Mặt trời chói chang neo tít trên cao, luồng khí nóng hầm hập len lỏi qua song cửa sổ rồi chui vào phòng. Khí trời oi bức, làm cho chậu hương bồ
mới thay sáng nay cũng ủ rũ đi nhiều, những nhành hoa tím mềm mại rũ
xuống, phơ phất trong gió, như nàng Tây Thi chau mày.
Chén sứ
Thanh Hoa đặt trên bàn gỗ hoa lê đã vơi gần hết, chỉ còn lại một ít nước ô mai màu hổ phách đang bốc lên hơi lạnh, len theo chiếc muỗng màu bạc. Hơi lạnh trên thành chén ngưng tụ thành một lớp sương ẩm, thỉnh thoảng
lại có vài giọt nước trượt xuống dưới, rồi hội tụ ở đáy chén, thấm ướt
lụa mềm trải trên bàn.
Rèm lụa bị gió thổi hắt lên, tung bay như
từng đợt sóng trào, thấp thoáng lộ ra cảnh xuân đằng sau. Tất cả giống
như một bức tranh hỗn loạn mơ hồ.
Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng mặt chống người dậy, kéo cái đầu đang vùi giữa đệm chăn kia ra ngoài.
Y xấu hổ vô cùng, vội vàng khép chân, dường như oán giận mà rằng: "Ban
ngày ban mặt, đương lúc ban ngày ban mặt, ngươi không thấy nóng hả."
Khóe môi Nghê Liệt ẩm ướt, hắn giống như một chú chó nhỏ mà nhào lên người y, môi chạm môi y, lưu luyến khẩn cầu.
"Điện hạ... Để cho ta xem một chút nữa..."
Trái tim Lý Nguyên Mẫn đập thình thịch, trong lòng ngượng nghịu muốn chết,
nghĩ thầm, xem một chút thôi ư? Hắn còn không biết xấu hổ mà nói chỉ xem một chút! Cũng không biết là bị trúng tà gì, nói mãi mà vẫn không chịu
ngưng, cứ như nghiện rồi.
Trời nắng chang chang, người hầu đều
nghĩ y đã lên giường nghỉ ngơi, chỉ có trời mới biết y và thuộc hạ của
mình đang làm chuyện xấu xa gì. Những ký ức khô nóng ướt át ấy làm y xấu hổ không thôi, mỗi khi nghĩ lại đều ngượng chín cả người. Cũng chỉ tại
mình quá dung túng hắn, cho nên... cho nên càng thêm quá đáng.
"Đừng đùa..." Lý Nguyên Mẫn đỏ mặt, thẹn thùng mở miệng, "Chút xíu nữa đi tiểu khó chịu..."
Nghe y nói thế, Nghê Liệt lại lập tức dứt khoát đứng dậy, sải bước ra sau
bình phong. Chốc lát, lại nghe thấy tiếng thở dốc như có như không của
hắn, ước chừng sau nửa nén hương, tiếng nước vang lên, hắn để thân trần
trở lại, trên tay ướt nhẹp, lại tiện tay cầm chiếc khăn tay lau đi.
Dường như vẫn còn khát, hắn lại cầm ấm nước trong phòng nốc ừng ực một hơi.
Dáng người cao to che đi tia sáng từ bên ngoài hắt vào, trong giường tối đi một chút. Gương mặt Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng, cầm lấy một chiếc khăn
lụa, nhanh chóng lau sạch chỗ kia.
Xuyên qua lớp rèm che, y nhìn
đứa nhỏ này, cảm thấy dường như hắn đã cao lớn hơn không ít, cũng càng
thêm lực lưỡng. Đường nét, bắp thịt màu lúa mạch không cuồn cuộn như
hạng võ phu bình thường, nhưng vẫn rất săn chắc, khỏe mạnh.
Vì
chuẩn bị cho dịp Tết Mộc Ân này, hắn đi sớm về trễ, bận rộn thao luyện
binh sĩ, quả thật rất khổ cực, nhưng nhìn thoáng qua, hắn cũng không tỏ
vẻ mệt mỏi, mà thần thái sáng láng, không biết lấy sức lực từ đâu mà ra.
Đương lúc nghĩ miên man, Nghê Liệt nhặt áo ngoài rơi rớt trên đất, khoác lên người, rồi tiến về phía giường ngủ.
Lý Nguyên Mẫn không dám liếc mắt nhìn hắn thêm nữa, y nắm chặt khăn lụa
trong tay, mặc lại tiết khố xong bèn lập tức nằm xuống, trong lòng lại
hồi hộp không thôi, nghĩ đến một chuyện khác.
