Mặt trời đã ngả về Tây, hoàng hôn lan tràn sắc tím.
Lý Nguyên Mẫn không nghe tiếng Nghê Anh líu ríu như thường ngày, trong lòng cảm thấy
hơi kỳ lạ, nhưng y không nghĩ sâu xa, chỉ đoán là có lẽ cô nàng này lại
chui vào góc nào đó đùa nghịch.
Nhưng đến bữa tối vẫn không thấy
Nghê Anh đâu, Lý Nguyên Mẫn đã bắt đầu lo lắng, bèn vội vã sai đầy tớ đi hỏi, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, đầy tớ trở lại, bẩm rằng Nghê
Anh và cả đám nhóc kia đều chưa trở về.
Lý Nguyên Mẫn không nhịn
được mà cau mày. Mặt trời đã xuống núi, vùng Lĩnh Nam này đang có nạn
giặc cỏ hoành hành, Phủ Tuần đài đã ban bố lệnh cấm đi lại vào ban đêm
từ lâu, hội chùa giờ này đã kết thúc, tại sao qua giờ Dậu rồi mà những
đứa trẻ này còn chưa về.
Lòng y sinh nghi, bèn lập tức gọi Trương Long nhanh chóng phái hai người đến nơi hội hè ở phố Tây để thăm dò
tình hình, người trở về báo rằng lễ hội đã kết thúc từ lâu, bọn họ tìm
khắp cả phố Tây cũng không thấy bất kỳ người nào trong đám nhỏ, ngay cả
bốn phủ binh mà Chu Đại Võ phái đi tìm kiếm cũng không tìm được ai.
Tuy lúc bình thường, những thiếu niên này có phần ham chơi, nhưng ít ra còn biết sợ Nghê Liệt nên không dám về phủ quá muộn. Lý Nguyên Mẫn nghĩ
thầm chuyện không ổn rồi, sau đó vội vàng chạy tới sảnh ngoài, triệu tập chừng mười vị cận vệ rồi phân công từng tốp đi điều tra.
Y ngồi
trên ghế thái sư ở sảnh chờ đợi tin tức, tay chống cằm, tâm trạng rất
bất an, những suy đoán khác nhau cứ lòng vòng trong đầu y, càng nghĩ
càng nhíu mày.
Lúc Nghê Liệt mang đội phủ binh trở về nghỉ ngơi thì thấy cận vệ vương phủ vội vàng bước ra cửa, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Hắn nheo mắt, ghìm dây cương, gọi một người trong số họ đến để hỏi chuyện.
Ánh mắt Nghê Liệt căng thẳng, lập tức quay đầu ngựa,
"Các doanh nghe lệnh, chia thành mười cánh, đi theo các hướng khác nhau mà tìm kiếm!"
Các phủ binh nhận lệnh, theo lệnh mà hành động. Một đội ngũ đến mấy trăm
người lập tức chia thành mười cánh quân lặng lẽ tỏa đi tìm kiếm.
Nghê Liệt kéo dây cương, thoáng nghĩ đến điều gì, bèn quay đầu ra lệnh cho
một cận vệ: "Ngươi đi bẩm báo Quảng An vương, bảo người yên tâm ngồi
trong phủ chờ tin, các cận vệ còn lại không được rời khỏi phủ, bảo vệ
Quảng An vương."
Cận vệ tuân lệnh rời đi.
Nghê Liệt nhìn
đăm đăm về phía cửa phủ một chút, sau đó quay đầu quát một tiếng, kéo
dây cương, thúc ngựa chạy như bay về phương hướng ngược lại.
Bên trong Quảng An Vương phủ, chung quanh đều đã thắp đèn, Lý Nguyên Mẫn đương lo lắng đi đi lại lại.
Trời đã tối đen như mực, nhưng những kẻ được phái đi đều chưa tìm được tin
tức hữu dụng, cũng không tìm được đám trẻ kia. Lý Nguyên Mẫn ngồi ở sảnh ngoài chờ đợi một lúc lâu, trong lòng lo lắng không thôi.
Đến
giờ Tuất, tiếng mõ vừa vang lên, cuối cùng cũng có cận vệ mang theo tin
tức trở về, nói là đám người Nghê Anh xảy ra xung đột với Tuần đài đại
nhân, bây giờ đang bị giam trong ngục phủ.
—— Tuần đài đại nhân, không phải chính là tay Viên Sùng Sinh mới nhậm chức kia sao.
