý Nguyên
Mẫn cởi mặt nạ ra, lại trút đi giày áo bên ngoài, chỉ giữ lại một lớp áo lót trắng thuần, y thở hồng hộc, lại cởi luôn chiếc trâm cài tóc, làn
tóc đen óng ả kia lập tức xổ ra như bông tuyết.
Y quay đầu nhìn Nghê Liệt rồi mỉm cười.
Nghê Liệt chẳng thể tìm nổi từ ngữ nào để hình dung nụ cười ấy, trái tim hắn rung động, chỉ cảm thấy trong bóng đêm này, con người kia như một tinh
linh tuyệt sắc chốn rừng sâu.
Hắn không kìm lòng được mà tiến lên vài bước, song người nọ cứ để chân trần mà chạy thẳng về phía mặt hồ
phẳng lặng như gương. Dưới ánh trăng, thân hình mảnh khảnh ấy phiêu du
như cánh hồ điệp bay lượn. Chỉ nghe 'ùm' một tiếng, y đã nhảy vào trong
hồ nước.
Trái tim Nghê Liệt như muốn nhảy vọt lên đến cổ họng, lý trí hắn hóa thành bột mịn, chỉ biết chạy tới nhảy xuống theo y.
Hắn hốt hoảng lặn xuống làn nước đen đặc hòng tìm kiếm hình bóng người kia, bỗng nhiên phần eo hắn bị siết lại, có ai đó đang ôm lấy hắn, tựa như
một con rắn mà bò lên ngực hắn, đôi môi mềm mại của người đó ngậm lấy
môi hắn.
Trái tim Nghê Liệt đập thình thịch, ôm lấy người trong trong lòng, đáp lại bằng một cái hôn thật sâu.
Đến khi hai người nổi lên mặt nước, Lý Nguyên Mẫn đã đuối sức từ lâu, y ôm
lấy cổ Nghê Liệt mà thở hổn hển, sau đó trán tựa trán hắn mà bật cười.
"Có đẹp không?" Y hỏi hắn.
"Đẹp."
Nghê Liệt nghẹn giọng đáp, không biết là đang nói về gió trăng bao la bát
ngát nơi đây, hay là nói về mỹ nhân yêu kiều trong lòng.
Trong
khung cảnh tĩnh lặng ấy, chẳng có miệng lưỡi thế nhân, cũng chẳng có tôn ti thứ bậc, chỉ có hai người họ mà thôi. Ở nơi đây, Lý Nguyên Mẫn có
thể mặc kệ hết thảy mà làm theo điều trái tim mong muốn.
Dưới ánh trăng, hai con người này đùa giỡn đuổi bắt nhau trong hồ nước, như
những chú cá vô tư, hoặc như những đứa trẻ thơ chưa biết sự đời.
Một lúc sau, cả hai mới nằm vật lên bờ, cả người ướt nhẹp, Lý Nguyên Mẫn
ngồi dậy, nhìn người thanh niên cao lớn đang nằm trên bãi cỏ, lại kéo
tay hắn dậy, dắt hắn chạy về phía rừng rậm.
Một ngôi nhà gỗ thấp thoáng giữa bóng cây um tùm.
Lý Nguyên Mẫn dừng lại phút chốc, sau đó tiếp tục kéo tay Nghê Liệt đi thẳng về phía nơi ấy.
Tựa như năm y mười ba tuổi, hai người trốn chạy khỏi kinh thành, tay cầm tay, chạy về phía tương lai.
Không, bọn họ không có tương lai, mối tình này chỉ có thể là bí mật, bị vùi chôn mãi mãi.
Lý Nguyên Mẫn đẩy cửa, mùi hương nhàn nhạt của gỗ thơm phả vào mặt y, y
kéo người thanh niên vào nhà, sau đó trở tay đóng cửa lại.
Trốn chạy suốt cả đêm khiến ngực y phập phồng.
Y nhấc đôi hàng mi đen dày như lông quạ, giương mắt nhìn người đàn ông
trước mắt, người ấy cũng chăm chú nhìn lại y. Y vươn tay, chạm lên tấm
áo lót đã ướt đẫm, rồi nhẹ nhàng kéo một cái, dây buộc lỏng ra.
Chiếc áo lót sũng nước lập tức rơi xuống bên chân.
Y lại cầm lấy tay người thanh niên, đặt bàn tay ấy lên trên gương mặt
lạnh lẽo mà trắng mịn, trong ngần như hoa tuyết, xinh đẹp đến vô song
của mình.
"A Liệt..." Y gọi tên hắn, vừa dịu dàng vừa mê hoặc, "Ở nơi đây, không có ai ép buộc chúng ta."