Sau ngày ấy, y lén
lút đi đọc ít sách vở, cuối cùng cũng mơ màng hiểu ra việc kia là như
thế nào, nhưng Nghê Liệt thì không biết gì cả, chỉ biết quấn lấy y như
một con thú nhỏ, dùng môi lưỡi dâm loạn y, hoặc là ôm y mà suồng sã.
Không hiểu vì sao, y cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nghĩ thầm cứ mơ hồ ngốc nghếch như vậy cũng được.
Kiếp trước, Tư Mã gia đã cho vời thái y đến khám cho y, tuy thân thể y có thể sinh nở được, nhưng y muốn tránh
việc ấy. Y vốn không thể thản nhiên chấp nhận việc mình mang thai sinh
con; huống chi, thói đời đã như vậy, nếu lại sinh ra một đứa trẻ có thân thể giống như y, thế thì có khác chi tạo nghiệt.
Thế nhưng, còn có thể hồ đồ được bao lâu?
Đương lúc tâm phiền ý loạn, Nghê Liệt đã đến nơi, nửa quỳ ở trước giường, nói, "Điện hạ, ta đến sân luyện võ."
"Trời nóng như vậy..." Lý Nguyên Mẫn vừa định khuyên ngăn hắn, nhưng nghĩ
lại, mấy hôm nay quan viên địa phương đã gỡ bỏ sắc lệnh cấm đi lại ban
đêm, tình hình trị an phức tạp, mà giặc Oa cũng nhân lúc hoành hành, nên cẩn thận hơn mới phải, đành đổi giọng, "Cũng được, ngươi đi đi."
Trong mắt Nghê Liệt có điều không nỡ, nhìn y vài lần, sau đó lại rướn người
hôn môi y một cái, vừa dứt ra, lại lập tức hôn thêm cái nữa, dường như
hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Trái tim Lý Nguyên Mẫn mềm nhũn, cũng nhẹ nhàng vươn người tới, vòng tay qua cổ hắn, đáp lại hắn bằng một nụ hôn thật sâu.
***
Màn đêm buông xuống, nhân dịp Tết Mộc Ân, lệnh cấm đi lại ban đêm tạm thời
vô hiệu lực trong ba ngày, vì vậy đường phố vốn dĩ luôn quạnh quẽ về đêm đột nhiên náo nhiệt hơn. Trên con phố Chu Tước, đèn đuốc sáng choang,
tựa như ban ngày.
Trên con đường phồn hoa nhất khu vực, có một
tòa lầu các cao chót vót đứng sừng sững nơi ấy, đó là nơi yên hoa nổi
tiếng nhất thành Lĩnh Nam, gọi là Dưỡng Xuân Uyển.
Đoàn người Lý
Nguyên Mẫn vừa đến, đã có người hầu ra tiếp đón riêng, dẫn y đến trên
lầu. Lý Nguyên Mẫn vốn là song nhi, cho nên suốt tám năm nay, số lần y
đặt chân đến đây có thể tính trên đầu ngón tay. Vừa mới vào cửa, y nhận
ra nơi đây thậm chí còn huy hoàng xa hoa hơn cả lần trước, không khỏi
giật mình.
Viên Sùng Sinh đã ngà ngà say, không còn vẻ đoan chính như thường ngày nữa, lão ôm ấp một vũ cơ xinh đẹp, hai người không
ngừng trêu đùa tán tỉnh nhau. Mọi người thấy thế thì thở ra một hơi,
cùng nhau sỗ sàng. Hà Tiễn ngồi bên cạnh lão cũng ôm ấp một hầu kỹ quần
áo xốc xếch, cười đùa đòi ăn hạt dưa trên đầu lưỡi nàng ta. Các quan
viên Lĩnh Nam khác ngồi một vòng dưới án, ai nấy đều có người hầu hạ,
chơi bời cực kỳ phóng đãng.
Mãi đến khi người hầu bên ngoài truyền lời, mọi người trong sương phòng mới lục tục ngồi dậy, ra vẻ nghiêm nghị.
Cửa vừa mở ra, một bóng người thon dài bước vào, đấy không phải Quảng An
Vương hôm nay đến trễ thì là ai? Y đi đứng khoan thai, đầu đội ngọc quan màu bạc, mặc trường bào màu trắng, cầm theo một chiếc quạt cũng trắng
tinh. Rõ ràng chỉ là trang phục của văn sĩ thông thường, nhưng khiến ai
nấy đều sáng cả mắt.
Hà Tiễn ngồi bên cạnh Viên Sùng Sinh ghé mắt nhìn trộm y một lúc, bỗng nhiên thấy cô ả đang hầu mình tẻ nhạt đi hẳn, hầu kết gã động đậy, cầm chén lên mà uống ừng ực.