Ánh mắt Lý Nguyên Mẫn u tối, y cảm thấy sự tình càng lúc càng phức tạp, lại nghe thị vệ kia nói rằng Nghê Liệt đã dẫn năm trăm phủ binh, bây giờ
đang giằng co với quân lính canh gác nhà giam.
"Cái gì?"
Tuy biết Nghê Liệt không phải hạng người dễ kích động, nhưng nếu như đối
phương âm mưu đặt bẫy rồi cố tình khiêu khích, tình thế có thể chuyển
biến xấu.
"Mau chuẩn bị xe ngựa!"
Y vội vàng rời khỏi
sảnh, vừa đi vừa ra lệnh: "Cho hai người theo hầu bổn vương, nhanh chóng đến ngục giam của Phủ Tuần đài, những người còn lại ở trong phủ đợi
lệnh."
Bỗng thoáng nghĩ đến điều gì, y dừng bước, vội vã đi đến
trước án thư rồi cầm bút viết vài chữ, sau đó giao cho một thị vệ đứng
bên cạnh, "Mau đưa đến Phủ Tuần đài."
Sau đó nói thêm: "Ra đằng sau viện lấy mười vò rượu Phượng Tường, cùng đưa đi."
Thị vệ tuân lệnh, vội vã sai người đi làm.
Trước ngục giam phủ Tuần đài lúc này đèn đuốc ngút trời, soi sáng khắp nơi,
tiếng đuốc cháy lách tách. Đây là nơi giam giữ hiểm yếu, cho nên rất ít
người ra vào, đã nhiều năm qua đi chưa từng có lúc nào ồn ào như vậy,
chỉ thấy hai toán người ngựa đang đối đầu với nhau trong đêm đen mù mịt.
Quận trưởng quân tham lĩnh Hà Tiễn nâng dây cương, híp mắt nhìn người trước
mặt: "Tổng chưởng đại nhân to gan lớn mật, dám đến cướp ngục, ngươi
không sợ Tuần đài đại nhân dâng thư lên Hoàng thượng vạch tội ngươi
sao?"
Trong ánh lửa chập chờn, khuôn mặt Nghê Liệt bình tĩnh,
thậm chí lạnh lùng: "Nếu người của Quảng An Vương phủ có tội, sẽ có tam
đường hội thẩm, kiểm tra điển tịch, sau đó mới định tội, hà cớ gì lại xử trí như vậy, bắt chúng giam vào ngục, chẳng lẽ cái gọi là Ngục giam phủ Tuần đài bây giờ trở thành nhà giam riêng của Viên tuần đài nhà các
người rồi!"
Sắc mặt Hà Tiễn đanh lại, gã quát lên: "Ta chính là
Quận trưởng quân tham lĩnh, đương nhiên phải nghe theo lời chỉ huy của
quan trưởng địa phương. Nghê đại nhân đừng dội chậu nước bẩn này lên
người mạt tướng!"
"Quốc pháp ngay trước mặt nhưng lại không theo, tại hạ muốn hỏi Tham lĩnh đại nhân một câu!" Nghê Liệt cười khẩy, gằn
từng chữ: "Ngài là mệnh quan triều đình, hay là đầy tớ của Tuần đài đại
nhân!"
"Oắt con dám khinh miệt ta!" Hà Tiễn lập tức phẫn nộ, rút đao khỏi vỏ.
Phía sau lưng lão ta, tiếng ma sát của đao kiếm vang lên soàn soạt.
Quân phủ binh của Quảng An Vương phủ cũng dàn trận, sắc mặt ai nấy nghiêm nghị, sẵn sàng nghênh chiến.
Đương lúc hai phe đang giương cung bạt kiếm, một chiếc xe ngựa có đèn treo của Quảng An Vương phủ vội vã chạy đến đây.
Chỉ trong chốc lát, xe ngựa kia đã đến cổng.
Nghê Liệt vung tay, nhóm phủ binh phía sau lập tức lui ra nhường đường.
Một bàn tay thon gầy trắng trẻo vươn ra, màn kiệu được vén lên, một vị quý
nhân đầu mang ngọc quan, mặc trường sam vàng nhạt được cận vệ đỡ từ xe
ngựa xuống.
Bầu không khí lập tức ầm ĩ, đủ loại ánh mắt đồng loạt tập trung trên người y. Phủ binh của Quảng An Vương phủ được Nghê Liệt
dẫn dắt từ lâu, bây giờ không ai dám liếc mắt nhìn chủ nhân của bọn họ,
nhưng đám quan binh quận quân thì khác, đôi mắt bọn họ tràn đầy kinh
ngạc, thậm chí có kẻ cả gan nhìn y lom lom.