Đến khi Nghê Liệt cũng bước vào, mọi người mới dời mắt đi, cầm chén rượu, cùng quan trên tiến lên tiếp đón.
Lý Nguyên Mẫn vẫn cư xử như thường, cùng bọn họ chào hỏi trò chuyện, vẻ mặt rất là ôn hòa lịch sự.
Trên cái đất Lĩnh Nam này, Phủ Tuần đài là to lớn nhất, phiên vương chẳng
qua chỉ là bù nhìn tô điểm bên ngoài thôi. Có điều, không ít quan chức ở đây từng ăn quả đắng vì coi thường Quảng An Vương, nên không dám bất
cẩn, ai cũng cung kính đứng lên bắt chuyện, giao hảo.
Vì có Lý
Nguyên Mẫn ở đây, mọi người không còn dám phóng túng cợt nhả như trước
nữa. Lý Nguyên Mẫn ngồi xuống bàn của Viên Sùng Sinh, sau mấy vòng chúc
rượu, y cũng đã hơi say, bắt đầu hàn huyên tâm sự với mọi người.
Các quan lại vâng vâng dạ dạ liên hồi, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Rượu
vừa qua ba tuần, thức ăn đã dâng lên năm món, tiếng mõ giờ Tý vang lên.
Lý Nguyên Mẫn vốn không thích những tiệc xã giao này, nay đã khách sáo
xong xuôi, cũng ngồi đủ lâu rồi, bèn viện cớ say rượu rồi cáo từ về
trước, lại dặn Nghê Liệt ở lại giúp Viên tuần đài hộ tống khách khứa.
Nghê Liệt nhận lệnh, sau đó hộ tống y xuống lầu.
Ánh trăng trải khắp Lan đài, tiếng sáo trúc thanh nhạc, tiếng cười nói yến
oanh, đủ loại âm thanh quyện vào nhau tạo thành một khúc đàn hết sức xa
hoa trụy lạc.
Lý Nguyên Mẫn đi đằng trước, Nghê Liệt theo sát sau y.
Đương lúc đi ngang qua một gian nhã phòng, đột nhiên một âm thanh cao vút
vang lên, tựa như khổ sở lại tựa như sung sướng, xen lẫn tiếng thở dốc
nặng nề. Lý Nguyên Mẫn vốn có hiểu biết đôi chút, lại thêm Nghê Liệt đi
bên người, y bỗng vô duyên vô cớ mà đỏ hết cả mặt, nhanh chân đi về phía trước vài bước.
Nhưng bước chân Nghê Liệt lại dừng lại, hắn quay mặt về phía cánh cửa đóng chặt kia. Lý Nguyên Mẫn đợi nửa ngày vẫn
không nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, bèn quay đầu lại, thấy
thằng bé kia đứng như trời trồng một chỗ, dáng vẻ hồn vía lên mây thì
vừa thẹn vừa bực, gương mặt y đỏ bừng, chạy lại nắm tay hắn lôi đi.
Sau khi tiễn Lý Nguyên Mẫn lên xe ngựa, Nghê Liệt vòng trở lại. Hắn lại lần nữa đi ngang qua gian phòng nọ.
Tiếng gầm gừ nỉ non trong phòng còn chưa dứt, hết đợt này đến đợt khác. Ánh
mắt Nghê Liệt sâu thẳm, sau một khắc, hắn bật người nhảy lên xà nhà,
lặng lẽ đến gần cửa sổ áp mái.
Lý Nguyên Mẫn vừa rời đi, bầu
không khí trong đại sảnh lập tức náo nhiệt hơn nhiều. Tật xấu của đàn
ông xưa nay vẫn vậy, một khi đã rơi vào vòng tay đàn bà, lại không phải
kiêng kỵ ai, thì người nào người nấy đều trở nên phóng đãng, nào là
'kiều kiều' nào là 'tâm can', lời ngon tiếng ngọt léo nhéo không ngừng,
hết sức nóng bỏng.
Nghê Liệt vừa trở lại sảnh, xung quanh đã hỗn loạn vô cùng.
Hắn làm như không thấy, chỉ ngồi một chỗ, dường như có tâm sự nặng nề.
Hầu kỹ ngồi bên cạnh hắn nhận ra hắn có gì đó khang khác, vẻ mặt hắn hốt hoảng, thần thái biến đổi không ngừng.
Quan chức ở đây ai cũng biết hắn là thủ hạ được Quảng An Vương coi trọng
nhất, lại nghe nói hắn có thể lực hơn người, bách chiến bách thắng, ngay cả Hà Tiễn khi đối đầu với hắn cũng từng phải ngậm bồ hòn, thì cũng có
phần kính nể, có mấy vị lục tục tiến đến mời rượu hàn huyên.
Nghê Liệt cũng khách khí, ai tới cũng đáp lại.
Hầu kỹ ngồi bên người dịu ngoan rót rượu cho hắn, lúc ban đầu mới vào cửa,
nàng ta thấy người này tuy mặt mày tuấn lãng, nhưng thần thái lạnh như
băng, có vẻ nghiêm nghị khó hầu thì lo sợ lắm, nhưng ngồi một lúc lâu
mới thấy được chỗ tốt của hắn. Đừng nói những chuyện khác, chỉ riêng
thái độ đàng hoàng thủ lễ này đã hơn hẳn đám quan viên cợt nhả đèo bòng
kia rất nhiều, trong lòng sinh ra hảo cảm, lại càng ra vẻ mềm mại dịu
dàng, chuyên tâm rót rượu hầu hạ hắn.
"Quan gia, nô hát một điệu dân gian cho người nghe được không?"
"Không cần." Nghê Liệt tự mình rót rượu, ngửa đầu uống một hơi.
Mùi son phấn trên người hầu kỹ tràn vào xoang mũi của hắn, làm cho hắn rất
đau đầu, lại nhớ đến hương thơm thanh nhã dìu dịu kia, tâm trạng càng
thêm nôn nóng, nhưng chỉ đành rót rượu mà uống hết chén này đến chén
khác.
Hầu kỹ không dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, thấy bầu rượu đã trống không, bèn vội hỏi:
"Để nô gọi thêm rượu cho người nhé?"
"Không cần." Tâm tư Nghê Liệt xao động, chỉ muốn nhanh chóng về phủ gặp gỡ
người kia, nhưng yến hội xa hoa này vẫn chưa kết thúc, trong lòng hắn
nôn nóng, bèn đứng lên đi ra ngoài hóng gió một chút.
Nghê Liệt
nhắm mắt lại, mặc cho cơn gió mang theo nhiệt độ nóng ẩm bên ngoài thổi
ào vào mặt, trái tim hắn vẫn luôn nảy lên thình thịch, không cách nào
bình tĩnh được.
Hóa ra... Thì ra là như vậy.
Nhớ lại cảnh
trong nhã phòng ban nãy, hắn không kìm được mà bắt đầu ảo tưởng, nếu như đó là chính mình và con người xinh đẹp kia... Chỉ mới nghĩ như vậy,
trái tim hắn đã rung động kịch liệt, hô hấp bắt đầu trở nên bất ổn.
Bàn tay to lớn với những khớp xương mạnh mẽ của hắn nắm chặt lấy lan can,
vậy mà lại làm khối đá kia vỡ ra một mảnh, hắn nhìn bụi đất trên tay,
chỉ cảm thấy cả người càng thêm khô nóng, bèn lập tức chà xát mặt, định
sai người mang ít nước lạnh đến.
Lúc đi ngang qua tịnh phòng, Nghê Liệt bỗng nghe thấy có người nhắc đến ba chữ 'Quảng An Vương', bước chân lập tức ngừng lại.
Hai người bên trong trò chuyện:
"Mấy hồi trước vẫn nghe ông nhắc đến vẻ ngoài của vị Quảng An Vương này, bây giờ mới được thấy tận mắt, thực sự là... Khà khà khà... Quả nhiên là
tuyệt sắc khuynh thành!"
"Tuyệt sắc thôi chưa đủ, ông có biết không, thân thể y..."
Giọng nói nhỏ xuống, trở thành những tiếng thì thào, kẻ kia kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Thật chứ?"
"Lừa ông làm gì, ông cậu ruột của bà nhà ta là kẻ hầu trước ngự tiền, chuyện gì mà chẳng biết?"
Lại nói: "Chẳng trách Quảng An vương rất hiếm khi đến đây, ta còn tưởng đâu y thích nam phong cơ đấy!"
"Nam phong?" Kẻ còn lại bật cười hèn mọn: "Khà khà, ta ước gì y thích nam
phong đấy, để ta còn có cái mà mơ ước, ông có nhìn thấy gương mặt rồi
dáng người của y không, chà chà, không biết đời này ta có cơ hội ăn nằm
với trang tuyệt sắc như vậy..."
Lại nói: "Ông có ngửi thấy không, mùi hương trên người y, nghe đâu là giống mẹ đẻ của y như đúc, là mùi
hương tự nhiên từ da thịt tỏa ra!"
"Vưu vật như thế!" Kẻ kia thở phì phò, nói: "Chẳng trách ngửi không ra mùi gì, hóa ra là..."
Lời còn chưa dứt, cửa bị đá văng, ầm một tiếng, hai tên quan kia giật bắn
cả người, cùng quay đầu lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Nghê Liệt chặn ở cửa, sắc mặt tàn nhẫn như La Sát.