Nghê Liệt lập tức sầm mặt, hắn nhảy xuống ngựa đến đứng đằng sau lưng Lý Nguyên Mẫn, ánh mắt
như muốn ăn người của hắn quét một vòng, lập tức không ai dám nhìn lâu
nữa.
"Chuyện này là thế nào?"
Lý Nguyên Mẫn dường như
không hề quan tâm đến những ánh nhìn trắng trợn ấy, y bước lại gần, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mở miệng chào hỏi:
"Hóa ra là Hà tham lĩnh, đã lâu không gặp, dạo này ngài vẫn ổn chứ?"
"Được Quảng An vương quan tâm, thần vẫn khỏe mạnh."
Hà Tiễn xoay người xuống ngựa, qua loa chắp tay mà vái chào, gã ta ngẩng
đầu lên, ánh mắt như có như không mà quan sát gương mặt y.
Đã hơn một năm không gặp, vị Quảng An vương này lại càng thêm... Nhìn gương
mặt đào hoa đẹp đến câu hồn đoạt phách kia, trái tim gã như có vuốt mèo
cào, nhưng nhớ đến những quả đắng trước đây, gã lại không dám tỏ ra bất
kính.
Lý Nguyên Mẫn gật đầu rồi nhìn xung quanh một lúc, đoạn
cười nói: "Các vị dàn trận ở đây trông thật dọa người quá, A Liệt, mau
cho mọi người lui ra, ai không biết còn tưởng chúng ta đi cướp ngục
đấy."
Nghê Liệt nhìn y, Lý Nguyên Mẫn khẽ gật đầu, hầu kết hắn
giật giật, rồi nâng tay ra hiệu, các binh sĩ phía sau nhận lệnh, cùng
thu đao vào vỏ rồi lui về một bên.
Hà Tiễn theo đó mà dịu lại,
cũng ra lệnh cho quân sĩ của mình lui ra. Khoảnh sân trước cổng nhà giam lập tức trống trải đi nhiều. Hà Tiễn nhìn gò má xinh đẹp kia, cổ họng
gã hơi động, gã đi đến gần, cúi đầu, sau đó ra vẻ thành khẩn mà bẩm
rằng:
"Điện hạ chớ nên trách tội, không phải do mạt tướng không
biết đúng sai, mà do ngục giam này là nơi hiểm yếu, sao có thể cho người khác tự tiện xông vào, dù là quý tộc cũng vậy... Đành phải đắc tội."
"Không phải chuyện gì quan trọng," Lý Nguyên Mẫn nhìn cánh cổng nhà giam đóng
chặt, y phất tay, ra vẻ không để tâm lắm, "Mấy đứa nhỏ trong phủ của bản vương nghịch ngợm phá phách có thừa, để Tuần đài đại nhân cho chúng một bài học cũng tốt, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà làm khó Hà tham
lĩnh."
"Được Quảng An vương thông cảm như vậy, mạt tướng cảm kích vô cùng."
Đứng gần như vậy, gã càng thấy rõ da thịt nõn nà như ngọc kia, thêm mùi thơm như có như không chui vào mũi lại càng khiến cổ họng gã khát khô. Hơi
thở của Hà Tiễn nặng nề hơn, đương lúc ánh mắt gã dời đến đôi môi mỏng,
bỗng dưng cảm thấy đằng sau lạnh toát.
Phía sau người kia là một
đôi mắt như muốn ăn thịt người, Hà Tiễn giật cả mình, lập tức cụp mắt
rồi ho nhẹ một tiếng: "Nếu đã như vậy, mạt tướng xin cáo lui."
"Hà tham lĩnh, xin hãy dừng chân," Khóe môi Lý Nguyên Mẫn hơi cong lên,
"Ban nãy bổn vương đã đưa bái thiếp tới Phủ Tuần đài, nếu Hà tham lĩnh
không bận việc gì thì cùng đi đi."
"Mười vò rượu Phượng Tường
ngon nhất..." Lý Nguyên Mẫn khoát tay chỉ về phía xe ngựa, nụ cười nơi
khóe môi càng sâu, "Hà tham lĩnh chớ nên bỏ qua!"
"Chuyện này..."
Hà Tiễn chần chờ trong chốc lát, thoáng híp mắt lại nhìn y, sau đó vái lạy: